Chương 30: Công 8 khốn nạn giàu có

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Sau khi thiếu gia thật quay về, người người chết mê chết mệt?"

Tạ Giác và 038 cẩn thận nghiên cứu kịch bản.

038: [Đúng, ký chủ! Tin tức tốt, anh vẫn là nhân vật công!]

Kịch bản 038 cướp được đương nhiên không hoàn chỉnh như cuốn truyện Lục Tấn Giang giao cho nó. Phần diễn nó cướp được chỉ là một số cảnh nhỏ lẻ, nhân vật cũng là vai phụ.

[Để tôi xem phần diễn có đủ không nào... Ôi, không tệ nha. Anh chính là thằng công cặn bã, giai đoạn đầu ném tiền khinh người, giai đoạn sau thì bị nhân vật chính công tát bôm bốp! Tôi thích!]

"Ồ?"

038 lỡ miệng nói ra suy nghĩ trong lòng, đối mặt với nụ cười như có như không của ký chủ, nó ra vẻ hùng hồn đầy lý lẽ chữa cháy: [Sao có thể viết thế này? Cốt truyện thực nhảm nhí, chuyện ký chủ nhà tôi giỏi nhất chính là đôm đốp vả mặt kẻ khác! Trái một vả! Phải một vả! Đấm móc! Khỉ trộm đào! Đạp thẳng thằng nhân vật chính công kia vào cống thoát nước!]

Mắt thấy nó càng nói càng quá, Tạ Giác cắt ngang: [Được rồi, nói ít thôi, để tôi xem cốt truyện thế nào].

[Cốt truyện ----] 038 nhớ ra gì đó, gọi: [Ký chủ, có chuyện quan trọng tôi phải nhắc nhở anh. Phần cốt truyện này do chúng ta cướp, thế nên nếu anh muốn sắm vai tên công cặn bã đó thì anh phải giải quyết gã ngay từ ban đầu, không được để gã gặp nhân vật chính thụ].

Tạ Giác gật đầu tỏ vẻ đã hiểu: "Công cặn bã kia tên gì?"

[À... tên là Lưu Lỗi].

"Còn nhân vật chính thụ?"

...

Thẩm Mặc và 555 giằng co trong văn phòng.

[Ký chủ, ngài đúng là nhân vật chính thụ đấy ạ!] 555 nói.

Thẩm Mặc lật xem cốt truyện, còn 555 -----

Cuối cùng nó cũng thoát ra khỏi cơn mê muội do xuyên qua thế giới khác, sau khi quan sát tỉ mỉ ký chủ của mình, nó không nhịn được, cất tiếng khóc đau lòng.

[Ký chủ, đều là lỗi của tôi, tại tôi đến quá muộn, để ngài chịu khổ rồi!]

Nó chẳng qua chỉ đến muộn có 25 năm, ký chủ của nó đã biến thành một người đàn ông cao lớn mạnh mẽ, không biết trong thời gian nó không ở đây, người này đã phải chịu biết bao đau khổ.

Nó nhìn người đàn ông cao đến hơn 1m90, vai rộng, lồng ngực căng chặt, cơ bắp đầy sức mạnh, hai mắt 555 tối sầm.

Ký chủ của nó như thế này thì làm sao khiến người người chết mê chết mệt được?

[Hu hu hu...] 555 nhấc tay búp bê lau nước mắt: [Xin lỗi ký chủ, tôi không cố ý đâu. Ngay lúc nhận được kịch bản, tôi liền bị thằng du côn 038 cướp đoạt! Tôi phải xếp hàng thêm 20 năm mới nhận được kịch bản mới, thế nhưng lại chẳng dám bước chân ra ngoài. Gần đây nghe nói 038 đã bị Lục Tấn Giang xử phạt, tôi mới dám đi hoàn thành nhiệm vụ đấy].

[Tất cả đều là lỗi của tôi, ký chủ, ngài cứ mắng tôi đi!]

Thẩm Mặc khép cốt truyện lại, Lục Tấn Giang không cho phép hệ thống tiết lộ kịch bản trước cho ký chủ, thứ hắn được xem nãy giờ vốn là phần rách nát còn sót lại sau khi 038 cướp mất.

