Chap 36 (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Hự!" Bả vai nhói đau khiến hắn kêu thành tiếng, phun ra một ngụm máu đen.

Là trúng độc! Từ lúc nào chứ? Thiên Yết chợt nhớ tới cảm giác nhói đau ở bả vai lúc trước. Là ám khí! Hắn như thế nào lại ko cẩn thận như vậy! Lòng bàn tay đã trở thành màu đen, nếu hắn ko nhầm, là Khổng Tước đản cùng Hạc Đỉnh hồng. Hoàng hậu đã ko nhịn được nữa sao?Tầm mắt Thiên Yết mơ hồ dần, loại kịch độc kết hợp, nếu ko nhanh chóng giải độc, mạng của hắn chỉ còn sáu canh giờ. Thế nhưng nữ tử kia.... Tiểu ăn mày kia bị đánh như vậy, có thể thấy được sát ý của đối phương. Bọn chúng thật sự muốn lấy mạng nàng sao?Thiên Yếtg rút đoản đao bên người, đâm vào tay mình, đau đớn khiến hắn cảm thấy tỉnh táo hơn. Phải nhanh lên một chút! Nếu ko, ko phải hắn đến cứu nàng, mà là đến chết cùng nàng!Xử Nữ hai mắt bị bịt kín, lại khiến đôi tai nàng trở nên nhạy bén lạ thường. Nàng nghe tiếng vó ngựa, tiếng người hò hét, và cả tiếng mũi tên xé gió. Là...bãi săn hoàng tộc?Như thế nào lại bị bắt đến nơi này? Bọn chúng muốn giết nàng hay có mục đích khác? Mạc Thiên Yết có ở gần đây ko?"Lão đại, nữ nhân này nhìn ngon như vậy, có phải chúng ta nên hưởng thụ ko?" Âm thanh dâm đãng rơi vào tai khiến Xử Nữ khẽ run."Thu cái bộ dạng đó của ngươi lại! Chủ nhân còn có chuyện muốn hỏi cô ta."

"Ko phải xong việc lại xử lý luôn đấy chứ?" Giọng nói dâm đãng kia rõ ràng là mất hứng.

"Xong chuyện, tự khắc sẽ đến ngươi!" Người được gọi là "lão đại" bực dọc nói. Âm thanh bén nhọn chói tai nam ko ra nam nữ ko ra nữ này.... Là người trong cung?

Là ai? Là ai mất công bày bố công phu như vậy chỉ để bắt nàng? Chẳng lẽ là... thái tử? Ko phải y đang tham gia thi săn bắn sao? Ko đúng! Người bọn chúng gọi là chủ nhân, ko có ở đây!

Có người tiến đến giữ cổ tay nàng, là bắt mạch.

"Chủ nhân, cổ trùng trên người cô ta đã được giải!" Giọng nói này...là Lục An Giao! Vân Xử Nữ nàng cho có chết, cũng sẽ ko nhầm lẫn. Bà ta gọi "chủ nhân"? Vậy người kia...

"Tháo khăn bịt mắt ra! Sao các ngươi dám đối đãi Huyền Vương phi như vậy hả?" Giọng nói châm chọc vang lên, khẳng định suy đoán của Xử Nữ.

"Hoàng hậu nương nương nhớ nhung Xử Nữ, chỉ cần truyền chỉ vời Xử Nữ vào cung là được rồi. Bày bố công phu như vậy, thật khiến Xử Nữ thụ sủng nhược kinh !"

Vải đen tháo xuống, ánh nắng yếu ớt đâm vào mắt Xử Nữ, nàng đưa mắt nhìn về phía hoàng hậu và Lục An Giao, đi làm việc xấu còn tỏ ra mình có khí chất như vậy, thật khiến người ta bội phục!

"Quả nhiên là nữ nhi của Lâm Khanh Khanh, miệng lưỡi sắc bén ko thua kém gì mẹ ngươi!"

