Chương 11: Xử Nữ, em làm rối loạn trái tim tôi!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng hôm sau Thiên Yết đến bệnh viện đưa Xử Nữ rời đi. Cô mặc bộ váy trắng xinh đẹp, bộ váy trắng ôm lấy thân hình gầy gò. Đầu chùm chiếc mũ len ấm áp che đi lớp da đầu không tóc. Anh đẩy xe lăn đưa cô ra khỏi bệnh viện. Lần rời đi này có thể sẽ là từ biệt, các chị y tá không nỡ xa cô bé đã ở bên cạnh tiếp thêm năng lượng hai năm nay, có người khóc lóc, có người buồn rầu ra mặt. Viện trưởng ở trên tầng cao nhìn cô qua lăng kính cửa sổ cũng không khỏi đau lòng.

"Tạm biệt các chị nhé! Đừng khóc, em đi chơi thôi mà!" Nhìn các chị khóc như vậy, Xử Nữ có chút không nỡ.

Thiên Yết đưa Xử Nữ đến đồi hoa lưu ly như cô mong muốn, hoa lưu ly nở rộ đẹp mắt. Thiên Yết trải khăn xuống thảm cỏ, bế cô từ trên xe lăn xuống.

"Rất đẹp có phải không?" Anh chủ động nói.

Xử Nữ rạng rỡ cười tươi: "Vâng, rất đẹp!"

Thiên Yết ngẩn ngơ chìm đắm trong nụ cười của cô, không hiểu vì sao, rõ ràng cô đang cười rạng rỡ vậy mà trái tim anh lại đau nhói. Anh ngồi xuống bên cạnh cô, ngắm nhìn gió đang đung đưa những nhành hoa.

"Thầy ơi, hình như... thầy không thích viện trưởng?" Cô đã để ý thái độ của anh với viện trưởng vào ngày hôm qua, kết hợp với câu hỏi cô có phải là con của viện trưởng không thì cô cho rằng đó là lí do anh lạnh nhạt với cô.

Thiên Yết không né tránh câu hỏi của cô, nếu có thể anh sẽ nói ra hết tất cả, anh thành thật trả lời: "Người đó là ba của tôi, ông ấy bỏ tôi và mẹ đi từ nhiều năm trước. Ông ấy ủng hộ tôi trở thành họa sĩ, tôi muốn chọc tức ông, quyết định thi vào sư phạm."

Lúc trước anh vì muốn nổi loạn nên thi vào ngành sư phạm, một ngành nghề cao quý nhưng không được ủng hộ vì lương quá thấp. Anh yêu thích hội họa, yêu nghệ thuật nhưng anh lựa chọn từ bỏ chỉ vì muốn phản đối ba của mình. Thiên Yết từ nhỏ đến lớn luôn bị ba mẹ gò bó, anh muốn làm phản!

Xử Nữ tiếc nuối cho anh - một tài năng không được rèn dũa. Tuy nhiên, trong lòng cô cũng rộ lên một tia vui mừng. Anh không ghét cô, chỉ là vì hiểu nhầm cô là con gái của viện trưởng, là em gái cùng huyết thống nên anh mới lạnh nhạt với cô. Thật may mắn...

Xử Nữ lẩm bẩm: "Thật may mắn!"

Xử Nữ vuốt ve cánh hoa lưu ly, cô quay về phía anh, chăm chú nhìn gương mặt đã từng lạnh nhạt với mình. Ngay bây giờ, ngay lúc này, trong mắt anh đều là hình bóng của cô. Cô trở nên nghiêm túc hỏi:

"Vậy anh có từng hối hận không?"

Thiên Yết nhìn sâu vào mắt cô thật lâu, mỉm cười nhẹ nhàng.

"Không hối hận!" Từ tận sâu trong đáy lòng, anh chỉ muốn khẳng định, đây không phải là lời nói dối. Anh không hối hận, bởi vì quyết định đó đã giúp anh gặp được cô, một cô bé rạng rỡ như đóa hoa lưu ly, trong đôi mắt là ánh sao trời sáng lấp lánh.

Lúc này, Thiên Yết mạnh dạn: "Tôi muốn biết thêm về em...!"

Có rất nhiều góc khuất anh không thể nhìn ra ở cô bé này, anh muốn hiểu thêm về cô, đơn giản là vì muốn hiểu cô.

Xử Nữ chậm rãi nằm xuống, cô nhắm mắt lại hồi tưởng.

"Em là đứa trẻ mồ côi...!"

