Chương 113: Quá khứ hé lộ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tiểu tử, đến hiện tại ngươi còn muốn che giấu chuyện gì nữa?" Tiêu Thanh Hàn bước đến gần Vệ Tường Lâm rồi nhàn nhạt hỏi, sóng mắt bình lặng chứa đầy tang thương.

Chưa kịp hoàn hồn vì sự xuất hiện của Tiêu Thanh Hàn thì mọi người lại sửng sốt khi nghe câu hỏi vang lên. Ngay lập tức, những cặp mắt nghi vấn đồng loạt hướng thẳng về phía Vệ Tường Lâm.

Không dám đối diện với ánh nhìn của Tiêu Thanh Hàn, Vệ Tường Lâm rũ mắt xuống. Ngài ấy tựa như một mặt gương phản chiếu toàn bộ nhân sinh, khiến cho hắn không cách nào duy trì được vẻ bình thản như thường lệ. Đã không thể che giấu được nữa sao?

"Tuyệt nhi nói hai câu thơ lúc trước Thần nhi đề lên tranh của ngươi mang ý nghĩa nhắn gửi. Lấy thông minh của ngươi hẳn là sớm biết được chuyện gì đi?"

Tiêu Thanh Hàn tiếp tục hỏi, không có bất cứ hối thúc nào với tiểu tử đang cúi đầu trước mặt mình. Xung quanh, bọn người Doanh Chính cũng lâm vào tĩnh lặng.

Không gian vang vọng âm thanh của chiến trận, những chấn động kinh hoàng liên tục tiếp diễn nơi thiên không. Tuy vậy, tại dãy Mộc Lương vốn đã trở thành bình địa này lại trầm mặc đến đáng sợ.

Không biết trải qua bao lâu, cuối cùng Vệ Tường Lâm thở nhẹ ra rồi cất lời: "Ngày mà ta cùng Nghiêm Thần giao đấu ở rừng Sâm Túc, ta phát hiện vết bớt hoa tử đằng ở cổ tay trái của nàng ấy. Nó là duyên định của chúng ta."

Điều này mọi người đều đã biết cho nên tiếp tục kiên nhẫn chờ đợi trọng tâm đáp án.

"Cũng ngày hôm đó, gia vận của Vệ gia hiện thế hội tụ trên người ta, mách bảo ta tiến đến Đông Ly."

Điều này làm mọi người ngạc nhiên. Vệ gia từng hiện gia vận? Sao chẳng ai tra ra được thế này?

Lúc này, Vệ Tường Lâm cười khổ nói tiếp: "Thế nhưng cũng trong ngày hôm ấy, ta phát hiện vết bớt trên người mình đã biến mất, gia vận theo thời khắc đó cũng tan biến."

Nghe tới đây, vẻ mặt của Tiêu Thanh Hàn rốt cuộc có chút biến hóa. Điều này làm sao có khả năng? Chưa nói đến gia vận, chỉ bằng việc vết bớt duyên định của Vệ gia đã chỉ định lương duyên thì chắc chắn sẽ tồn tại mãi trên cơ thể, trừ phi...

"Ta hoang mang rất lâu, tra cứu mọi sử sách lẫn bí tịch của Vệ gia, thậm chí mượn cả Thiên thư của Miên tộc để tìm hiểu, cuối cùng đưa ra một giải thuyết. Chỉ là giả thuyết này khiến ta sợ hãi. Sau đó ta quyết định đến Đông Ly với Nghiêm Thần, muốn từ trên người của nàng ấy chứng thực mọi chuyện." Vệ Tường Lâm ngẩn đầu nhìn trời, ánh mắt mơ hồ nhớ về quá khứ.

Ngày hôm đó hắn vui mừng khi tìm được duyên định của bản thân bao nhiêu, hối hận khi đánh trọng thương nàng ấy bao nhiêu thì đến cuối cùng đều hóa thành khiếp sợ bấy nhiêu. Vết bớt lương duyên biến mất, gia vận tan biến, mọi thứ mà thế gian dành cho hắn và Nghiêm Thần đều biến mất. Điều đó nói lên, một trong hai người đã không còn tồn tại.

Hoặc là hắn, hoặc là Nghiêm Thần.

Thế nhưng nếu cả hai vẫn đang tồn tại, vậy tại sao lại bị thế gian này phủ định?

Tiếp đó hắn lại phát hiện, liên kết duyên định vẫn còn. Dường như có một thế lực nào đó đang cưỡng chế duy trì nó. Về sau gặp lại Nghiêm Thần, hắn nhận ra vết bớt của nàng ấy đã thay đổi, không còn là hoa tử đằng mà là... ma văn. Có lẽ chỉ mình hắn nhìn thấy biến đổi đó. 