"Hoàng hậu nương nương quá khen! Hiểu rõ gia mẫu như vậy, hoàng hậu nương nương hẳn đã ăn ko ít thiệt thòi." Khóe miệng Xử Nữ vẫn giữ nụ cười nhàn nhạt, nếu đã trực tiếp đối đầu, nàng cũng ko ngại cùng bà ta đối đáp.

"Thì thế nào chứ? Năm xưa mẹ ngươi ko phải vẫn là bại dưới tay ta sao?" Hoàng hậu cười kiêu ngạo. Hàn Du Cầm, Lâm Khanh Khanh, Lương Cẩm, ko phải đều chết dưới bài bố của bà sao?

Sắc mặt Xử Nữ chuyển thành tái nhợt. Bà ta bày bố hại chết mẫu thân nàng?

Vậy Lục An Giao....

"Ko cần ngạc nhiên như vậy! An Giao là người của ta!"Hoàng hậu đã trải qua bao nhiêu sự đời, dĩ nhiên có thể nhìn thấu nàng đang nghĩ gì.

"Chỉ là, việc ngươi là con gái Lâm Khanh Khanh, thật khiến ta bất ngờ. Năm đó sát thủ cùng bầy sói đều ko giết được ngươi, quả thật khiến người ta ngạc nhiên."

"Xử Nữ có thể ra đời bình an, quả thật là nhờ phúc của hoàng hậu nương nương." Áp chế đáy lòng chua xót, nàng khôi phục vẻ mặt lạnh nhạt.

"Ta chỉ muốn hỏi, Hàn phi chết, cũng là kiệt tác của bà?" Hàn Du Cầm mà bà ta nhắc tới hẳn là Hàn phi bị hại chết năm xưa đi.

"Thì ra ngươi quan tâm Huyền Vương như vậy! Ko sao, dù gì ngươi cũng sắp chết, chết đi mà trong lòng còn nhiều vướng bận, sẽ thành lệ quỷ mất. Ta ko nỡ..."

"Bớt nói nhảm đi!" Xử Nữ ko khách khí cắt lời.

"Ngươi..." Lục An Giao phẫn nộ vung tay tát vào mặt nàng.

"Ko sao ko sao! An Giao ngươi đứng lui lại. Ko nên chấp nhặt với một kẻ sắp chết." Rồi quay lại nói với Xử Nữ "Ngươi yên tâm, Huyền Vương sẽ sớm xuống đó hội ngộ cùng ngươi." Hoàng hậu cười nhạt. Bà đương nhiên biết, trong lòng Lục An Giao ko dung nổi con gái của Lâm Khanh Khanh.

"Vân Xử Nữ, ngươi biết tại sao Hoàng thượng lại chán ghét Huyền Vương như vậy ko? Là do mẫu thân hắn! Mẫu thân hắn vong ơn phụ nghĩa, hại chết ân nhân! Còn làm chết luôn cả đứa trẻ trong bụng nàng ta, đứa con mà Hoàng thương mong chờ nhất!"

"Ngươi..." Rốt cuộc người này tâm lý vặn vẹo cỡ nào rồi? Ngay cả một đứa trẻ cũng ko buông tha?

"Hàn Phi năm xưa cũng giống như mẹ của ngươi vậy, bị cổ trùng làm vỡ nát kinh mạch, phá hủy lục căn mà chết!"

Hai mắt Xử Nữ hằn lên tia máu, trong đáy mắt từng tầng lửa như muốn thiêu nát tất cả. Là chúng, những kẻ đã hại chết mẫu thân của nàng, biến nàng thành đứa trẻ mồ côi! Chúng lấy đi những ngày tháng tốt đẹp nhất trong cuộc đời nàng.

"Mà mẹ của Huyền Vương, tỷ muội thân thiết của Hàn Phi năm đó, đương nhiên phải thay ta gánh lấy tội danh này!"  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#xunu