chương 1: Mơ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-"Thúy Loan!!! Đừng đi!!"
Loan choàng tỉnh sau 1 giấc mơ dài, ngẩn người 1 lát trên chiếc giường ấm áp:
-"Lại là giấc mơ đó?! Tại sao khung cảnh đó cứ chiếu đi chiếu lại trong giấc mơ vậy?!"
Nhưng cô có cảm giác rằng mấy hôm nay giấc mơ của cô ngày càng rõ ràng hơn... đặc biệt là người con trai ấy.
-"Reng..reng..reng.." - Tiếng chuông báo thức làm cô thoát ra khỏi những rối bời trong suy nghĩ.
Cô nhìn đồng hồ báo thức trên bàn, bây giờ là 6h sáng, còn 1 khoảng thời gian nữa mới tới giờ làm. Loan bước xuống giường, mặt đất lạnh buốt truyền từ ngón chân lên đến đỉnh đầu làm cho cô càng cảm thấy thế giới hiện tại của cô là hiện thực. Có lẽ là do giấc mơ mấy ngày nay quá chân thật làm cho cô khó nhận biết đâu là thật đâu là mơ. " Haizz", gác lại những suy nghĩ, Loan thở dài 1 hơi rồi đi vào nhà tắm vệ sinh răng miệng rồi bước xuống bếp làm món bánh mì ốp la.
Loan đến công ty đúng giờ, vừa ngồi vào bàn làm việc thì đồng nghiệp ngồi cạnh bắt đầu tám chuyện:
-" Nghe bảo hôm nay có trưởng phòng mới đến thì phải" - 1 nhân viên nữ nói với giọng điệu hào hứng
-" Ukm, đúng thế, nghe bảo là 1 người vô cùng đẹp trai nha"
-" Chậc, các cô có thôi đi không, nghe nói người ta là nhờ vào quan hệ mới lên được chức trưởng phòng đó" - 1 nhân viên nam thốt lên với giọng đầy khinh bỉ
-" Gì đây? Tài không bằng người nên anh thái độ à?!"
-" Sao? Tôi nói không đúng chắc!?"
Hai bên cãi nhau um sùm, Loan ngồi đó cùng với các nhân viên khác cắn hạt dưa xem kịch. Đang lúc 3 người kia cãi nhau đến đoạn cao trào thì phó trưởng phòng bước vào hét lớn:

-"IM LẶNG HẾT CHO TÔI!!"
Tiếng hét của bà ấy như tiếng gầm của hổ làm cho văn phòng im lặng ngay tức khắc.
-" Tất cả đứng lên chào trưởng phòng mới của chúng ta mau."
Đồng loạt tất cả nhân viên trong văn phòng đều đứng lên theo lời của bà phó trưởng phòng để chào vị trưởng phòng mới, có rất nhiều chàng trai, cô gái trong văn phòng này muốn chiêm ngưỡng nhan sắc của người bí ẩn này. Cánh cửa mở ra, 1 người đàn ông trông tầm 40 tuổi bước vào. Mọi người ngơ ngác nhìn vào vị khách vừa mới xuất hiện.
-" Vừa nãy ai bảo trưởng phòng là người trẻ tuổi và vô cùng đẹp trai thế?"
-" Hình như là Ly đó, cô ta bảo trưởng phòng rất đẹp trai mà ?! Trưởng phòng đẹp trai tuấn tú lịch lãm của tôi đâu hả?"- //khóc//
Đang lúc mọi người bắt đầu xì xào bàn tán thì 1 người đàn ông nữa bước vào, lại thêm 1 sự xuất hiện làm cho cả văn phòng thay đổi. Phó trưởng phòng bước tới giới thiệu cho tất cả:
-"Khụ.. Đây là trưởng phòng mới của chúng ta Phạm Anh Phong."
Vị trưởng phòng mới này cũng cười đầy thân thiện chào tất cả nhân viên trong văn phòng, lúc đó bà Phượng cũng giới thiệu người đàn ông đầu tiên bước vào:
-" Còn người này là thư ký mới của trưởng phòng."
-" À!" - tất cả nhân viên đều đồng thanh À một tiếng thật to bởi ai cũng muốn biết người làm cho họ nghi ngờ nhà báo hiền lành ít dữ nhiều Trương Thị Ngọc Ly .
Sau đó tất cả đều đổ dồn nhìn vào sự đẹp trai của anh Phong, Loan cũng theo đó mà nhìn rồi sững người thì thầm nói
-" Nhìn anh ta quen thế nhỉ?"
Đang suy nghĩ xem đã nhìn thấy anh ta ở đâu thì cô bạn chí cốt của Loan nhìn thấy ánh mắt không ý tứ của cô, chọc ghẹo:
-" Èo oii! Có phải phải đây là love~"
Giọng điệu của cô bạn này làm Loan lạnh hết sống lưng.
-"Mày im hộ bố mày cái! Yêu gì mà yêu hả!?"
-" HÁ. . HÁ..HÁ.. Ngại ngùng girl à?"- giọng cười vang vọng trời đất
-" Nhi! Lớn rồi chứ đâu phải trẻ con nữa đâu mà mày đùa kiểu này hả."- Loan cười nhẹ rồi cốc đầu cô bạn
-" Ơ.. nhìn người ta đắm đuối như vậy, ko phải thích người ta thì là gì đây~"
-" Xùy, không nói với cậu nữa." - Vừa ngẩng đầu lên nhìn lại trưởng phòng thì đập vào mắt cô là ánh nhìn của anh ta.