Tuy rằng nội dung không nhiều, nhưng một số tình huống lại giống với những thông tin hắn nắm được.

Nếu như nói ban nãy Thẩm Mặc không hề tin tưởng 555, thì hiện tại, đại khái hắn đã tin tưởng đến hai ba phần.

Mà nếu nội dung trên cốt truyện là thật ----

Thẩm Mặc nói: "Tôi không trách cậu, thậm chí còn muốn cảm ơn cậu".

555 nín khóc mỉm cười: [Ký chủ, ngài quả là người tốt bụng! Thật ra dáng vẻ bề ngoài không quan trọng đâu, con người đẹp nhất ở trong tâm hồn, cho dù điều kiện của ngài không phù hợp với tiêu chuẩn của Lục Tấn Giang, nhưng có sự trợ giúp của tôi, tôi nhất định có thể giúp ngài tìm được một chàng công vô cùng tốt đẹp không ai bì nổi! Ngài cứ tin tưởng tôi nhé!]

Thẩm Mặc: "Cốt truyện để lại, cậu có thể đi".

555: [Dạ?]

"25 năm trước cậu không xuất hiện, sau này cũng không cần xuất hiện nữa". Thẩm Mặc nói với 555: "Tôi không cần cậu giúp đỡ".

Đây đã là cách đối thoại vô cùng khách khí rồi. Trên thực tế, nếu như không phải khoảng thời gian vừa qua tiếp xúc với Tạ Giác nhiều, tính tình Thẩm Mặc bị ảnh hưởng, khiến hắn hiền hòa đi không ít, thì hắn đã nói thẳng với 555 ----- "Cút!"

Nước mắt trào ra từ hốc mắt của 555, làm cho mặt búp bê ướt đẫm.

Nó cầu xin: [Ký chủ, ngài đừng đuổi tôi đi mà! Tôi có ích lắm đấy! Ngài nhìn này!]

Nói xong, nó mở khu mua sắm của Lục Tấn Giang, chiếu tất cả món hàng hóa trong đó lên trước mắt Thẩm Mặc, [Đây đều là đạo cụ của Lục Tấn Giang đấy, nó có thể giúp ngài nhanh chóng hoàn thành cốt truyện. Ký chủ, ngài cứ chọn đi, tôi trả tiền cho ngài!]

Thẩm Mặc khá tò mò với hệ thống Lục Tấn Giang trong truyền thuyết này, lướt một vòng những món đồ bày trên kệ bán.

[Đạo cụ: Vầng sáng vạn người mê.

Cấp độ: SSS

Giá cả: 100.000 điểm.

Giới thiệu: Bạn là dòng điện, bạn là ánh sáng, bạn là thần thoại duy nhất trên cuộc đời. Tôi chỉ yêu mình bạn, you are my superstar. Sau khi sử dụng vầng sáng vạn người mê, bạn sẽ trở thành người nổi bật nhất trong đám đông, giống như thanh nam châm, hấp dẫn mọi ánh mắt của sinh vật quanh bạn. Đừng nghi ngờ, giờ phút này, bạn là tiêu điểm của toàn bộ thế giới, chúa tể vạn vật, tất cả mọi người sẽ điên cuồng yêu bạn.

Nhắc nhở: Sử dụng đạo cụ cao cấp phải chú ý bảo vệ an toàn của bản thân. Lục Tấn Giang không chịu trách nhiệm mọi vấn đề phát sinh sau khi hàng hóa được bán. Đàn ông con trai cũng phải học được cách bảo vệ bản thân mình đấy nha!]

[Đạo cụ: Filter ánh trăng sáng.

Cấp độ: SS.

Giá bán: 50.000 điểm.

Giới thiệu: Trong trái tim bất cứ người nào cũng có một ánh trăng sáng, muốn che giấu đi nhưng càng che lại càng lộ. Sau khi sử dụng đạo cụ này, quanh người ký chủ lập tức xuất hiện tia sáng long lanh thanh cao thuần khiết như ánh trăng, khiến người nhìn thấy quên đi trần thế dung tục, nhớ mãi trong lòng, mong ngóng ngày đêm, khắc sâu vào tim. Lời khuyên: Nên sử dụng vào ban đêm.]

