Chap 16: Kí ức màu xám... (p2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

{ Tiếp... }

Năm 2016:

Năm nay tôi đã là học sinh trung học rồi!... Nhưng sao lại phân lớp kì thế??? Hầu hết các bạn ở lớp cũ từ hồi tiểu học với tôi đều học chung một lớp, trừ một số bạn học ở trường khác...Tôi không thể tin được là chỉ một mình tôi nằm ở lớp khác, vả lại có các thành viên cá biệt nữa....

Lớp tôi khá hỗn loạn... Học giỏi có, xuất sắc có, quậy nè, lưu ban, vâng vâng mây mây...

Tôi vừa rất mừng mà cũng rất không vui... Vì tôi được cô cho ngồi bàn đầu đấy! Tôi sẽ cách ly được cái lũ quậy dưới kia... Nhưng cô cho tôi ngồi bàn đầu vì tôi cao từ dưới đếm lên đấy...

Tôi được cô phân trách nhiệm làm tổ trưởng tổ 2, nói thật thì không vui tẹo nào cả... Tổ tôi chỉ có 3 nữ 9 nam, trong khi bên tổ 1 thì 2 nam 10 nữ, công tâm quá mức...

Mà tôi nản nhất là thằng lớp trưởng... Nó học giỏi thì giỏi thật... Nhưng biến thái thấy bỏ mợ luôn, nói rất nhiều nữa chứ. Cô méo care mới buồn phiền, mà đau nhất là nó nằm trong tổ tôi, mà còn ngồi ngay sau lưng tôi nữa. Nhưng tôi lại cảm thấy may mắn vì thằng đó nhắm bạn nữ ngồi kế bên nó, phó tổ tôi Hải Vân.

Tội con bé Vân lắm, ngày nào cũng bị nó gạ..., nói tội nghiệp nhưng mà mỗi khi con Vân phòng thủ quá cao hoặc nó chán thì nó sẽ chọc phá luôn con tổ trưởng bàn trên luôn. Nhiều lúc không dám động đậy, chửi bới gì thằng đó cả...vì tôi ngồi bàn đầu, vả lại còn là đối diện với bàn giáo viên đấy. Đau tim thấy mợ luôn...

Haiz... Mà bạn biết không, tôi đã rơi vào trầm cảm vào năm đó đấy...

Tôi bị bạn bè bắt nạt bởi một lí do hết sức lố bịch! Đó là trù ẻo người khác??? Ha...là do con bạn thân cùng lớp tôi đồn thổi đó!!! Nó nói tôi trù ba nó đấy... Tôi chỉ hỏi và nghe nó nói, chứ có trả lời cái vẹo nào đâu. À mà bạn thân lớp 6 của tôi là Ý Nhan đấy ...

Tôi bất lực khi nó cứ kể cho mn nghe về sự dối trá đó thì mn tin răm rắp... Còn tôi...dù giải thích ra sao thì chúng nó cũng chỉ mắng chửi rồi xỉa xói thôi. May mắn là bọn đó không lôi tôi ra mà hội đồng đấy! Vì tôi là học trò cưng của các thầy cô...

Tôi bị lũ quậy tẩy chay, hay bị lũ nó ném đá, tạc nước vào người,... Cho đến một hôm. Một cô bạn kia trong lũ quậy cảm thấy việc này có gì đó không ổn nên đã lôi tôi ra để hỏi rõ ràng. Lúc đó cả lũ chúng nó lôi tôi ra cầu thang, cô bạn đó hỏi rất nhiều nhưng tôi lại sợ hãi ngậm chặt miệng mà không hé răng nói một lời nào cả...

- Bạn bình tĩnh nghe mình nói nè! Bạn cứ giải thích câu chuyện đi, mình hứa bọn mình sẽ không làm gì bạn cả được không... - Cô bạn đó một nắm chặt tay tôi, một tay vuốt lưng để làm tôi yên tâm.

