Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Tắm.” Người đàn ông lớn tuổi kéo đứa bé kia lên sau đó kiên định đẩy cậu bé ra tắm vòi sen, chính mình đứng ở một bên nhìn đứa bé kia tẩy trừ thứ dịch vừa rồi bị phun tung toé lên, chậm rãi cởi quần áo coi như chỉnh tề của mình. Nước ấm rửa sạch những vết bẩn đó, bọt nước theo đường cong phập phồng chảy xuống, sương mù bốc lên, màu hồng nhạt hiện trên da thịt trắng nõn, Harry cứ như vậy lẳng lặng đứng ở trong nước, tay chống ở vách tường, mông cong lên giống như biết người phía sau muốn cái gì.

Nam nhân không hề do dự cởi quần áo đi vào kiên định vươn tay, có chút thô bạo kéo nam hài vào trong ngực, làm cho phần lưng xinh đẹp chạm vào ngực anh, da thịt chạm nhau, ấm áp hỗn loạn nước ấm, nháy mắt nam nhân nghe được cái góc nào đó trên thân thể mình khoái ý gào thét.

Harry Potter xinh đẹp giống mẹ của cậu bé, điều này ở ngày đầu tiên Harry bước vào Hogwarts Giáo sư đã phát hiện nhưng khi đó anh chỉ thuần túy cảm khái cũng không nhiều hơn cái gì khi nhìn thấy con của cố nhân. Nhưng khi nào thì ma quỷ lặng lẽ tiến vào trong lòng anh? Khi nào thì anh bắt đầu khó có thể tự kiềm chế phá lệ chú ý vật nhỏ kia? Anh tìm không thấy biến hóa gì chậm rãi, lặng yên không một tiếng động, tích lũy tháng ngày trong trí nhớ, anh bị ăn mòn, bị lây dính, bị cải biến sự miệt thị và đối địch không thể cải biến nên cho Potter.

Một đêm mồ hôi đầm đìa bừng tỉnh từ một giấc mơ hoang đường, anh phát giác mình bối rối luống cuống rơi xuống, dục vọng cười điên cuồng miệt thị điểm mấu chốt đạo đức, mà cái bị cười nhạo bị áp vào góc âm u nhất trong nội tâm. Anh phải oán hận Harry bởi vì vị trí của anh là ở chỗ sâu trong địch nhân. Anh phải khắc chế, chênh lệch tuổi, thân phận và chiến tranh, Snape biết không thể có thứ mình khát vọng.

Harry nhẹ nhàng cọ xát lên thân thể anh giống như đang nhắc nhở mình giờ phút này trần trụi, thuận theo bị ôm cũng không phải vì bị bỏ qua. Snape thực khoái trá véo mông tiểu tử kia, nhắc nhở cậu bé ai mới là người ra lệnh. Harry bị véo đau đớn, kìm lòng không được ngửa mặt rên rỉ, nước theo hầu kết rung động trượt xuống, Snape không muốn kháng cự mỹ vị hấp dẫn cúi đầu xuống cắn, da thịt mềm mại rơi vào miệng của anh, lồng ngực của anh ma xát lưng nam hài, thứ cương cứng của anh đặt phía trên thân thể đó, Harry vì khoái cảm mà không tự chủ được vặn vẹo bị anh đùa nghịch.

Tay nam nhân vẫn đặt trên mông Harry, nắm chặt, bắt chước hành động nào đó nhẹ nhàng đụng chạm, “Em hiểu biết ý nguyện của ta như thế, Harry, ta có thể giả thiết em sẽ chuẩn bị tốt chính mình vì ta không?” Nam nhân tà ác bức bách, anh thấy kinh ngạc vì thứ mình đột phát nghĩ đến nhưng anh không nhân từ, “Ngay chỗ này, quỳ xuống, làm cho ta xem.”

