Chap 5: Rời phủ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nguồn: Tiểu Cua

(...). (^_^)

Sau khi Chương Thứ chết, mọi chuyện có chút biến đổi. Tiểu Nguyệt được đưa sang với ý chăm sóc cho Ngọc Lan nên không một ai từ chối. Sau đó, bệnh của nàng không những không khỏi mà còn nặng hơn, sắc mặt hồng hào ngay lập tức biến thành trắng bệch. Đại phu nhân nói đấy có thể là bệnh truyền nhiễm nên chuyển Ngọc Lan tới biệt viện tồi tàn này suốt mười năm trời, cũng không một ai tới thăm nàng cũng như không thèm quan tâm nàng sống hay chết. Ngọc Lan cứ sống như vậy như một người khách trọ nhờ, bệnh cũng theo sức khỏe và tâm trạng mà càng ngày càng nặng. "Vậy được, ta hỏi ngươi, thuốc ta uống là ai sắc?"

Nhìn chủ tử dáng vẻ nghiêm túc, Tiểu Na cảm thấy có chút sợ hãi dồn lên đỉnh đầu, vội vã nói: "Nô tỳ chỉ là hạ nhân (người có cấp bậc thấp), không dám trái lời sắc thuốc mà Chương đại phu kê. Nhị phu nhân cũng đã từng mời một vị đại phu tới, nhưng họ nói đây đúng là thuốc dùng để chữa bệnh phong, cho nên tiểu thư đều phải uống thuốc. Việc sắc thuốc, bốc thuốc và mang thuốc tới đều do nô tỳ đảm nhận, hôm nay tỷ tỷ mới đụng vào!"

Ngọc Lan hít sâu một hơi tỏ vẻ hứng thú sai Tiểu Na đem đơn thuốc mà Chương Thứ đã kê tới. Nàng cầm đơn thuốc lên, suy tư một lát rồi nở một nụ cười nhàn nhạt, rồi phân phó người lấy áo khoác đến, nói muốn đi dạo một lát, dẫn Tiểu Na rời đi, không để người khác có cơ hội bám theo.

Tiểu Na lộ vẻ mặt thắc mắc, hỏi: "Tiểu thư đem bát thuốc và đơn thuốc này đi đâu vậy? Sao người lại không cho người khác biết?". Ngọc Lan đang suy tư, nghe thấy vậy, bật cười: "Nha đầu ngốc, ngươi đi theo ta thì sẽ rõ!"

Đi tới cửa sau, thấy có hai tên đứng canh, Ngọc Lan lệnh cho Tiểu Na nấp sau một gốc cây, rồi bản thân lại gần, đi sát mép tường, dùng sức, hai tay giơ lên một nhát đánh thẳng vào huyệt sau gáy của bọn chúng. Họ nhất thời ngất đi. Nàng ở thế kỷ XXI thường luyện tập vũ đạo cùng học võ, các huyệt như cái gì trung điền ở trên người nàng đều nắm rõ nhưng chưa thử bao giờ, hôm nay xem như không mất mặt đi.

Tiểu Na từ phía sau bấy giờ mới chui ra, thấy chủ tử đang phải nghĩ cách mở khoá nhưng không biết làm gì, lục lọi hai tên kia thì lại không có chìa, đành đứng đó im lặng. Tuy hôm nay Tiểu Na rất bất ngờ trước sức lực của chủ tử, nhưng cũng không dám mở miệng hỏi, chỉ xem chủ tử có cần giúp gì không.

Tiểu Na đương nhiên vẫn luôn ý thức thân phận chủ tử giữa hai người...

Ngọc Lan đứng đó trầm ngâm một lát, thật là không có thứ gì trên người nàng vừa vặn với ổ khoá. Xem ra vẫn phải là leo tường ra ngoài rồi. Thấy Tiểu Na đứng đấy ngơ ngác, Ngọc Lan vẫy lại, Tiểu Na theo lời lại gần, bị nàng một tay ôm lấy nhanh chóng 'ném' ra ngoài.

Vì vác thêm một người nên cực kì mất sức lực, với một người chỉ học võ công chiến đấu gần cùng tự vệ cũng chính là một thử thách...


Ngay lập tức, trong tích tắc nàng đã 'bò' qua bức tường chất ngất của Cao phủ, đặt Tiểu Na xuống đất. Còn Tiểu Na hôm nay gặp vô số bất ngờ chỉ trong một đêm, nhất thời hoảng loạn không biết làm gì, lại thấy Ngọc Lan tươi cười đầy mặt: "Sao vậy? Ngươi sợ sao?"

Tiểu Na trấn tĩnh nhìn chủ tử, lắc đầu. ''Ta biết trong một đêm ngươi khó có thể ngờ được một tiểu thư yếu đuối vô năng lại có thể đứng ở đây, làm ngươi sợ, đánh ngất hai tên thị vệ và đưa ngươi vượt qua bức tường cao này!"

Tiểu Na dùng ánh mắt thập phần phục bội nhìn chủ tử, bay qua bức tường này còn ôm theo nàng, Tiểu Na âm thầm kiên định càng thêm trung thành hơn, từng câu từng chữ nàng đều nghe lời chủ tử, không dám quấy rầy, đi theo Ngọc Lan đến một căn nhà nhỏ treo bảng hiệu "Y Quan" tuy có chút cũ sờn nhưng lại toát lên khí thế của chủ nhà, làm nàng có chút e ngại, nhưng vẫn kêu Tiểu Na gõ cửa.

Một lát sau từ trong nhà đi ra một nữ nhân lười biếng ngáp một tiếng, nhìn thấy có người tới, vội vẫy tay: "Mấy người này, bây giờ đã về đêm, lão gia không khám bệnh, ngày mai ngươi hẵng tới, đừng quấy rầy giấc ngủ của người!"

Hiển nhiên đây là vị thê tử của Quan đại phu danh trấn thiên hạ. Đồn rằng số người được ông ta cứu chữa chỉ đếm trên đầu ngón tay nhưng vì e ngại trời sắp sáng, Ngọc Lan không thể chậm trễ, nhất thời tức giận điểm huyệt bà ta, sau đó phân phó Tiểu Na lôi vào, còn bản thân tự mình tìm tới phòng của Quan Đức - Quan đại phu một chuyến.

"Thất lễ rồi."

Bước vào phòng, Ngọc Lan cảm thấy có một cỗ hương thơm rất kỳ quái quấn lấy mình, sau đó trấn tĩnh, lại gần giường, lật tung cái chăn lên. Nhưng lạ thay là trong chăn không có một ai!

Ngay lập tức một thanh kiếm bén nhọn kề trước cổ nàng. Người cầm kiếm vốn tưởng rằng nàng sẽ sợ đến chết đi sống lại nhưng Ngọc Lan không quan tâm, nhìn đối phương, nụ cười có phần chê giễu: "Là ngươi a..."

- End chap 5 -

Chap này viết hơi ngắn!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net