- Mình biết bạn không bao giờ nói xấu hay làm hại ai bao giờ cả! Mình nghe hết từ bạn cũ của bạn rồi... Bạn bị bắt nạt từ bé, chưa bao giờ phản kháng lại cả, lại không biết chửi thề. Thì làm sao bạn trù ẻo được bạn thân của bạn được đúng chứ? Ma Kết?... - Cô bạn đó nhìn thẳng vào mắt tôi, dịu dàng nói...

- Mình...mình thật sự không có trù ba bạn ấy, mình chỉ nói trong tình yêu sẽ có hiểu lầm, sẽ gây gỗ đánh nhau,... Mình chỉ khuyên bạn ấy cố gắng học hành và ngoan ngoãn để ba mẹ bạn ấy vui lòng mà ít cãi nhau hơn và quan tâm đến bạn ấy thôi...hức... - Tôi nhìn thẳng vào mắt bạn ấy mà bất chợt rơi nước mắt...

- Mình tin bạn! Vì mình đã có hỏi vài bạn trong tổ 2 rồi, vả lại khi nói chuyện với mình bạn luôn nhìn vào mắt mình chứ không như bạn ấy nhìn tứ tung sang chỗ khác... - Bạn ấy xoa đầu tôi

- Hức cảm ơn bạn đã tin mình... - Tôi vẫn còn khóc...

- Ừm! Việc này mình sẽ xử lý ... - Bạn ấy mỉm cười rồi đứng lên rồi kêu tôi đứng bên cạnh, đưa khăn cho tôi

- Ê lũ bây nghe đây! Bạn Kết méo có lỗi! Lỗi là của con chó kia, nó bịa chuyện ra đấy mà. Có lẽ nó ganh tị với Kết nên mới làm vậy... -

- Lỡ con Kết nói dối rồi sao?

- Tao tin nhỏ! Nó nhìn thẳng vào mắt tao chứ đéo như con chó nào mà nói chuyện lần nào cũng nhìn tứ tung đi chỗ khác - Cô bạn đó lườm ' bạn thân ' tôi

- Con này nói đúng! Kẻ nói thật sẽ luôn nhìn thẳng chứ chả như ai đó, nhìn thẳng vào mắt một lần mà cũng không dám... - Bạn nữ kế bên nói

- Thôi lũ bây xử lý đi tao bận lát... - Cô bạn đó nói rồi cũng nắm tây lôi tôi về nhà vệ sinh rửa mặt, sau đó thì dắt về lớp

- Bạn đừng lo nhé, mọi chuyện sẽ ổn thôi. Chỉ là mình không thể bảo vệ bạn hoài được... Con nhỏ có còn người khác chống lưng cho nên tụi mình... - Cô bạn giải thích

- Bạn là Tâm phải không?

- Ờ.. Đúng mình là Tâm... - Thi giật mình khi tôi bất chợt hỏi

- Tâm à... Không sao đâu! Mình chỉ cần chịu đựng hết năm nay thôi... Năm sau sẽ không ai bắt nạt mình được nữa! Dù sao những năm học tiểu học mình cũng quen rồi chứ có lạ gì đâu... - Tôi nói với giọng trầm buồn

- Bạn thật sự không bao giờ phản kháng?

- Là thật... Mình không muốn làm ai tổn thương cả. Nên thà chỉ một mình tổn thương là được... - Tôi mỉm cười bi thương

- Bạn làm mình có chút ngưỡng mộ, mà có chút muốn đánh bạn cơ đấy... - Tâm ngồi xuống cạnh tôi

- Tại sao?

- Bởi bạn có một tâm hồn trong sáng, chưa bị vấy bẩn bởi những thứ dơ bẩn. Bạn hiền lành lại học giỏi mà giấu... Mình ghen tị đấy... Nhưng bạn lại quá im lặng... - Tâm có hơi cúi đầu xuống

- Ha ha... Đừng ghen tị với một đứa bất hạnh như mình chứ!... Dù có tốt nhưng chả bao giờ may mắn thì ai mà muốn... - Tôi cầm cây bút bi mà xoay vòng vòng

- Bất hạnh ư? Mình tưởng gia đình bạn rất khá giả mà... Vả lại gia đình bạn rất hạnh phúc mà... - Cô bạn có phần khó hiểu...