Lại xem thêm một lượt, bên dưới có cả thuốc nhỏ mắt vạn năm đã qua, nước hoa mối tình đầu, phong cách trang điểm trà xanh...

Thẩm Mặc mất hứng thú, ra lệnh tiễn khách: "Tôi không..." cần.

Đúng lúc này, hắn bỗng trông thấy thứ gì, tầm mắt dừng lại.

555 sợ ký chủ đuổi mình, thấy Thẩm Mặc lộ ra hứng thú, lập tức hoàn thành một loạt thao tác, nhanh chóng trả tiền: [Được rồi!]

[Vầng sáng vạn người mê, đang tải xuống ---]

[Filter ánh trăng sáng, đang tải xuống ---]

[Phong cách trang điểm trà xanh, đang tải xuống ---]

...

Thẩm Mặc nhìn chằm chằm một món đạo cụ trong khu mua sắm --- tấm thẻ thân thể khỏe mạnh.

[Thẻ đạo cụ thân thể khỏe mạnh: Có thể khiến thân thể người sử dụng khỏe mạnh, không đau không ốm, cho dù bạn bị bại liệt hay ung thư, parkinson hay yếu sinh lý, chúng tôi hoàn toàn có thể chữa trị cho bạn!]

Nếu như Tạ Giác dùng tấm thẻ này.

Mà bởi vì 555 đã mua rất nhiều thẻ, thế nên Thẩm Mặc không vội đuổi nó đi. Hắn yên lặng chờ một lát, cho đến khi toàn bộ âm thanh nhắc nhở bên tai biến mất...

Chiếc thẻ thân thể mạnh khỏe này không hề xuất hiện trước mắt hắn.

555 phấn khởi hỏi han: [Ký chủ, ngoại trừ mấy tấm thẻ cấp thấp đã bị tôi bỏ ra ngoài, tôi đã mua tất cả các thẻ đạo cụ trong khu mua sắm, ngài đã cảm nhận được sự thay đổi chưa?]

Thẩm Mặc: "..."

Phòng làm việc tối om đã sáng hơn rất nhiều, hắn cúi đầu xuống, trông thấy bàn tay mình đang phát ra ánh sáng.

Bên cạnh bàn làm việc là một chiếc cửa sổ sát đất, mặt kính trơn bóng như gương, phản chiếu dáng hình Thẩm Mặc --- sáng đến chói mắt, không khác gì một chiếc bóng đèn 24W.

Một con thiêu thân bị thu hút bởi vầng sáng vạn người mê của hắn, từ xa bay loại, "bốp bốp" đụng lên mặt kính, vô cùng si mê.

Thẩm Mặc hít sâu một hơi, hỏi 555: "Có thể trả hàng lại không?"

555: Ký chủ lương thiện quá!

Nó vỗ ngực: [Ký chủ, ngài không cần tiết kiệm tiền hộ tôi đâu! Thực ra tôi là thế hệ nhà giàu đời thứ hai đấy! Tiền tiêu vặt hàng tháng của tôi là 500.000 điểm! Cho dù ngài không hoàn thành nhiệm vụ cũng không sao! Tôi nuôi ngài được!]

Thẩm Mặc nói: "Vậy thì tốt, cậu mua cho tôi tấm thẻ này đi".

Vất vả lắm ký chủ mới muốn một món đồ, đương nhiên 555 muốn mua ngay cho hắn, nhưng, nó ngượng ngùng bảo: [Thẻ tín dụng của tôi sử dụng quá hạn mức rồi, hay là... tháng sau nhé?]

[Hoặc ký chủ ngài hãy hoàn thành nội dung của cốt truyện đi, sau đó dùng điểm của mình để đổi --- Loại thẻ kỹ năng này có thể dùng một lần, mỗi lần có tác dụng trong 24h]. Dưới ánh mắt lạnh lùng của ký chủ, 555 nghĩ ra cách giải quyết khác.

"Chỉ dùng được một ngày?" Thẩm Mặc đứng trước cửa sổ sát đất, ngẫm nghĩ, cuối cùng đồng ý với yêu cầu của 555: "Xác lập ràng buộc đi, đưa nhiệm vụ cho tôi".