Harry có chút kinh ngạc, cậu chậm rãi xoay người, nhìn cặp mắt tuy rằng thiêu đốt dục hỏa lại vẫn hồ nghi, “Em —— biết ngài muốn em làm cái gì ——” cậu muốn nói lại thôi bất quá vẫn thuận theo đi ra dòng nước chảy xuống từ vòi sen, quỳ xuống, lần này cậu đưa lưng về phía nam nhân lộ cái mông của mình cho chủ nhân xem.

Cặp mông mượt mà vì động tác cúi người mà càng thêm cong, hai cánh mông hơi mở ra, nếp uốn bên trong chậm rãi hiện ra cho người lòng mang ác ý nhìn, Snape lấy khăn tắm ngồi xuống ghế, cảnh tượng trước mắt khiến anh mê muội, nếu —— anh cố gắng bảo trì thanh tỉnh, không đến mức ở giây sao trực tiếp tiến vào —— nếu đây là thật sự Harry Potter, nam nhân tự hỏi, anh sẽ không làm như thế, trên thực tế, anh chưa từng ác liệt đối đãi với tình nhân nào như vậy, mình chỉ là muốn thử, anh an ủi mình, tuy rằng sự an ủi này không đủ để bình phục áy náy khi anh bắt nạt đứa nhỏ này như vậy.

“Ta giả thiết em biết làm cái gì ——” Snape nhận thấy Harry xong vẫn bất an mấp máy nhưng không nhúc nhích tay, anh mở ngăn tủ tìm ra một lọ tinh dầu, làm bôi trơn có chút miễn cưỡng, nhưng là —— anh không kịp đi tìm hoặc đi làm thứ thích hợp hơn, nhiều năm qua anh vẫn sống một mình.

Harry tiếp nhận cái chai, do dự nhìn chủ nhân của mình, tầm mắt Snape kiên quyết ý bảo nam hài tiếp tục, Harry lấy tinh dầu cho ra tay, xoa bóp, ngón tay dính thứ trắng mịn ấn vào khe hở, không quá thuần thục trượt vào, nam nhân cảm giác được mạch máu trên trán đang nhảy lên, cổ họng có cái gì ngăn trở anh hô hấp, tim anh đập theo ngón tay không có quy luật ngốc nghếch kia.

“Em đang cọ xát cái gì?” Nam nhân có chút táo bạo mở miệng, “Chẳng lẽ em thanh thuần đến mức không biết nên đâm ngón tay vào, không biết em nên mở rộng cơ thể này để ta có thể làm em?”

Harry nghi hoặc quay đầu lại, hoàn toàn dừng lại, nam hài vẫn quỳ nhưng chậm rãi quay lại, “Em —— cảm giác nói cho em biết ngài kỳ thật cũng không muốn em làm như vậy, ngài càng hy vọng là ngón tay của mình hoặc là ——  thứ đó làm …”

Snape thấy tức giận toát ra, vật nhỏ tự cho là đúng, cậu ta dựa vào cái gì —— nhưng cậu ta, chết tiệt, nói đúng, nam nhân biết đứa bé kia nói làm cho mình cứng rắn đau đớn, anh chỉ là muốn —— Giáo sư nắm chặt tay khắc chế đi thay hài tử sờ lên nếp uốn mẫn cảm non mềm kia, đích xác anh khát vọng mình trở thành người đầu tiên dẫn phát sự sung sướng hoặc là đau đớn này.

“Tự cho là thông minh ——thật là có chút giống Potter, “ Snape ngoắc ngoắc ngón tay, ý bảo Harry lại đây, nam hài thức thời đi tới vài bước, dựa vào bên chân chủ nhân mình, Snape nâng cái cằm mảnh khảnh của Harry lên, “Em sẽ vì chuyện này bị đánh, biết sao? Người chế tạo em cho em chút thông minh nhỏ dùng không tốt thì không làm cho người thích a.”