- Bạn biết không... Mỗi người sẽ có mỗi câu chuyện khác nhau đấy! Chẳng ai như ai cả... Vả lại mình gặp vấn đề về tâm lý cơ... Mình rất yếu đuối. Mình rất ghen tị với Mn - Tôi ngưng quay bút mà nhìn sang Tâm

- Tại sao lại ghen tị?

- Vì các bạn được vui chơi, cùng nhau đi đây đi đó, trải nghiệm những thứ mới lạ... Có khi nó không tốt...

- ... Bạn mắc bệnh gì à?....

- Ừ... Cơ thể này quá yếu đuối để chống chịu... - Tôi thở dài

- Bệnh gì vậy... - Tâm có phần hơi ấp úng

- Khó nói! Nhưng chắc chắn là không phải ung thư gì đó đâu nhá... Chỉ là bệnh gần giống nan y thôi...

- Vậy à... Xin lỗi vì câu hỏi ban nãy...

- Không sao cả, tò mò là chuyện bình thường thôi mà...

- Reng reng...

- Chuông reo rồi bạn về chỗ đi

- Ừm... Bái bai...

Mặc dù sau này thì tôi với Tâm không phải thân thiết gì, nhưng ít nhất thì cả hai đôi lúc nói chuyện, chia sẻ với nhau mà thôi

- Kết à! Chỉ bài cho mình với - Vân ôm lấy cánh tay tôi mà nũng nịu

- Không nhá! Tự làm lấy đi em... - Tôi từ chối phũ phàng

- An đuê.... Anh iu... Anh phũ quá à... - Vân tiếp tục giằng co

- Anh với chả em, ta đây không rảnh. Đi hỏi lớp trưởng thân yêu bên cạnh bà đi - Tôi quơ tay xua đuổi

- No!!! Ta không muốn đâu, dù thằng đó học giỏi nhất lớp đi nữa... Nhưng bà cũng học giỏi mà - Vân lắc đầu liên tục

- Thôi em học sinh TB chứ có giỏi cái gì đâu..

- Giấu nghề thì nói đại đi...

- Không giấu mà là cố gắng ạ! - Tôi ngán ngẩm nhìn bạn tôi

- Ê Kết! - Vân cười

- Cái gì?...

- Thằng Bách kiếm mày kìa... - Vân nhìn ra cửa lớp nói

- Kệ nó, không liên quan đến ta - Tôi lườm Vân

- Ơ tuyệt tình thế... Người ta cũng đường đường chính chính theo đuổi bà mà... Không lẽ là không phải gu à, hay là thằng Bách lùn quá

- Ít đoán bừa lại... Tôi có người mình thích mà chưa quên được mà thôi... - Tôi mệt mỏi mà cuối đầu xuống làm bài tập

- À... Tao nhớ ra rồi... Là cái thằng mày kể riêng với tao và thích thầm từ cấp 1 đúng không? - Vân nói thầm vào tai tôi

- Nó đó! - Tôi có phần dối lòng...

- Mày nghỉ xem, mày đã tỏ tình không thành, có khi từ thích đã sang yêu thì sao. Mà tận 6 năm sao chịu nổi được hay vậy... - Vân ôm cổ tôi

- Haiz... Chả vì gì cả... Hết năm nay tất thảy sẽ chẳng là gì với ta cả...

- Ê đừng nghỉ bậy! Mày chết ai chỉ bài cho tao... - Vân ôm chặt hơn

- Ta đây chưa tính tự tử mà bị mi nói chuyện với siết chặt cổ mà tức chết đó! - Tôi khó thở

- À xin lỗi... Tao quên mất mày bị...

- Không sao cả, lỡ thôi cơ mà... - Tôi mỉm cười rồi cuối xuống làm bài tiếp

....

