Phần 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[Phần 1]

1.

Ta rửa chân cho Từ quý phi đúng lúc nàng ta đang nổi giận đùng đùng, nhắm thẳng vào Phượng Loan cung mà mắng, giọng nói cũng không nhỏ chút nào. Chỉ vì hôm nay là sinh nhật hoàng hậu nên hoàng đế đã ở đó một canh giờ.

- Được lắm đồ tiện nhân! Ta coi thường ngươi đấy! Bắt nạt người nước ngoài là ta phải không? Có thân phận cao một chút thì lên mặt à, tưởng ta không dám trừng trị ngươi phải không? Cẩn thận da ngươi đấy!

Nàng ta chửi ầm lên với cung nữ chưởng sự đang quỳ dưới đất, gương mặt nhỏ của nàng ta lúc tức giận vẫn diễm lệ vô cùng.

Cung nữ chưởng sự im thít không dám nói lời nào. Ai cũng biết nàng ta đang chỉ dâu mắng hòe nhưng không ai dám nhiều lời cãi lại.

Bởi vì đây là mỹ nhân bệ hạ dùng cả thành trì để đổi, từ lúc nhập cung đã thu hết muôn vàn sủng ái về người. Nếu hoàng hậu không phải cháu gái thái hậu còn là thanh mai trúc mã của bệ hạ, sợ là một canh giờ sinh thần kia cũng không giữ được.

Ta cúi đầu không lên tiếng, chỉ cẩn thận dùng khăn gấm lau đôi chân trắng nõn như ngọc kia, tuyệt không sơ sót. Mỹ nhân vẫn đang giận, cung nhân không phản kháng càng làm nàng ta không vui, tức điên đá vào ngực ta một cái.

Bàn chân còn lại rơi vào chậu nước, nước rửa chân bắn hết lên mặt ta.

Cảm giác nóng bỏng cùng cơn đau đớn ở ngực làm ta hít một hơi lạnh nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống không kêu tiếng nào.

Quý phi cúi đầu nhìn ta một cái, cười lành dùng đầu ngón chân nâng cằm ta lên đối diện với nàng ta:

- Sao thế? Ngươi cũng sinh lòng oán hận với bổn cung hả?

Ta ngẩng đầu, ánh mắt vẫn nhìn xuống, cầm khăn gấm cẩn thận lau chân ngọc đang kê trên cằm, nhỏ giọng:

- Nô tỳ không dám, nô tỳ chỉ lo lắng, lúc nãy chân nương nương có bị thương không?

Nàng ta sững người, cười nhạo:

- Tiện tỳ đúng là tiện tỳ, chỉ xứng làm nô tài rửa chân cho bổn cung.

Ta thuận theo đáp:

- Nô tỳ là nô tài, cũng là nô tài hầu hạ nương nương, cao quý hơn nô tài cung người khác. Có thể rửa chân cho nương nương là phúc khí tám đời của nô tỳ.

Ta làm nàng ta bất ngờ nhưng cũng khiến vẻ mặt nàng ta dịu lại.

- Coi như ngươi có mắt.

Nàng không nói thêm nữa vì phía sau vang lên một giọng nam trầm thấp:

- Kiều Kiều.

Tay lau chân của ta khựng lại.

Cũng may quý phi mừng rỡ nên không chú ý đến, để chân trần chạy đến nam nhân đứng đó không xa. Giọng nói nàng mềm mại uyển chuyển, tựa như lông chim vuốt ve lên đầu quả tim khiến lòng người rạo rực:

- Hoàng thượng ~, sao người lại đến? Thần thiếp tưởng người đang ở bên Phượng Loan cung nương nương? Cứ ngỡ trong lòng người không có chỗ cho Kiều Kiều nữa.

Nói xong, nơi khóe mắt đã rơi xuống một giọt nước mắt long lanh.

Mỹ nhân rơi lệ, nước mắt như mưa, ai không đau lòng?

Bùi Khải cũng vậy, thậm chí đau hơn bất cứ ai, hắn từng vì một giọt nước mắt này dâng cả một thành trì.

- Nói bậy, trẫm chỉ coi Diệu Yên là muội muội, đúng lúc mẫu hậu cũng đến nên ngồi lâu một chút, sao lại quên Kiều Kiều được?

- Có thật không? - Quý phi ngây thơ hỏi.

Bùi Khải tràn ngập nhu tình, ôm lấy mỹ nhân trong lòng, tình dục dâng trào trong mắt, chợt thấy chân nàng trần trụi bèn hỏi:

- Tại sao nàng không đi giày?

- Vì thần thiếp muốn sớm gặp bệ hạ, người đang trách thần thiếp đấy ư?