Cảnh tượng Tạ Giác ngã xuống mắt mình ngày hôm đó vẫn còn ở trước mắt, Thẩm Mặc không muốn tiếp tục trải qua thêm lần nào. Hắn muốn dùng điểm của mình, khiến Tạ Giác mãi mãi khỏe mạnh, mãi mãi vui vẻ, muốn sống thế nào cũng được.

Về phần cốt truyện... khóa mối quan hệ với cậu hệ thống giàu đời hai này cũng không có vấn đề gì. Hắn nhìn ra được, 555 là một hệ thống không tim không phổi, ngốc nghếch đơn thuần.

Thẩm Mặc hỏi: "Nếu như tôi muốn làm chuyện nào đó khác với cốt truyện, cậu sẽ ngăn cản tôi hả?"

[Dạ? Ngài định làm gì thế, ký chủ?]

"Ví dụ như... trả thù nhà họ Thẩm".

555 hoàn toàn biến mối thù của Thẩm Mặc thành của mình, nó trợn to mắt, lắc lắc cái đầu: [Không đâu! Ký chủ ơi, ngài đâm dao, tôi sẽ trông chừng bên ngoài cho ngài hành động!]

Thẩm Mặc cười, xoa đầu 555: "Ngoan".

Có một hệ thống ngoan thế này cũng thật tốt.

. . .

038 dạng chân dạng tay lăn trên mặt đất.

[Tiếc quá, trên cốt truyện chúng ta cầm không có tên của nhân vật chính thụ.] Lật cốt truyện cả nửa ngày, nó nói với Tạ Giác.

Cũng không trách được, cuốn truyện này rách nát quá rồi.

[Chẳng qua nhìn tên cuốn truyện đã rõ. Nhân vật chính thụ chắc chắn là một kẻ người gặp người yêu. Chúng ta hoàn toàn có thể nhận ra anh ta! Anh ta sẽ như chiếc đèn lồng sáng giữa đêm khuya, tựa như đóa hoa muôn vàn con bướm theo đuổi].

Tạ Giác cảm thấy suy nghĩ này có phần chủ quan, nhưng anh vẫn lựa chọn tin tưởng 038.

"Được rồi, vậy khi nào nhân vật chính thụ xuất hiện, cậu hãy nhắc nhở tôi. Trước tiên chúng ta điều tra tên công phụ cặn bã kia đi đã".

[Được, điều tra từ chỗ nào?]

"Ừm... đầu tiên phải xem xem tên công cặn bã này xuất hiện từ khi nào?"

...

[Theo cốt truyện trên đây thì kịch bản đầu tiên ngài phải hoàn thành chính là vào hai ngày sau. Đó là lần đầu tiên ngài gặp được người nhà họ Thẩm, cũng là lần đầu gặp gỡ nhân vật công cặn bã số 1].

[Hai ngày sau, nhà họ Thẩm tổ chức một bữa tiệc rượu tại khách sạn Bán Sơn, ngài là nhân viên phục vụ trong bữa tiệc. Một tai nạn bất ngờ xảy ra, ngài đã ra tay cứu giúp những người mắc kẹt trên núi – bao gồm công cặn bã số 1, người đứng đầu gia tộc họ Thẩm, thiếu gia giả 'Thẩm Mặc' cùng với bạn bè của anh ta].

[Cặn bã công số 1 được ngài cứu giúp, vừa gặp đã yêu. Gã yêu cầu khách sạn sa thải ngài, lại dựa vào quyền thế của mình không cho ngài tìm được bất cứ công việc nào, cuối cùng còn đập nhà của ngài nữa. Ngài cùng đường chỉ có thể đến cầu xin gã. Sau đó gã đã nhốt ngài vào biệt thự].

555 càng đọc càng tức giận: [Móe, tình yêu đích thực gì chứ? Đây là phạm tội!]

Thẩm Mặc: "Nhân vật chính thụ bị cầm tù, thế những người cậu ta cứu trước đó đâu rồi?"