- Ma Kết! Mình thích bạn... - Cậu bạn kế bên tôi nói

- Xin lỗi mình không thể... Mong bạn thông cảm cho... - Tôi cuối đầu

- Là vì người đó...

- Không phải! Là vì mình không xứng để được thích hay yêu thôi. Mình mong ta vẫn là bạn - Tôi cười nhẹ, rồi đưa tay ra

- Mình...được rồi... Mình tôn trọng bạn... - Cậu bạn bắt tay tôi

- À cậu nợ tôi 50 ngàn chưa trả từ hồi tháng 11 đấy. Giờ là tháng 3 rồi... - Tôi lấy sổ nợ ra

- Mình nhớ rồi mà... Từ từ sẽ trả...

- Vậy đi! Nếu năm nay không trả hết thì gấp đôi số tiền chưa trả! Okey! - Tôi ghi vào sổ nợ

- Ừm mình biết rồi! - Nói rồi cậu ta quay lưng đi

" Xin lỗi cậu, tôi có thể cho cậu cơ hội nhưng... Tôi không muốn làm tổn thương ai cả... Tôi không xứng đâu! Mong cậu may mắn gặp được cô gái tốt hơn! " - Tôi thở dài nhìn ra cửa sổ

Trong kì thi học kì 2, bọn tôi phải thi theo tên đấy... Tôi thi phòng XX. Sau khi thi xong tôi rất là hồi hộp, nhất là môn Anh... Hồi đầu vào tôi kiểm tra chỉ được có 1 điểm mà thôi. Từ hôm đó tôi quyết tâm học hành, sau đó thi học kì 1 được 8 điểm, vượt ngoài mong đợi của tôi đấy!!!

Ba đã hứa sẽ mua bộ Harry Potter về cho tôi khi tôi được trên 9 điểm!

Hôm đó ở trường là ngày báo điểm...

- Môn văn.... Kim Ma Kết bảy phẩy tám điểm...

- Môn toán... Kim Ma Kết chín bảy tám điểm...

- Môn Anh....

- Kim Ma Kết.....

- Đợi cô một lát nào. Cô đi lấy bài kiểm tra của các em đã... - Cô đột nhiên nhìn vào điện thoại mà lấy bút bi

- Cô ơi còn điểm của em...

- À cô đi lấy bài kiểm tra về cho nhá. Em đợi lát sẽ có bài lẫn điểm

- Vâng ạ

Nói rồi cô đi lấy, sau 20 phút thì cô đã về cùng với một chồng giấy bài kiểm tra các môn. Cô kêu các bạn đầu bàn đi phát. Tôi ngồi giữa nên chỉ ngồi đó chờ đợi mà thôi....

- Văn 7,8. Toán 9,8. Sử, Địa, Công nghệ 10. Lý 8. Sinh 9. Anh... Chín chấm tám!!!!

- Á Vân ơi tao 9,8 nè!!! Môn Anh đó!!!!

- Mày gắt dữ môn nào cũng trên 7,5 cả... - Vân chu mỏ

- Tao đang còn tức vì lỗi sai duy nhất ở chữ S nè... Nó là có S mà tao quên mất tiêu....trời ơi con 10....- Tôi khóc thành dòng sông Mê Kông...

- Tao giết mày mất Kết à... - Vân sắp điên máu mất! Vân nó thi Anh được 7 điểm là mừng thấy ông bà rồi... Trong khi con bạn nó có thiếu không phẩy hai lăm mà làm như chết đi sống lại không bằng đấy....

- Thôi thôi mà em iu...

- Các em trật tự cô thông báo thứ hạng cho. Nhưng trước tiên cô muốn tuyên dương một số bạn như sau

- Em Kim Ma Kết... Ban đầu thành tích học kì 1 của em thấp đến mức sắp rớt xuống học sinh yếu. Nhưng do tinh thần ham học, chịu khó vươn lên. Em ấy suất sắc trở thành học sinh có bài kiểm tra môn Anh cao nhất lớp và nhì khối.