Vệ Tường Lâm thấp giọng cười nhạt: "Thiên niên tĩnh tại, vấn tâm tại tâm. Nàng ấy tự hỏi, ta cũng tự hỏi. Đến tột cùng chúng ta tồn tại vì điều gì? Sau này ta cuối cùng biết được, tất cả chỉ là một ván cờ bị kẻ khác thao túng."

"Ý của ngươi là có người sắp đặt nhân sinh của Thần nhi?" Tiêu Thanh Hàn trầm giọng hỏi lại.

Vệ Tường Lâm chậm rãi gật đầu.

"Là ai?"

Mấp máy môi hồi lâu, cuối cùng Vệ Tường Lâm đành lắc đầu thốt lên: "Không thể nói được."

Tiêu Thanh Hàn giật mình. Diệp Phong có nói Lăng Vân vẫn luôn đáp lời như vậy.

Không thể nói được?

Phải cường đại đến mức nào mới có thể ngăn cản bọn họ tiết lộ sự thật?

Tiêu Thanh Hàn nhíu mày, cuối cùng xoay người biến mất. Những gì cần biết cũng đã biết, hiện giờ tốt nhất nên đi tìm Phượng Khuynh. Hắn đã biết được Thần nhi muốn nhắn gửi điều gì rồi.

"Ngươi thật hiểu nàng ấy." Lý Chiến Dã đột ngột lên tiếng.

Nghe thế, Vệ Tường Lâm quay đầu nhìn hắn rồi cười nhạt mà nói: "Ngươi cũng giống ta thôi. Tùy hoàn cảnh mà mỗi người đều sẽ có những lúc vô ý hoặc cố ý nói ra những lời mê sảng, giả dối, lầm lỡ. Thứ mà ta và ngươi tin trước giờ không là lời nói của nàng ấy mà là... con người của nàng ấy."

Lý Chiến Dã trầm mặc. Không sai, trước giờ hắn chưa từng tin bất cứ điều gì mà Diệu vương nói, bởi hắn có thể từ nàng ấy nhìn thấy được chính mình mỗi khi bước vào thâm cung tăm tối. Cả Diệu vương và hắn đều là loại người luôn đặt nghi vấn với tất cả, bao gồm chính bản thân mình. Cho nên, đây mới là điều khiến hắn luôn dõi theo nàng ấy.

"Cho nên Doanh Chính..." Vệ Tường Lâm nhìn về Doanh Chính, ánh mắt phức tạp vô cùng. Hắn tiếp lời: "Ta thật sự ghen tị với ngươi. Rõ ràng ta mới là người hiểu nàng ấy nhất, hơn nữa người mà nàng ấy lựa chọn đầu tiên cũng là ta. Thế nhưng người đem lại cho nàng ấy những tình cảm chân thực nhất, người đem lại cho nàng ấy cảm giác tồn tại với chính mình lại là ngươi. Ngươi quá cảm tính lại sâu sắc về lòng người, ngươi chấp nhận bỏ qua sự thật để tin tưởng hoàn toàn vào nàng ấy, tin cả những toan tính và giả dối của nàng ấy. Đó là điều mà ta không làm được."

Doanh Chính nhìn Vệ Tường Lâm cười mà như khóc, nội tâm run lên. Đệ nhất công tử của Tây Vệ quốc, dung nhan xuất trần, bạch y thanh nhã, tâm tính đạm mạc, tài hoa hơn người,... mọi lời khen ngợi đó đều như sụp đổ. Người đứng trước mặt hắn hiện giờ cũng chỉ là một nam tử yếu ớt như bao người mà thôi.

"Kể cả ngươi, Đoan Mộc Ẩn."

Đoan Mộc Ẩn giật thót ngẩn đầu nhìn Vệ Tường Lâm. Lại muốn... trách mắng hắn tiếp sao?

"Ngươi chưa từng nhận ra sao, rằng Nghiêm Thần vẫn rất dung túng và bảo vệ ngươi?" Thấy Đoan Mộc Ẩn ngây ngốc, Vệ Tường Lâm bất đắc dĩ cười nhạt. "Chẳng lẽ các ngươi luôn cho rằng, chỉ có ở bên nhau mới có thể thấu hiểu và vun đắp tình cảm?"

Doanh Chính bật cười mà đáp: "Không, đối với người khác có lẽ đúng nhưng tiểu Nghiêm nhi thì không."

Hai người còn lại mím môi ưu tư.  