Nam hài hoang mang gật gật đầu, môi rung rung một chút nhưng cái gì cũng không nói, nhu thuận gục đầu xuống, “Kia —— em có cần tiếp tục hay không?”

“Không.” Snape quyết định không hề dây dưa chuyện đó, thân thể của anh đnag kháng nghị nên lập tức vứt tiểu tử này lên giường, hung hăng làm, cậu bé vừa mới được gửi tới sáng nay, là món đồ chơi giải trí, “Đi vào phòng ngủ chờ ta, ta đi lấy roi a!”

Mắt Harry hưng phấn lóe sáng, ngữ điệu khoái trá, “Dạ, chủ nhân!”

Snape hơi chau mày rồi sáng tỏ, tiểu tử này biết anh phô trương thanh thế, anh căn bản không có roi.

Nam hài đứng dậy đi ra phòng tắm, bước chân nhẹ nhàng đi qua hành lang, cánh cửa nhẹ nhàng mở ra rồi khép lại, trong đầu Snape thoáng hiện hình ảnh một cậu bé trần truồng đi trên tấm thảm mềm mại, mở ra màn che bên giường, cúi người xuống giường, không, có lẽ, cậu bé sẽ thông minh quỳ bên giường chờ, nam nhân thở dài đứng lên, đi vào tắm chỉnh mức lạnh nhất, anh cần bình tĩnh, bình tĩnh.

Khi đi ra phòng tắm, nam nhân lạnh phát run, áo tắm dính vào người không có biện pháp tiêu trừ khí lạnh. Anh đẩy cửa phòng ngủ, không lạ khi thấy Harry như mình tưởng tượng, nhu thuận quỳ trên thảm, đầu có chút mệt mỏi tựa vào giường, nghe được tiếng động nam hài có chút kinh ngạc ngồi thẳng lại, trong ánh mắt có khát vọng rõ ràng.

Snape cảm thấy thân thể của mình lại ấm lên, dục vọng bị nước lạnh tra tấn lại không cam lòng ngẩng đầu, “Nằm lên giường đi.” Nam nhân mệnh lệnh, Harry có hoang mang nhưng lại nhu thuận trèo lên giường, tự giác mở rộng hai chân, nam nhân bắt đầu nguyền rủa Jason thiết trí chú ngữ ghê tởm, sủng vật quá mức nghiền ngẫm tâm tư kỳ thật cũng không đáng yêu, Giáo sư huy đũa phép một chút, trụ giường đột nhiên toát ra dây thừng giữ chặt tứ chi của Harry, nam hài thất vọng đích những thứ trói buộc mình, cậu bé bĩu môi, quay đầu nhìn hướng khác.

Snape cảm thấy mình hẳn là đi an ủi một chút, nhưng là —— nói cái gì? Ta sớm muộn gì sẽ làm em, chính là ta cần xác định một chuyện? Nói ta đang lo lắng em có phải cùng một người với Potter chân chính hay không? Snape đi qua xác nhận trói buộc này đều rất chắc, lại được Pháp thuật gia cố, mặc dù có thể vẫn bị giãy ra, nam nhân không tình nguyện nghĩ vậy, cho dù là bị di động hoặc là mở ra, anh cũng sẽ biết —— như vậy—— Snape xoay người đi, anh không phải người dự đoán tai nạn, cứ việc anh khi sống đều đi cùng tai nạn.

Giáo sư ngẩng đầu đi vào Bộ Pháp Thuật, phù thủy phụ trách tiếp đãi hoảng sợ, có rất ít người thật sự ở ngoài Hogwarts gặp Giáo sư Snape, hơn nữa, phù thủy hai  mấy tuổi này có thể từng là vật hi sinh trên lớp của Giáo sư Độc Dược, “Giáo sư Snape.” Phù thủy bối rối nói lắp, “Ngài…”

“Potter, ta muốn gặp Harry Potter, “ Snape không kiên nhẫn nói, “Cô nói cho ta cậu ta có ở đây hay không là được, ta không có thời gian chờ cô tổ chức ngôn ngữ —— ta nghĩ cô có thể không am hiểu chuyện đó …”

“Severus?” Một giọng nói kinh hỉ vang lên, Snape quay đầu lại, bộ trưởng Bộ Pháp Thuật kinh ngạc đứng sau lưng anh, “Sao anh đến đây? Ta cũng không nhận được thông tri của anh.”