[Bọn họ không thuận mắt với việc công cặn bã làm, nhưng gia thế của họ không bằng gã, không thể can thiệp vào quyết định của gã, chỉ có thể mang lòng thương hại với nhân vật chính thụ, quyết tâm sau này tìm cách đền bù... Ôi, tất cả đều là cái loại người kỳ quái nào vậy? Sao không xông vào nhà gã khốn nạn đó cứu người, báo cảnh sát một cái thì mạng họ sẽ toi hả?]

"Đối với một số người mà nói, quyền thế và tiền tài còn quan trọng hơn mạng sống. Mất đi những thứ này không bằng giết chết họ. Một ân nghĩa cứu mạng không đáng tiền mà đi chọc giận một kẻ có quyền thế hơn, trong suy nghĩ của họ, chuyện này không đáng giá". Thẩm Mặc nói với 555.

Hắn ngồi ở hàng ghế phía sau xe, nghe 555 kể chuyện. 555 càng đọc càng căm phẫn nhưng Thẩm Mặc lại không rung động chút nào, giống như đang nghe chuyện của người khác.

Mà đương nhiên, đây cũng là một câu chuyện của người khác thật.

555 nghe phân tích của hắn, rùng mình một cái: [Ôi ôi].

Ký chủ à, ngài thật thê thảm.

[Hai ngày sau chúng ta sẽ gặp tên khốn nạn đó, tôi tuyệt đối sẽ không để gã làm ngài bị thương! Chúng ta cùng nghĩ cách nha?]

"Cậu có cách gì không?"

[Ồ... để tôi ngẫm nghĩ đã]. 555 lôi cốt truyện ra, không ngừng lật đọc.

Chiếc xe đi vào trong khu biệt thự.

Chỉ có người sử dụng cùng hệ thống mới trông thấy "Vầng sáng" và "Filter" của Lục Tấn Giang. Bởi vậy trong mắt anh trợ lý, ông chủ của anh ta hôm nay rõ ràng vẫn không khác gì ngày thường, nhưng gương mặt anh tuấn đó đột nhiên trở nên thật chói mắt, mê người. Làn da không chút tì vết, ngũ quan hoàn mỹ, con ngươi xinh đẹp động lòng người. Trên thân ông chủ còn tỏa ra làn hương thơm ngào ngạt, khiến cho người say mê.

Trợ lý đổ gục.

Anh ta đỏ mặt, ngại ngùng nói: "Ông chủ, hôm nay tôi bỗng cảm thấy ngài vô cùng tao nhã, hấp dẫn người ta. Có khi nào ngài chính là chân mệnh thiên tử tôi đang chờ! Tôi..."

Thẩm Mặc: "À, đúng rồi."

Hắn bảo 555 tắt vầng sáng vạn người mê đi --- "Bây giờ thấy sao?"

Ánh mắt si mê của anh trợ lý biến thành hoảng sợ: "Tôi nói sai rồi, ngài là Diêm Vương tới đòi mạng tôi mới phải".

Anh ta rùng mình, cảm thấy ban nãy chắc hẳn quỷ đã nhập xác, khiến anh ta nói ra những lời buồn nôn như thế với ông chủ. Thế nhưng sao ông chủ lại không đánh anh ta nhỉ?

Chắc chắn đây là công lao của ngài Tạ rồi!

Sau khi Thẩm Mặc xuống xe, trợ lý mở danh thiếp của Tạ Giác trong điện thoại di động, thành kính chắp tay vái ba cái.

Ngài Tạ ơi, ngài nhất định phải khóa chặt cuộc đời với ông chủ tôi nha, đừng bao giờ buông ngài ấy ra đó! Nếu như chiếc khóa giữa hai người có kỳ hạn, tôi hi vọng đó là một vạn năm!

Lúc Thẩm Mặc đi vào trong nhà, hắn nghiêng đầu nhìn sang. Phía bên kia là căn nhà của Tạ Giác, hiện giờ đã hơn mười giờ tối, đèn phòng Tạ Giác vẫn sáng trưng, không biết đang làm cái gì.

...

Tạ Giác: "Điều tra đến đâu rồi?"

038 gửi thông tin điều tra được cho anh ---

[Tên: Lưu Lỗi.

Tuổi: 29.

Chiều cao: 173cm.

Cân nặng: 65kg.