( Au: Chính xác điểm là 9,9 vì em ấy ghi cấu trúc câu hoàn toàn đúng nhưng do thiếu S nên chỉ trừ 0,1 thôi / Tùy giáo viên chấm... Mà ngạc nhiên là phát sổ liên lạc nhìn vào là 9,9??? )

- Cô rất tự hào về em, trong lớp em rất ngoan ngoãn. Tích cực phát biểu, vâng lời thầy cô, giúp đỡ bạn bè, tham gia đầy đủ các phong trào.

- Các em hãy nhìn bạn mà học tập nhé! Bạn tuy kiệm lời nhưng lại ngoan ngoãn thật thà lại giúp bạn Vân vượt khó trong học tập! Là điều rất đáng khen! Nên hãy cho bạn một tràng vỗ tay

- Rồi bây giờ là thứ hạng trong lớp....

- Reng reng...

- Cả lớp nghỉ! - ' Lớp trưởng biến thái hay dê Vân ' hô

- Rồi các em ra về đi! - Cô mỉm cười rồi cả lớp từ từ ra khỏi lớp

- Ê Kết nha! Mày giấu nghề đồ hen! - Vân khoác tay tôi

- Hạng thường thôi... - Tôi nhìn Vân với ánh mắt như Saitama...

- Hạng 4 mà thường tao làm con mày! Tại lũ 1,2,3 chúng nó có thành tích học kì một cao nên kéo lên hơn mày thôi chứ học kì 2 còn không bằng mày mà!

- Một phần là do học kì một điểm của ta rất thấp. Mặt khác thì người ta chỉ thua không phẩy tới một phẩy thôi mà mày làm lố! - Tôi ngán ngẩm trả lời

- Ây da mày ít khiêm tốn lại hộ tao cái đi... Khổ lắm, giỏi mà giả dốt là không vui! - Vân lay người tôi

- Haiz... Tao mệt lắm... Đi mua trà sữa uống ha

- Okey anh iu!!! - Vân lôi tôi đi

- Từ từ nào men~ - Tôi cười giỡn với bạn mình...

Có thể thấy đó là năm mệt mỏi nhất mà tôi phải trải qua trong đời.... Vui buồn lẫn lộn với nhau... Đau khổ, tự ti, vui vẻ, hạnh phúc cứ thế xếp chồng lên nhau....

Năm 2017-2020:

Tôi lên lớp bảy học rất tốt... Nhưng do mẹ tôi lúc đó mắc bướu cổ, mẹ đã rất tuyệt vọng. Tôi lúc đó rất sợ hãi vì trước đây đã mất đi ông, bà rồi... Giờ đây lại muốn mang mẹ tôi đi ư!!!

Tôi bắt đầu học sa sút, cô giáo chủ nhiệm đã động viên tôi rất nhiều... Nhưng tôi lại không khá khẩm hơn là bao... Tôi bắt đầu tự khép mình lại....

May mắn thay là ca phẩu thuật của mẹ đã thành công. Mẹ mau chóng bình phục như trước... Nhưng tôi lại bị chấn thương tâm lý trầm trọng từ việc bị mn bắt nạt... Vào năm lớp 8 ... Bị mọi người chọc ghẹo xa lánh... Với lý do như lúc trước... Lý do không rõ ràng...

Năm đó mẹ đã nhận nuôi anh Ngưu và chị Yết... Cả hai người họ đều mến tôi cả, vì tôi là người xin mẹ nhận nuôi họ. Họ cũng có tuổi thơ bất hạnh... Nhưng họ vẫn còn bạn bè kề bên, còn tôi dường như không có ai cả.

Một phần là do tôi không hề chia sẻ với ba mẹ hay kể cho em trai, phần khác tôi luôn im lặng chịu đựng. Cho đến một lúc thì tôi bùng phát... Nhưng tôi bùng phát lên chính đồ dùng của mình. Làm cho chúng có những hình thù kì dị. Nhưng chả mấy ai để ý cả...

