Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong màn đêm yên tĩnh, Tần Song Tử lại một lần nữa phải giật mình thức dậy với giấc mơ kì lạ đeo bám suốt năm năm liền. Bước nhẹ xuống giường, Tần Song Tử rót cho mình một ly nước đầy sau đó lấy trong túi áo khoác để ở đầu giường ra một tờ giấy nhỏ, trong đó có ghi một địa chỉ.

Tần Song Tử vẫn còn nhớ, năm năm trước lúc kể cho con bạn thân nghe chuyện giấc mơ thì bị nó khuyên hãy đến địa chỉ này để gặp một nhà tiên tri. Vốn là người logic, Tần Song Tử không hề tin nên quyết không chịu đi, nhưng lần này...có lẽ đành phải thuận theo nhỏ bạn mà đi đến một chuyến rồi.


Sáng hôm sau, Tần Song Tử ra khỏi nhà, lái chiếc xe thể thao màu đỏ đi tìm nhà tiên tri trong tờ giấy. Khoảng nửa tiếng sau thì đến một con hẻm nhỏ, ở đó bốc mùi hôi thối, hình như là dành cho những người vô gia cư.

Tần Song Tử bỏ xe ở ngoài tự mình đi vào trong, những kẻ vô gia cư lết nhết nhìn nàng chằm chằm làm cho bước chân nàng càng đi nhanh hơn. Thật sự là nàng chẳng muốn ở đây thêm một chút nào nữa, nhưng vì giấc mơ năm năm nên phải cố gắng tìm ra.

Tần Song Tử đi tới một căn nhà nhỏ màu tím đen, bên trong gần như không có người, định quay đầu bỏ đi thì có một tiếng nói từ trong vọng ra.

"Cô gái, cô mau vào đây."

Nhận thức được là kêu mình, Tần Song Tử liền từ từ bước vào. Bên trong căn nhà tràn ngập mùi sáp hương, ở chính giữa là một cụ bà với mái tóc màu trắng bạc đang nhìn chằm chằm nàng. Nàng chưa kịp lên tiếng thì lão bà đã nói:

"Cô gái, hình như có cái gì đó đem bám cô vào mỗi giấc mơ đúng chứ?"

Tần Song Tử ngạc nhiên, sao bà ta lại biết chuyện này? Nàng định trả lời thì lão bà ra hiệu cho nàng ngồi xuống, sau đó kêu nàng đưa tay ra đặt trên một cái quả cầu thủy tinh.

Lão bà nhắm mắt lại, khoảng hai phút thì mở mắt ra nói: "Cô gái, thật ra những giấc mơ mà cô mơ thấy suốt năm năm qua...chính là kiếp trước của cô..."

"Kiếp trước của tôi? Lão bà, bà nói thật đấy chứ?"

"Hừ, ta già cả rồi còn lừa ngươi làm gì. Do kiếp trước số mệnh của ngươi bị viết sai nên chết oan uổng, nay ngươi buộc phải trở về để sửa mệnh của mình."

"Ahaha...lão bà, bà cũng thật là, thời buổi này mà còn gạt người. Gì mà phải trở về sửa mệnh, thời đại nào rồi mà còn..." Tần Song Tử từ lâu đã không tin những chuyện như vầy, càng nghe càng thấy nực cười, định đứng dậy đi về thì không hiểu sao chân nàng bỗng dưng khựng lại. Xung quanh dần trở nên mờ đi rồi nàng chìm vào một khoảng không gian u tối.

Lúc đó lời nói duy nhất mà nàng nghe lại...

"...cô gái...cô chỉ có ba năm để sửa mệnh, nên nhớ, đừng đụng chạm gì đến chuyện của người khác, sửa mệnh của chính mình là quan trọng..."

Nói rồi toàn bộ ý thức của nàng dần đi vào hư vô, không một lối đi xác định...



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net