Hướng về vùng trời huyết sắc đình trệ trên cao, Vệ Tường Lâm khép mắt chua xót. Nghiêm Thần, ta biết ngươi đã đến giới hạn rồi, biết ngươi muốn buông tay rồi. Nếu đã mệt mỏi đến thế thì ta cũng không ép buộc ngươi nữa. Ta tôn trọng quyết định của ngươi.

"Ta trước giờ chưa từng gọi nàng ấy là Vũ Đình Nghiêm Thần. Người mà Vệ Tường Lâm ta yêu không là người được chỉ định lương duyên. Người mà Vệ Tường Lâm ta yêu chỉ mang duy nhất một cái tên: Thần."

Ba người xung quanh đăm chiêu suy nghĩ. Lời nói này ám chỉ điều gì?

----------------------------------------

----------------------------------------

Lam Phượng Khuynh đứng trước thông đạo thời không nối đến chính nguyên giới, sa y hắc sắc lay động trong gió, văn hoa anh túc nở rộ tựa như tiếng gọi của tử vong. Không gian xung quanh như bị cô lập với bên ngoài, chẳng hề cảm nhận được chút chấn động nào của chiến sự. Nghe tiếng bước chân tới gần, hắn tự giễu cất lời: "Thanh Hàn, ta trước giờ chưa từng gọi hài tử là Vũ Đình Nghiêm Thần."

Tiêu Thanh Hàn nhìn khí sắc của Lam Phượng Khuynh mà lo âu vô cùng. Phượng Khuynh hiện giờ chẳng khác nào mười sáu năm trước khi biết hồn phách của Thần nhi bị phân tách: tiều tụy, đau thương, trạng thái tinh thần không ổn định. Còn đâu là danh xưng thiên hạ đệ nhất mỹ nhân Đế Lam nữa chứ!

"Ngươi từ rất sớm đã biết được mọi chuyện?"

Bật cười thành tiếng, Lam Phượng Khuynh than thở: "Ta là người sinh hạ bảo bối, sao lại không biết được." Càng huống chi hắn lại là chuyển sinh của Ma Lam Duật, còn có ai so với hắn cảm nhận rõ rệt biến hóa của bảo bối đâu.

"Ta làm mọi thứ, dù bá đạo, dù ích kỷ, dù không nói lý lẽ, tất cả đều chỉ muốn bảo vệ bảo bối mà thôi. Ta chỉ là muốn giữ lại hài tử của mình thôi." Lam Phượng Khuynh khóc nấc lên, từng thanh âm thốt ra đau đến tận tâm can. Hắn cố nén lòng ngăn không cho lệ tuôn trào, cơ thể run rẩy yếu ớt cứ như có thể ngã gục bất cứ lúc nào.

Tiêu Thanh Hàn đứng phía sau nhìn đến xót lòng.

"Ta dạy bảo bối dối trá, dạy bảo bối tâm kế, dạy bảo bối bạc tình,... tất cả mọi thứ đều chẳng thể xóa đi cái tâm trách nhiệm chết tiệt tồn đọng trong cõi lòng con bé!" Lam Phượng Khuynh phẫn nộ tiếp lời, ánh mắt đỏ ửng giăng đầy tơ máu. "Hài tử là do tự tay ta nuôi lớn, ta yêu thương, ta bảo vệ. Có lý nào lại trở thành hài tử của kẻ khác được! Ngay cả vị kia cũng không thể!"

"Phượng Khuynh..."

Tức giận đấm thật mạnh vào thông đạo thời không, ngay lập tức một cấm chế dao động ngăn cản toàn bộ sức mạnh của Lam Phượng Khuynh. Thấy vậy, hắn cười như khóc mà nói: "Lục giới chính nguyên đều phong tỏa cả rồi. Bảo bối đã biết sự thật, con bé lựa chọn rồi, lựa chọn... buông tay chúng ta rồi..."

Lần đầu tiên thấy Lam Phượng Khuynh như vậy, Tiêu Thanh Hàn lẳng lặng rơi lệ. Hắn cảm nhận được bi thương lan tỏa, cảm nhận được tuyệt vọng bao trùm.

Phụ thân, Luân nhi đáng yêu quá.

Phụ thân, đan dược của người thật kỳ diệu!

Phụ thân, con mù dược liệu đấy.

Phụ thân, đổi chén thuốc khác được không?

Phụ thân, cảm ơn rất nhiều.

Phụ thân...

...

"Là ai?" Tiêu Thanh Hàn khàn giọng mà hỏi. Hắn biết Phượng Khuynh có thể nói ra tên của kẻ đó.

Lam Phượng Khuynh rũ mắt xuống, môi mím lại đầy vẻ không cam lòng. Cuối cùng hắn khó nhọc đáp lời: "... Ma giới chính nguyên."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net