Chức vị: Chủ tịch hội đồng quản trị tập đoàn Lục Nguyên, con trai thị trưởng Lục.

Sở thích: Leo núi, bơi lội, dùng quyền dùng tiền ép buộc người khác.

Chiều dài JJ: ....]

"Dòng cuối cùng không cần". Tạ Giác tắt thông tin đi, hỏi: "Cậu tìm ra từ chỗ nào vậy?"

[À, tôi hack máy tính của gã đó]. 038 nói.

"Hack thế nào?"

Không phải 038 này bị khuyết tật trí tuệ hả?

[Tôi sử dụng tấm thẻ hacker dùng một lần]. 038 kiêu ngạo nói.

"Cậu không còn một điểm số nào, lấy thẻ ở đâu ra?"

[Tôi cũng không biết]. 038 gãi đầu: [Tôi tìm thấy trong cuốn truyện, có lẽ trước đó tôi đã cướp của ai cũng nên!]

Trong sự cạn lời của Tạ Giác, 038 chà sát hai bàn tay: [Này... ký chủ, tất cả đã sẵn sàng cả rồi, ngày mai chúng ta đi đoạt đất diễn của gã khốn nạn kia đi thôi].

"Cậu định cướp thế nào?"

...

[Lén lút đập cho gã một phát!] Cách một bức tường, 555 phẫn nộ: [Ký chủ, chúng ta cứ dứt khoát đập một gậy cho công khốn nạn tèo luôn là được! Cái tên khốn nạn này cực kỳ cặn bã! Một kẻ thối nát!]

[Gã không chỉ lấy oán trả ơn, còn cầm tù ngài, làm nhục ngài, đánh ngài! Bắt ngài quỳ xuống chân, muốn ngài biến thành chó của gã! Chúng ta nhất quyết không thể khiến gã toại nguyện!]

[Nhưng mà phải đánh gã thế nào được đây nhỉ?] Nó đi tới đi lui trong đầu Thẩm Mặc: [Ngày kia đã là bữa tiệc rượu rồi, chúng ta chỉ có một ngày thôi...]

[Nếu tôi có thẻ hacker thì tốt quá!] 555 thở dài: [Dùng thẻ hacker tôi có thể thả virus vào trong máy tính điện thoại của gã, truy tìm hành tung của gã... Đều tại 038!]

Nhớ tới hai mươi năm trước bị 038 cướp đi một chồng thẻ kỹ năng to vật, 555 tức nghiến răng nghiến lợi.

...

[Hắt xì!] 038 hắt hơi một cái rõ to.

Nó bận rộn nửa ngày mới báo cáo với Tạ Giác: [Ngon rồi, tôi đã thả virus vào điện thoại và máy vi tính của công khốn nạn. Ngày mai tôi sẽ nghĩ cách kéo gã tới chỗ không người, ký chủ, anh cứ một gậy đập gã, tôi đã chuẩn bị sẵn gậy cho anh rồi. Hú!]

[Sau đó anh dùng thẻ dịch dung một lần thay thế vị trí của gã, tham gia tiệc rượu hộ gã, cướp hết đất diễn của gã!] 038 lật kịch bản loạt xoạt, đột nhiên cảm nhận được thế nào là mở rộng tầm mắt: [Vất vả cho anh rồi... nhưng mà thằng công này cặn bã quá á! Thủ đoạn thao túng tâm lý hèn kém, đến tôi còn không thể đọc được!]

Tạ Giác: "..."

[Ký chủ, sao rồi?] 038 giương ánh mắt mong chờ nhìn anh.

Tạ Giác đọc thông tin về công phụ khốn nạn một lát, xoa đầu 038: "Cách của cậu cũng ổn, nhưng nếu như muốn hoàn toàn thay thế một người, sắm vai thân phận của gã là cách xử lý không nên nhất".

[Thế anh định làm sao?]

Tạ Giác: "Bí mật".

[Lại bí mật hả?] 038 nhớ tới chuyện mình gặp phải lần ký chủ nói hai chữ "bí mật" đợt trước, không nhịn được run rẩy toàn thân, mắt lộ ra hoảng sợ.

