Chương 4: Để tôi xem đám học sinh đó còn dám nói gì em

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Như mọi ngày, Xử Nữ lên lớp, khi đi ở ngoài hành lang thì cô đã cảm thấy có điều gì đó bất ổn bởi vì các bạn học đều nhìn cô bằng ánh mắt kì lạ. Đến lúc vào lớp, Xử Nữ mới phát hiện trên bàn mình toàn là rác, đã thế ghế còn bị làm bẩn bởi một lớp sơn đỏ. Xử Nữ lần đầu gặp tình trạng như vậy, cô bối rối nhìn các bạn, vẻ mặt không giấu nổi sự kinh ngạc và hoảng sợ. Nhân Mã và Thiên Bình lúc này mới vào lớp, thấy Xử Nữ còn đang đứng trước cửa chưa đi vào, bọn họ nhanh chóng phát hiện ra vấn đề.

"Là ai làm?" Thiên Bình lạnh giọng. Các bạn học sinh không ai trả lời.

Tiết đầu vừa hay là tiết tiếng anh, Thiên Yết vì muốn cả lớp in một số tài liệu nên đã đến lớp sớm hơn mọi khi, ai ngờ vừa hay chứng kiến được sự việc này. Đôi lông mày anh nhíu lại, ánh mắt quét qua từng gương mặt học sinh.

"Chuyện gì vậy?"

Một học sinh không sợ sệt mỉa mai: "Tụi em ghét bạn ấy, thành tích của bạn tuy tốt nhưng dù sao cũng không đủ điều kiện để vào trường, chắc chắn cậu ta đã làm gì đó mới được vào trường. Hôm chủ nhật trước ngày cậu ấy đi học có một bạn học nhìn thấy thầy và bạn ấy ở cùng nhau, hôm qua cũng thấy thầy và cậu ấy lên cùng một chiếc xe. Ai biết là dùng thủ đoạn gì..."

Ý của học sinh này rất rõ ràng.

Xử Nữ chết lặng, một sự việc vô cùng bình thường như vậy trong mắt đám học sinh này lại bị biến hóa. Cô định mở miệng giải thích thì Thiên Bình tức giận chen ngang:

"Tối qua tôi sốt, cậu ấy đi mua thuốc nên tình cờ gặp thầy. Bọn ngu các cậu tưởng rằng Xử Nữ ngu đến nỗi tùy tiện để cho các cậu thấy cậu ấy lên xe của một người đàn ông à? Huống hồ có bác bảo vệ ở đó, danh tiếng bác bảo vệ các cậu còn không biết sao? Cái gì cũng phải tìm hiểu cho rõ, làm ba cái trò đổ rác này nọ lên bàn người khác sao không tự ra mặt đối mặt mà nói chuyện? Đạo đức vứt hết cho chó ăn sao?"

"Thiên Bình! Dùng đúng câu từ." Thiên Yết nhắc nhở, trước mặt thầy giáo như anh còn có thể nói mấy lời không hay như vậy.

Thiên Bình tức giận quay về chỗ ngồi, các bạn học bị cô mắng cho một trận liền im lặng, bọn chúng rất ghét Xử Nữ nên có việc gì là chúng sẽ lấy lý do để bắt nạt cô. Ai ngờ Thiên Bình bênh vực Xử Nữ, tuy nhiên lời cô rất đúng, bọn họ không thể cãi lại.

Trong lòng Thiên Yết rối bời, anh nhìn qua cô học sinh quen thuộc rồi nhìn về phía bàn học của cô một lúc. Thấy biểu cảm của cô bình thường trở lại, anh lệnh cho học sinh nào làm ra việc này thì mau chóng dọn bàn cho Xử Nữ, anh còn uy hiếp bằng cách gửi biên bản lên nhà trường. Đám học sinh sợ chết khiếp, đành phải thu dọn đống rác trên mặt bàn và lau bàn lau ghế cho Xử Nữ.

Xử Nữ lúc này thở phào nhẹ nhõm, cô ngước lên nhìn thầy giáo như muốn cảm ơn rồi quay đi. Đột nhiên thầy cất giọng: "Xử Nữ!"

"Vâng...?"

Thiên Yết vẫn mặt lạnh dặn dò: "Ra chơi đi vào phòng in với tôi lấy tập tài liệu phát cho cả lớp làm đề."

Xử Nữ gật gật đầu, vậy mà thầy lại nhờ cô.

Giờ ra chơi, Xử Nữ cảm ơn Thiên Bình. Các bạn học thay nhau xin lỗi cô nhưng có một số vẫn không khuất phục, len lén nói xấu cô. Xử Nữ mặc kệ bọn họ vì cô cũng không thể lấy lòng tất cả mọi người được. Bỗng cô nhớ ra thầy có dặn bản thân đi xuống phòng in lấy tài liệu liền nhanh chân đuổi theo Thiên Yết. Lúc này Thiên Yết chỉ mới đi xuống cầu thang, cô vội vàng chạy theo sau.

"Em xin lỗi thầy, em quên mất!"

Thiên Yết không để tâm, anh chỉ "ừ" một tiếng, chân vẫn bước nhưng tốc độ giảm chậm lại chờ cô theo kịp, cả hai một người đi trước một người đi sau, không ai nói với ai câu nào.