Câu nói đầu tiên như sát muối vào tim anh, anh đang tự hỏi: Xử Nữ, cô gái này đã che giấu, chịu đựng biết bao nhiêu điều? Trực giác mách bảo anh quá khứ của Xử Nữ còn đau đớn hơn nhiều.

"Ước mơ lớn nhất của những đứa trẻ mồ côi là được có cha mẹ, em cũng vậy! Em băng qua con đường ồn ào và náo nhiệt, lượm chiếc bánh bao rơi xuống đất nhồi nhét vào miệng. Em quỳ xuống, cầu xin tha mạng vì đã lỡ nuốt chiếc bánh bao bẩn. Lạ thật nhỉ, cho dù nó bị bẩn, bà ấy cũng không muốn để em ăn, bà ấy thà vứt nó chứ không cho em ăn... Lúc đó em ngây thơ nghĩ rằng, bà ấy vì quan tâm mình nên mới làm vậy. Trong lòng em rất ấm áp." Nhưng thực chất, sự thật không phải như cô nghĩ. Người đàn bà đó hung dữ liếc cô, dùng gót giày đạp lên chiếc bánh bao nhuộm màu đất vẫn còn nóng hổi. Cho dù là vậy, Xử Nữ vẫn cứ ngây thơ tin tưởng rằng bà ta là một người tốt. Trong mắt cô, xung quanh đều là người tốt.

"Em không có ba mẹ nên đã ôm lấy hai con búp bê bị vứt trong thùng rác, ôm nó vào lòng tưởng tưởng như đang được ôm người thân của mình. Mùa đông giá rét của miền Bắc tràn tới, em chui vào hẻm nhỏ, dùng bìa cứng đắp lên người cố gắng sống sót qua mùa đông... Bọn họ không quan tâm em, có lần em suýt chết cóng!"

Kể đến đây, Xử Nữ hít một hơi thật sâu phá vỡ bức tường nghẹn ngào trong cổ họng. Nhớ lại những gì bản thân đã từng trải qua, cô luôn âm thầm cảm thấy sự xuất hiện hiện tại của mình đúng là một kì tích.

"Em lang thang khắp nơi, ăn thức ăn bẩn cũng không có gì đáng ngại, bị chửi mắng cũng chẳng sợ. Em thường nhìn lén cô giáo giảng bài, lấy cành cây viết chữ lên nền đất. Tuổi thơ của em là những ngày tháng lặp đi lặp lại như vậy."

Nghĩ đến điều gì đó, Xử Nữ hào hứng kể:

"Vào một lần nọ, em nhìn thấy một bức tranh trong cửa hàng nọ. Đứa trẻ mười tuổi khi ấy dựa vào bức tranh tìm đến đồng hoa lưu ly. Đó là lần đầu tiên em cảm thấy cuộc sống này thật đánh sống. Lần đầu tiên muốn gặp một người!"

Xử Nữ mở mắt, ánh mắt trở nên dịu dàng, hàng mi cong cong khẽ run lên.

"Đó là một bức tranh lưu ly tuyệt đẹp!"

Thiên Yết bất ngờ nhớ lại, trước đây bản thân từng vẽ một bức về hoa lưu ly, sau đó đã đem bán đi.

Không lẽ...

"Tất cả không phải là sự sắp đặt, là do em, em đã tự tìm đến thầy!"

Sau đó Xử Nữ đáng thương được nhận vào cô nhi viện, là trại trẻ mồ côi cạnh bệnh viện lúc bấy giờ. Thời điểm được nhận vào, thân thể cô gầy gò, đường ruột bị nhiễm trùng nghiêm trọng. Cũng may bác sĩ không từ bỏ, cứu sống cô một mạng.

Xử Nữ ở trong cô nhi viện cảm nhận được tình thương trước nay chưa từng có, cô có bạn bè, được đi học, được yêu thương, đó thật sự là những ngày tháng hạnh phút nhất trong tuổi thơ của cô. Tưởng chừng như mọi chuyện sẽ diễn ra hạnh phúc như vậy, nhưng rồi chuyện gì đến cũng sẽ đến, Xử Nữ bị chuẩn đoán ung thư giai đoạn cuối.

Trong thời gian đó, cô liên tục ra vào bệnh viện lớn. Được ví như con gái của viện trưởng, vì thế mới có sự hiểu lầm của Thiên Yết.

"Em tìm cách tìm tác giả của bức tranh, viện trưởng nói rằng ông ấy biết người đó. Ông ấy thương lượng với hiệu trưởng, giải thích về bệnh tình của em, cho em được đi học. Một đứa trẻ mồ côi đi học lại đạt được thành tích cao như vậy, thầy thấy có lạ không?"