Nhưng hoảng sợ này cũng lập tức biến thành hứng thú, nó năn nỉ: [Ký chủ ơi, khi nào anh ra tay nhớ phải gọi tôi theo đó nhé!]

Tạ Giác: "Tại sao?"

[Còn tại sao nữa? Tôi xui xẻo thế này đương nhiên muốn nhìn người khác xui xẻo hơn mình, có thể điều chỉnh tâm lý của tôi cân bằng lại đó. Mà chứng kiến xong rồi, tôi còn có thể cảm giác được ký chủ anh thực ra rất yêu thương tôi].

Tạ Giác bị logic của 038 chọc cười, anh nói: "Được, cậu chờ đi".

[Vậy tôi xóa con virus trong điện thoại Lưu Lỗi nhé?]

"Không, không cần đâu". Tạ Giác nói: "Kế hoạch của cậu rất tốt. Ngày mai cậu cứ hẹn gã ra ngoài, để tôi xem tên này vốn là người như thế nào".

Nội dung cốt truyện chưa chắc đã chính xác 100%, xác nhận rồi ra tay cũng không muộn.

Nếu như tên công phụ này đã làm ra không ít điều xấu trước khi bị ảnh hưởng bởi cốt truyện, thế thì Tạ Giác sẽ lập tức tìm biện pháp thay thế thân phận gã. Nếu như gã thực sự hết thuốc chữa như cốt truyện miêu tả...

Người cặn bã như vậy, Tạ Giác cảm thấy anh có thể xử lý gã mà hoàn toàn không có chút gánh nặng nào.

[Tôi hiểu rồi!] 038 nhận được sự khẳng định của ký chủ, vui đến mức muốn bay lên. Nó nói: [Bây giờ tôi sẽ đi nhìn chằm chằm gã, dù sao tôi không cần ngủ vào ban đêm. Tôi sẽ cẩn thận kiểm tra máy tính gã, tỉ mỉ dò xét một vòng, nhìn xem dưới lớp da người kia của gã rốt cuộc đang giấu khuôn mặt nào!]

"Tùy cậu". Tạ Giác lắc đầu, không quấy rầy 038 tự tiêm máu gà cho mình. Anh ngồi xuống bàn làm việc, suy nghĩ một lát, lấy bút lập kế hoạch, sau đó chỉnh sửa những vấn đề liên quan đến tiền bạc, kỹ thuật và những mối quan hệ mình cần dùng.

"Nếu có anh Thẩm giúp đỡ thì..." Tạ Giác viết hai chữ "Thẩm Mặc" xuống, nghĩ nghĩ, lại gạch đi. Những chuyện liên quan tới hệ thống quá ly kỳ, anh không muốn kéo Thẩm Mặc vào trong mấy thứ linh tinh này.

. . .

Thẩm Mặc đứng trên ban công, lần lượt gọi vài cuộc điện thoại.

Lúc cúp máy, hắn nhìn sang căn biệt thự bên cạnh, nhíu mày – Ánh đèn trong phòng Tạ Giác vẫn chưa tắt.

Hắn nhắn một tin nhắn cho Tạ Giác, sau đó quay lại phòng.

555 là một hệ thống giàu đời hai rất lễ phép, nó sợ mình quấy rầy đến chuyện riêng tư của ký chủ. Lúc Thẩm Mặc ra ngoài gọi điện thoại, nó lập tức rời khỏi ý thức của hắn, bám vào con búp bê Tạ Giác.

Con búp bê có tướng mạo giống Tạ Giác đến mấy phần tròn xoe mắt nhìn về phía Thẩm Mặc.

Sắc mặt hắn dịu đi, xoa đầu 555, nói: "Giải quyết xong xuôi rồi".

"Yên tâm đi, trong bữa tiệc hai ngày sau, Lưu Lỗi sẽ không thể xuất hiện, về sau cũng không thể gặp tôi được nữa".

[Ký chủ, ngài giỏi quá!] 555 vỗ hai bàn tay bông: [Ngài giỏi như thế, chắc chắn chúng ta sẽ nhanh chóng hoàn thành cốt truyện chương đầu tiên thôi! Chỉ cần có thể nhận được đánh giá cấp độ C, chúng ta sẽ có ngay

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net