Snape cong khóe miệng một chút, anh cũng không ghét vị bộ trưởng này nhưng lúc này anh không có tâm tình, “Ta cũng không phải muốn đánh nhiễu công vụ của anh anh Kingsley, ta có việc tìm Potter!”

“Harry sao?” Kingsley kinh ngạc, “Tới phòng làm việc của tôi trước đi, Severus, Harry lúc này không ở, cậu ấy gần đây đi công tác …”

Snape cảnh giác mở to mắt, “Đi công tác?” Trùng hợp vậy? Nam nhân bắt đầu có những suy nghĩ bất an.

“Đúng vậy.” Bộ trưởng đại nhân ra vẻ thần bí nháy mắt, “Anh đến phòng làm việc của tôi, tôi và anh nói chuyện một chút.”

Snape đè nén phiền táo xuống, quyết định muốn muốn làm rõ ràng chuyện này, đi theo bộ trưởng vào thang máy, thang máy chỉ có hai người bọn họ, Giáo sư khẩn cấp hỏi, “Potter không ở đây? Thật không? Tôi chỉ là muốn thấy cậu ta, tôi cũng không quan tâm chuyện của các anh.”

Kingsley trấn an vỗ vỗ bả vai Snape, “Cũng phải để tôi mời anh uống chén trà, đừng gấp như vậy không sẽ khiến tôi cảm thấy anh chỉ cảm thấy hứng thú với một mình Harry…” (Chuẩn luôn, giáo sư nhà ta chỉ có hứng thú với một mình bé Harry thôi)

Snape thấy biểu tình của Kingsley rất chói mắt, sao gần đây anh gặp phải nhiều người tự cho là mình thông minh như vậy.

Kingsley mở cửa mời Giáo sư ngồi xuống ghế, rung một cái chuông, một lát sau, cửa mở, Harry bưng một cái khay mỉm cười đi tới, “Ngài khỏe a Giáo sư, ngài vừa vào đại sảnh em đã được bộ trưởng thông tri.”

Snape hoàn toàn ngây dại, Harry mặc chế phục Thần Sáng chỉnh tề, nhàn nhã mỉm cười, cúi người để chén trà cho mọi người rồi ngồi xuống.

“Chúng tôi gần đây có một kế hoạch vây bắt,” Kingsley giải thích, “đương nhiên chuyện này sẽ không gạt anh Severus, chúng tôi gần đây vẫn đối ngoại tuyên bố Harry ở Scotland.”

“Đúng vậy.” Harry có chút bất đắc dĩ nhún nhún vai, “Em chỉ có thể ngủ trên sô pha văn phòng bởi vì ta ở Scotland cho nên em phải để nhà cho Neville và bạn gái—— để ngừa vạn nhất, giống như có kẻ trộm sẽ cảm thấy hứng thú với nhà của em vậy, chính là bức họa bà Black ở cửa có thể làm cho kẻ lẻn vào bị dọa phá mật.”

Kingsley cười cười, “Kẻ trộm có lẽ không có, có lẽ sẽ có người sùng bái muốn nhân cơ hội trộm nội y của cậu làm kỷ niệm.”

Harry nhíu mày, “Ngài chê cười có tiêu chuẩn không sai biệt lắm với Ron, một chút cũng không giải trí,” Harry quay đầu khách khí nói, “Giáo sư đừng để ý, gần đây vẫn bị giam ở trong này, em mau mệt chết đi được, ngài tìm em có chuyện gì?”