"Không lẽ..." Thiên Yết trầm ngâm.

Như đoán được suy nghĩ của anh, cô gật đầu.

"Là hiệu trưởng giúp em, lần đó hiệu trưởng cố tình đưa đề cho em, em lại bất cẩn làm rơi mất. Vì vậy mới xảy ra chuyện gian lận ngày hôm đó. Thầy hiệu trưởng nói, em cứ việc chép bởi vì thành tích của em sẽ không được ghi lại... Chỉ vì muốn gặp thầy để đưa đến cho thầy một tia hi vọng!" Ngay từ khi nhìn thấy bức tranh, cô đã tự dặn lòng mình. Nhất định phải đến gặp anh, nói rằng bức tranh của anh đang thiếu một màu hi vọng, màu hi vọng ấy không phải hoa lưu ly, mà là cô. Rất rõ ràng, Xử Nữ muốn anh vẽ cô, cô sẽ là tia nắng ấm đem đến hi vọng cho anh. Ngay từ đầu Xử Nữ đã biết bản thân phải cứu rỗi lấy một linh hồn đang dần héo mòn. Nghe thì có vẻ giống như đang tưởng tượng nhưng đó đều là sự thật. Xử Nữ ngắm nhìn bức tranh đó liền cảm thấy có vấn đề, cô yêu thích bức tranh nhưng không yêu thích nét cọ u sầu được phác họa trên bức tranh. Vì vậy cô đến đây để gặp anh!

Xử Nữ sinh ra chỉ để đến tìm anh.

Chỉ vì muốn được anh vẽ tranh mà cô không ngại bỏ ra thời gian chữa trị của mình để đến trường. Nhưng không ngờ, ban đầu Xử Nữ không nghĩ cô sẽ yêu anh. Vậy mà giờ đây, trái tim cô lại xao động khi gặp anh...

"Thầy ơi..." Cô chống tay muốn ngồi dậy, Thiên Yết đỡ cô, để cô dựa vào vai anh.

"Thầy cho em thích thầy một chút, có được không?" Ánh mắt cô tràn ngập sự mong chờ.

Bàn tay Thiên Yết siết lại, anh không đáp lại lời cô, không một câu nào. Xử Nữ ngước lên nhìn sắc mặt của anh, cô chậm rãi đưa tay lên, chạm vào gò má anh.

Thiên Yết bị bàn tay lạnh của cô chạm vào da thịt, gò má anh hơi tê tê.

"Thầy ơi, em thực sự... rất thích thầy! Thích từ khi nhìn thấy bức tranh của thầy... thích thầy..."

Có thể anh sẽ không tin, thế nhưng đứa trẻ mười tuổi năm ấy đã từng thích anh qua bức tranh của anh. Đứa trẻ ấy đem theo cánh hoa lưu ly lưu lạc đến tuổi mười bảy. Cầm nhành hoa lưu ly trên tay bước vào cuộc đời anh như cơn gió mùa hạ thoáng qua nhẹ nhàng, lưu luyến.

Xử Nữ nhớ lại khi ấy cô ngồi trước mặt hiệu trưởng, ông đang ghi chép vào giấy tờ nhập học, hỏi:

"Cháu muốn lấy họ là gì?"

Xử Nữ nhìn tên giáo viên được dán trên bảng trắng treo trong phòng hiệu trưởng, cái tên Lý Thiên Yết khắc sâu vào tâm trí cô. Xử Nữ cong khóe môi cười, hai mắt híp lại.

"Lưu ạ, Lưu Xử Nữ!"

Thiên Yết lẩm bẩm, Lưu Xử Nữ, Lý Thiên Yết...

Lưu ly...

Lòng anh đau nhói, anh không biết phải diễn tả cảm xúc hiện tại như thế nào. Khẽ chạm vào vai cô, ôm chặt cô vào lòng.

Xử Nữ bất ngờ, cố gắng nâng tay ôm lấy anh. Điều mà cô đã muốn làm từ rất lâu rồi. Vòng tay anh ấm áp, lồng ngực anh săn chắc, Xử Nữ chưa bao giờ cảm thấy an toàn như vậy, chưa bao giờ nghĩ vòng tay này sẽ ấm áp đến như vậy. Cô nuối tiếc, vương vấn hơi ấm trong anh.

Thiên Yết ôm chặt lấy cô, bờ môi anh run rẩy, giọng nói lạc đi vài phần:

"Xử Nữ, em làm rối loạn trái tim tôi..."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net