- Ha ha ha, sao mà nàng sai được? Thiên hạ này ai sai cũng được, nhưng Kiều Kiều chắc chắn không sai!

Bùi Khải bật cười to, ôm mỹ nhân về giường, chỉ còn âm thanh vang lại:

- Cung nhân rửa chân, phạt quỳ bên ngoài một canh giờ.

Sau đó vì đã ra đến ngoài cửa nên ta không nghe rõ nữa, mùa đông ở hoàng thành lạnh lẽo thấu xương, nước rửa chân dính trên mặt nháy mắt đã hóa băng, không khỏi khiến người ta cảm thấy da mặt cũng đông cứng.

- Đi quỳ nhanh lên, thứ thấp hèn này thật sự cho rằng nịnh bợ quý phi dễ thế đấy à? Phi!

Cung nữ trưởng sự vốn không vui liền đạp một cái vào đầu gối ta, ta quỳ gối trong tuyết, xung quanh đầy tiếng cười nhạo.

Đương nhiên, tiếng vui cười trong điện còn lớn hơn nhiều.

Ta cứ lẳng lặng quỳ mà nghe.

Có lẽ tiếng cười quá chói tai, cũng có thể do mùa đông năm nay quá lạnh, ta lại thấy ảo giác. Nhìn thấy tiểu binh mặc giáp kia bước tới, xót xa bọc hai tay của ta lại.

- Sao nàng không vào nhà? Ở đây lạnh quá, Tố Nương, chúng ta vào nhà đi.

2.

Đôi mắt ta hơi ướt, nhìn gương mặt cúi xuống của chàng, da đã sạm đi rồi còn toét miệng cười với ta.

- Tố Nương, chúng ta lại thắng trận rồi, ta giết được năm kẻ địch, trong đó có một tiểu đầu lĩnh, tướng quân đi ngang qua cố ý hỏi tên ta đấy.

- Tố Nương, biên cương lạnh quá, ta nghĩ kinh thành cũng lạnh. Lúc lấy quân lương ta sẽ giữ lại hết, nàng cầm mua thêm mấy cái áo bông nhé, đừng để bị lạnh.

- Tố Nương, lần này ta giết được mười lăm kẻ địch, tướng quân khen ta làm tốt lắm, nhất định sẽ thăng ta làm bách phu trưởng, sẽ được thêm nhiều quân lương hơn. Đến lúc đó có thể mua cho nàng một cây trâm bạc, đẹp hơn trâm hoa đào ta khắc nhiều.

Ta nghe xong dở khóc dở cười:

- Chàng lúc nào cũng chỉ nghĩ đến thiếp, không biết tự mua thêm áo bông ấm đi.

- Sao thế được! Tố Nương là nương tử của ta, bạc ta kiếm được đương nhiên phải cho nương tử. Không có nhiều lắm, nhưng ta sẽ cố gắng nhiều hơn, sẽ có một ngày ta cho Tố Nương trở thành tướng quân phu nhân!

Chàng không làm được.

Bởi vì năm sau, chàng sẽ chết trong tòa thành kia.

Phong thư nhà nhuốm máu gửi về, viết vài chữ xiêu vẹo:

[Tố Nương, thê tử của ta, là ta sai với nàng. Nhưng ta là binh lính Đại Thịnh, người Đại Thịnh, thề chết không hàng.]

Ta khóc khàn cả giọng, không ngừng nôn ra máu.

Cuối cùng ta ôm bọc hành lý, muốn đến xem tòa thành chàng hi sinh để bảo vệ, lại nghe người chèo thuyền cảm thán:

- Sợ là không đến được, chỗ đó đã thành địa giới nước khác rồi. Bệ hạ dùng cả tòa thành để đổi một mỹ nhân đẹp như tiên.

Biên cương hỗn loạn, ta nhìn thấy một cô nương chạy nạn chết bên đường. Ta đào cho nàng một cái mộ, lấy tên của nàng để vào hoàng cung.

Cái giá để qua kiểm tra của ma ma quản sự, là cây trâm bạc kia.

3.

Tuyết lớn rơi đầy trời, qua đêm xuân tiêu, hoàng đế vì công việc bận rộn mà vội vàng đi ngay. Hắn đi lướt qua ta nhưng không nhìn một cái.

Ta không chịu được nữa nên ngất đi.

Khi tỉnh lại, ma ma ở cùng phòng ta thở dài:

- Cô cũng coi như nhân họa được phúc.

Ta là nô tỳ rửa chân, bà là nô tỳ đổ bô, ở chung phòng cũng thường được bà chăm sóc. Nhưng e là sau này sẽ chỉ có mình bà ở đây.