Snape không trả lời ngay mà lẳng lặng đánh giá Harry, “Ta nhớ rõ em trước kia từng nghiên cứu chú ngữ chiếu rọi suy nghĩ?”Quá giống, hoàn toàn giống người anh vừa ôm ở trong phòng tắm, trừ bỏ vết sẹo trên trán.

Harry có chút hoang mang nghiêng đầu, trong đầu Snape hiện lên người trần trụi quỳ dưới chân mình cũng hoang mang nghiêng đầu như vậy, “Em từng đọc quá một ít, ngài biết khi đó liên hệ với Voldemort vẫn làm em….”

“Cảm giác của ta nói cho ta biết —— ngài càng hy vọng ngón tay của ngài tự làm—— “Harry trong đầu Snape cúi đầu dựa vào, trong mắt lóe ra khát vọng.

Đôi mắt xanh biếc giống như đúc, “Có một Bùa Chú có thể thành lập chiếu rọi suy nghĩ giữa hai người nhưng là rất khó, người muốn có được suy nghĩ phải cường đại hơn nhiều ..”

“Ưu thế tuyệt đối?”Snape nhíu mày.

“Đúng vậy.” Harry khẳng định, “Dumbledore lúc ấy nói như thế nhưng —— cái đó kỳ thật không tính là Nghệ Thuật Hắc Ám, đó là một loại truyền thống của các gia tộc xưa, chiếu rọi suy nghĩ dùng để dạy trẻ nhỏ, khi ma lực của đứa nhỏ dần tăng cường, chiếu rọi cũng mất đi hiệu lực. Chẳng qua thất truyền đã lâu rồi, hình thức giáo dục hiện đại Pháp thuật—— khi trường học tồn tại, thứ từ xưa này đã bị vứt đi.”

Đứa nhỏ mềm mại quỳ dưới chân anh cũng không phải cường giả, Snape hoang mang, anh cũng cũng không phải đứa nhỏ vô lực, nhưng là, “Ý nguyện của chủ nhân —— em cảm giác được—— ngài càng hy vọng tự mình lấy tay hoặc là ——” hỗn loạn làm cho ngài Hiệu trưởng có chút mê muội.

“Ngài có sao không?” Harry phát hiện Snape khác thường, tay vươn tới xoa tay Giáo sư, da thịt chạm nhau, xúc cảm kia, khi anh kéo nam hài từ sàn phòng tắm lên từng cảm thụ một lần, Snape khắc chế mới không nhảy dựng lên, Harry có chút xấu hổ thu tay về, “Sắc mặt ngài không tốt lắm ..”

“Ta ở nơi nào có thể tìm tới quyển sách em đọc,” Snape vội vã đứng lên, “Ta ở Hogwarts không tìm được quyển sách này.”

Harry nghi hoặc chớp mắt, “Em đi hỏi Hermione đi, đã lâu lắm, em nhớ rõ chúng em lúc ấy là tìm được ở thư viện.”

“Được rồi.” Snape có chút tâm phiền ý loạn đứng lên, anh vươn tay lễ tiết cầm tay Harry, “Cám ơn sự hỗ trợ của em, Potter, ta gần đây đang giúp người bạn, phiền toái làm ta đau đầu.”

Snape vội vã chào Kingsley rời khỏi Bộ Pháp Thuật, anh thực may mắn mình gần đây nghỉ ngơi khá tốt nên vẫn về tới trường.

Khi đi ra lò sưởi trong nhà ở Đường Bàn Xoay, Snape không chút do dự đi nhanh lên tầng, trước khi vào phòng ngủ, nam nhân hít một hơi, kiên quyết đẩy cửa ra, thanh âm kinh động nam hài trên giường, bởi vì bị trói tay chân hoàn toàn không thể di động, cậu xoay đầu lại nhìn Snape, đôi mắt xanh biếc ủy khuất, “Em —— có thể cho em một cái chăn không? Chủ nhân, em rất lạnh ..”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net