Phòng in nằm ở tòa nhà giáo viên, Xử Nữ theo Thiên Yết vào phòng đợi. Trong quãng thời gian chờ đợi ấy, có rất nhiều học sinh đi qua lại nhòm ngó làm Xử Nữ có chút e ngại. Cô cố gắng không để ý đến ánh nhìn của mọi người mà tập chung nhìn vào một điểm.

"Em không định trả áo sao?" Giọng điệu Thiên Yết vang lên đều đều, Xử Nữ bị giật mình nhìn chằm chằm vào ánh mắt nhạt nhòa của thầy.

"Em giặt xong sẽ trả lại cho thầy!"

Thiên Yết không nói gì nữa, ngược lại Xử Nữ rất tò mò: "Thầy... vì sao thầy lại nhờ em?"

"Tôi không thể nhờ em sao?"

Xử Nữ bối rối: "Không phải, ý em là sáng nay mọi người vừa mới nghi ngờ... nên thầy nhờ em vào lúc này thực sự không đúng lắm."

Thiên Yết sắp xếp lại tập giấy. Không quên nói: "Để tôi xem đám học sinh đó còn dám nói gì em."

Lời này của anh khiến trái tim Xử Nữ rạo rực. Thầy nói như vậy... có phải là sẽ bảo vệ cô không? Thầy chưa bao giờ nói với ai như vậy...

"Đem tài liệu lên lớp đi." Giọng nói của anh đánh thức cô.

Xử Nữ ôm lấy tập tài liệu từ tay Thiên Yết, chào tạm biệt anh rồi chạy đi thật nhanh. Chỉ một câu nói của anh đã khiến cô vô cùng cảm động. Ôm tập tài liệu trong tay, Xử Nữ cong môi cười diễm lệ.

Tan học, Xử Nữ đi cùng Nhân Mã ra ngoài siêu thị gần trường mua ít nguyên liệu về làm socola bởi vì ngày mai chính là ngày lễ valentine, mặc dù không có người yêu nhưng bọn họ thích hưởng ứng theo phong trào làm socola tặng bạn bè nên mới bày đủ trò như vậy.

"Thiên Bình cũng có lúc lạnh lùng quá!"

Nhân Mã nghe Xử Nữ than vãn sau khi Thiên Bình từ chối đi cùng họ, cô mỉm cười giải thích: "Thiên Bình trước giờ vẫn luôn lạnh lùng mà, cậu không biết đâu, lúc sáng cậu ấy nói giúp cậu khiến rất nhiều người ngạc nhiên, bởi vì cậu ấy chưa bao giờ nói nhiều như vậy."

Xử Nữ vô cùng bất ngờ, cô thắc mắc: "Nhưng từ lúc tớ vào kí túc xá đến giờ, cậu ấy vẫn luôn thân thiện..."

"Đó là vì cậu ấy thích cậu, có cảm tình với cậu. Trước đây có rất nhiều bạn chuyển đến phòng của tụi tớ nhưng đều bị tính cách khó chịu, khắt khe của cậu ấy làm cho bỏ chạy hết. Cậu là người trụ được lâu nhất đấy!" Nhân mã vừa nói vừa đưa ngón cái lên tán thưởng cô.

Nghe Nhân Mã nói xong, trong lòng Xử Nữ hiện lên tia vui mừng. Không ngờ Thiên Bình khác xa so với cô tưởng tượng.

Sau khi mua hết nguyên liệu cần thiết, cả hai xách theo đống đồ đem về kí túc xá. Cũng may là kí túc xá cho phép nấu ăn thoải mái vì thế bọn họ có thể tự do nấu ăn mà không sợ bị phát hiện như các kí túc xá khác. Nhìn đống đồ mà Xử Nữ và Nhân Mã mua về, Thiên Bình bất giác hỏi: "Các cậu mua phẩm màu làm gì?"

Xử Nữ cười xuề xòa: "Tớ muốn cho socola đẹp một chút, cậu yên tâm, đều là loại an toàn hết!"

Thiên Bình thở dài: "Được rồi, vậy tớ giúp được gì không?"

"Đương nhiên là có rồi!" Nhân Mã và Xử Nữ đồng thanh.

Trải qua hai tiếng cật lực thì cuối cùng bọn họ cũng đã thành công mỹ mãn. Nhìn thành quả của nhau, cả ba vô cùng thích thú.

"Xử Nữ à... socola của cậu đẹp nhất trong đây rồi!" Nhân Mã cầm viên socola bắt mắt lên ngắm nghía. Xử Nữ mỉm cười ngại ngùng:
"Là socola dị thường nhất thì có!" Bình thường người ta làm hình trái tim, hình tròn hình vuông, cô đi làm hình bông hoa, lại còn thêm phẩm màu vào, đúng thật là dị thường.

"Đẹp lắm đó!" Thiên Bình tiếp tục khen ngợi.

"Ai cha, của các cậu cũng có kém đâu. Cho tớ ăn thử nhé!" Nói xong Xử Nữ cầm hai viên socola lấy từ hai đĩa của Nhân Mã và Thiên Bình cho vào miệng, socola ngọt ngào tan chảy trong khoang miệng, vẻ mặt Xử Nữ lộ lên tia hạnh phúc. 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net