Không hẳn là không ai để ý... Bởi chị Yết đã dẫn tôi đến bệnh viện gặp dì Anna. Dì Anna là em họ của mẹ tôi, dì ấy là bác sĩ tâm lý. Anh Ngưu, chị Yết từ khi chuyển đến ở với tôi thì luôn chơi và giúp tôi làm bài tập, nhằm giúp tôi mở lời hơn...

Nhưng chỉ tiến triển được một chút mà thôi. Tôi mỉm cười, đôi lúc quan tâm hỏi thăm... Nhưng vẫn ít nói và tự cách ly bản thân vào một căn phòng. Nhiều lúc tôi còn bỏ bữa nữa

Năm lớp 8 chị Yết hay dẫn tôi đến bệnh viện để tâm sự với dì Anna... Cho đến một hôm thì...tôi nghe lén được cuộc đối thoại của chị với dì

- Con bé mắc trầm cảm khá là nặng... Dì không rõ con bé có ý định tự tử hay không. Dì có nhiều lần lượn lờ hỏi con bé nhưng nó vẫn im lặng. Dì lo rằng con bé đã vốn có ý định tự tử từ trước rồi... - Dì buồn bã nhìn vào cuốn sổ bệnh án trên bàn

- Con mong dì sẽ giúp cho em ấy tươi cười lại như khi xưa... - Chị khóc...

" Tươi cười? Đó giờ mình có vui vẻ ư.... Mình thậm chí không hiểu tại sao phải cười, khóc và lo lắng nữa... Mình chỉ bắt chước theo cảm xúc trên gương mặt của người khác mà thôi... " _ Lúc đó tôi như rơi vào trầm lặng... Tôi vốn không hiểu được thứ là ' Cảm xúc ' thật khó hiểu...

- Dì thật sự không thể hiểu con bé đang nghĩ gì... Nhìn vào đôi mắt của con bé luôn khiến dì cảm thấy mình như mang một tội lỗi không tên nào đó...

- Con cũng thế ạ... À con có điều tra thêm được về trường học của em ấy rồi... Em ấy bị bắt nạt từ lớp 1 cho đến giờ... Con biết được thì thật sự là không thể tin nổi... - Chị nắm chặt móc khóa tôi tặng chị

- Con bé đã giúp con tìm lại chính mình thì chắc chắn con cũng sẽ giúp em ấy!!! - Chị nói một cách kiên quyết

- Vì con biết em ấy rất mạnh mẽ! Bởi thế nên em ấy mới chịu đựng sự chà đạp, chỉ trích ghen ghét của người khác được đến tận bây giờ...

Lúc đó chị định đi ra thì tôi đã bỏ đi trước đó không lâu. Tôi ra khuôn viên ngồi ở dưới gốc cây cạnh bờ hồ...

- Mọi người làm sao hiểu được mình cơ chứ... Trong khi chính mình còn không thể hiểu cơ mà...

- Mình cố gắng sống vì mn hay vì thứ gì, chính mình còn không rõ... Mình đã rất cô đơn... Mình không dám tâm sự với ai cả. Mình sợ bản thân lại sẽ khiến mọi người tổn thương. Thà mình là kẻ tổn thương thôi cũng được... Dù sao thì đã 8 năm chịu đựng mà... - Tôi ôm lấy con cánh cụt bằng bông vào lòng mà ngân nga từng câu hát, trong lúc ngân nga có vài giọt nước mắt lăn trên má tôi...

Nhưng sau một khoảng thời gian dài thì tôi cũng trở nên vui vẻ hơn rất nhiều... Tuy nhiên vẫn ít nói. Tôi bây giờ đã có mn bên cạnh, cùng nhau chia sẻ vui buồn. Tôi cảm thấy mọi thứ dường như không chỉ là một màu xám...

⊹⊱CᎯℕℤᎽ-KUℕ♕☆⊰⊹

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net