- Quý phi nương nương nói, khi nào cô tỉnh thì đến bên người hầu hạ.

4.

Nói là hầu hạ, thật ra cũng là ở phía sau lưng nàng ta, cách vài cung nữ tâm phúc làm ít việc vặt thôi.

Quý phi là quý nhân hay quên, làm sao nhớ được một tỳ nữ rửa chân nhỏ bé?

Những cung nữ kia thấy ta xuất thân là nô tỳ rửa chân nên luôn thuận tay sai bảo, ta đối với những chuyện này không cãi cũng không phản kháng, chỉ cười nhạt.

Lâu dần, các nàng ấy cũng cảm thấy mất mặt, chỉ lén đùn đẩy việc của mình cho ta.

Sủng ái đổ dồn lên một người, thì oán hận cũng trút cả lên người ấy.

Quý phi ôm trọn sủng ái của đế vương hung hăn càn quấy, Bùi Khải không những không tức giận còn khen nàng ta hào phóng ngay thẳng.

Những phi tử từng ân ái cùng Bùi Khải thì khổ không tả nổi. Từng người không phải do gia đạo sa sút, mà bởi vì hoặc vô tình hoặc cố ý xúc phạm quý phi nên bị đày vào lãnh cung.

Hoàng hậu tuổi nhỏ, tâm cũng nhỏ không quản nổi, thái hậu đến gặp hoàng đế mấy lần cũng không vui mà về.

Một tầng mây đen phủ lên đầu các cung phi.

Cuối cùng, một ngày nọ trước ao của ngự hoa viên, Du tần thất sủng nửa năm đột nhiên xông tới đẩy quý phi vào ao nước mùa đông.

Ả cười như điên:

- Từ Kiều Kiều! Đồ yêu nữ! Ta chỉ cãi lại ngươi một câu, cả nhà ta đều bị chém đầu tịch thu gia sản! Ngươi nên chết đi! Dù ta có chết cũng phải kéo ngươi theo cùng!

Xung quanh rơi vào rối ren, các cung nữ kêu to cứu người nhưng không dám để thái giám tiến lên, sợ đụng vào thân thể ngọc ngà của quý phi.

Mắt thấy mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành sắp hương tiêu ngọc vẫn, ta không do dự nhảy xuống ao nước lạnh thấu xương.

Cung phục vốn nặng nề bị nước kéo xuống càng thêm nặng, người đuối nước gần chết thấy có người cứu thì càng bám chặt. Đến lúc ta kéo được quý phi lên bờ, mọi người đều vây lại đây, nhưng không có ai kéo ta một cái.

Ta không thể chết, kế hoạch của ta chỉ vừa bắt đầu thôi. Ta túm chặt lấy hòn đá, từng chút một lết lên bờ, Du tần bị bắt căm hận nhìn ta chằm chằm:

- Ngươi cứu ả là trợ trụ vi ngược! Ngươi không chết tử tế được! Ngươi nên xuống địa ngục cùng ả ta đi!

Ta cười nhạt.

Đúng là ta không chết tử tế được.

Nhưng Du tần à, cả nhà ngươi thực sự vì một quý phi nên bị chém sao?

Vì sao ngươi cả mạng cũng không cần, nhưng vẫn không dám kéo kẻ thù thật sự đồng quy vu tận?

5.

Tai nạn này khiến Bùi Khải nổi trận lôi đình.

Thiên tử giận dữ, máu chảy ngàn dặm. Đầu sỏ Du tần bị lăng trì, các cung nữ tâm phúc của quý phi bị ban cho 3 bước dây thừng treo cổ trong nhà lao của Thận Hình ty.

Còn ta, vội vã thay quần áo sạch sẽ, run rẩy quỳ trước giường quý phi. Thiên tử ngồi bên giường, dỗ dành mỹ nhân xong không giận tự uy.

- Là ngươi đã cứu Kiều Kiều?

Giọng của ta không lớn không nhỏ:

- Vâng, là nô tỳ.

- Ngươi tên gì?

Ta nuốt cái tên "Trần Tố Nương" xuống, nói:

- Phục Linh.

- Nô tỳ tên Thôi Phục Linh.

Hắn không cho ý kiến, chỉ nói:

- Về sau ngươi ở bên cạnh Kiều Kiều, phụ trách an toàn cho nàng ấy. Nếu nàng ấy xảy ra chuyện gì, trẫm hỏi tội ngươi.

Ta dập đầu, đầu chạm mặt đất kêu lanh lảnh:

- Nô tỳ khấu tạ long ân.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net