'Gì đây? Nhìn mình làm gì? Là do nhỏ Nhi gây ra à?', Loan cũng không vừa, thấy trưởng phòng nhìn mà cũng không hề né tránh, anh ta nhìn cô cô nhìn anh ta đến khi trưởng phòng lia mắt hướng khác thì cô mới thu ánh nhìn lại
Dù nhìn quen thì quen thật nhung cô lại không nhớ đã nhìn thấy anh ta ở đâu, càng nghĩ càng đau đầu nên cô quyết định không cố nhớ nữa.
Làm xong ca sáng lúc 11h30, Loan rủ nhỏ bạn cùng đi ăn trưa, Loan ngồi ăn nhiệt tình còn Nhi thì cứ lải nhải chuyện khi sáng cô đã nhìn chằm chằm vào trưởng phòng Phong. Cứ lải nhải mãi Loan cũng mệt đành phải nhét 1 miếng sường heo vào họng Nhi.
-" Thôi im được rồi đấy cô nương, ăn xong rồi chúng ta còn phải đi tìm nguồn tin nữa, để dành sức đi."
-"Này, cậu không thích trưởng phòng thật sao? Anh ta đẹp trai như vậy, không thích người ta thì lạ nha." - Ánh mắt Nhi bỗng long lanh chờ đợi
-" ĐM! Đẹp trai thì thích à, với lại người ta là cấp trên mình, mình thích người ta thì người ta chắc gì thích mình? Vả lại, tôi đây chỉ gục ngã trước nhan sắc của phụ nữ thôi nhá."- cô đang vô cùng mệt mỏi với cô bạn lắm lời này lải nhải miết sao không thấy mệt nhỉ.
-" Ukm, cậu nói cũng đúng, thoi ăn thoi."- Nhi có vẻ hơi thất vọng nhưng vẫn cặm cụi ăn 1 cách nhiệt tình.
Buổi trưa hôm đó cứ thế trôi qua như vậy. Đến chiều, Loan và Nhi được phó trưởng phòng đưa 1 tin tức mới để làm trong ngày hôm nay . Nội dung của bài báo này cô thấy không mấy hấp dẫn lắm nhưng vẫn ngồi đọc thông tin được tìm kiếm, đọc một hồi thì cô thấy khá quen, đặc biệt là cái tên được nhắc đến trong đoạn thông tin này, nhưng cũng không mấy bận tâm. Nội dung thì khá giống 1 đoạn tiểu thuyết ngôn tình nhưng cũng khá mê tín:
-'1 tên công tử nhà giàu yêu say đắm 1 cô gái, nhưng chẳng được bao lâu thì cô gái ấy không may đã qua đời, vì yêu quá nên anh ta không chịu đem cô chôn cất, phải nói là sau khi cô mất thì anh ta bị tâm thần, cứ nằng nặc bảo rằng cô vẫn sống nên cứ ôm cái xác đến khi thối rữa. Mẹ của anh ta đã mời thầy trừ tà về nhà để trừ khử âm hồn của cô gái kia, sau hôm ấy, anh ta cũng dần ổn định lại, người dân khắp nơi bàn tán rằng cô gái kí đeo bám con trai trưởng của nhà họ Thúy Lĩnh. Lời ra tiếng vào làm ảnh hưởng danh tiếng dòng họ nên cha của Thúy Lĩnh Tư Phong đã ép anh ta cưới vợ sinh con nối dõi tông đường. Nhưng tình yêu này khiến anh ta không thoát ra nổi vì thế đã liên tục kháng cự, không muốn lấy vợ, sau nhìu ngày, anh ta quyết định tự sát để đến bên kia thế giới cùng với người mình yêu. Người mẹ vì quá đau lòng nên cũng đi theo sau 2 năm.
Trong mộ của Tư Phong có 2 thi thể, 1 là thi thể của cô gái đó và cậu chủ nhà Thúy Lĩnh. Người dân xung quanh cũng thường xuyên thấy bóng của 2 người bọn họ gần bia mộ.
-" Huhuhu.. Buồn quá điii Loan ơiii!" - Nhi ngồi thút thít khóc
-" thôi nào, dù sao cũng không biết có thật không, biết đâu là 1 đoạn trong cuốn tiểu thuyết nào đó cũng nên." - cô an ủi người bạn của mình rồi nói tiếp:
-" Nhưng chuyện này thấy cũng lạ, yêu đến mấy thì 1 người chết rồi cũng nên dứt chứ, người đi tiếp cũng phải sống nốt quảng đời kia dùm người ở lại chứ, hà cớ gì cứ phải đi cùng? Đời người hết rồi,ở cạnh nhau rồi thì oán niệm cũng nên tan đi chứ, sao lại còn hiện hồn lên dọa đời làm méo gì? Tôi chắc phần là chuyện dở hơi ai đó tự nghĩ ra rồi."
-" Thế nhưng mình vãn phải làm bài báo này mà."
- " Đương nhiên rồi cô nương. Haizz! Đọc hết cả buổi chiều rồi, đi ăn thôi, đến tối còn phải tăng ca, làm xong tin ngày hôm nay mà, đi ăn thôi." - Loan đứng dậy khỏi ghế ngồi, kéo tay Nhi đi ăn tối
Cả hai đi lấy hộp mì tôm nấu, ngồi ăn ngon lành sau đó đi làm nốt việc được giao.
Cả 2 hoàn thành việc thì cũng đã khuya nên quyết định ngủ ở lại công ty. Nhi và Loan ngủ ngon lành, đến nữa đêm, do khát nước nên Loan đã dậy đi lấy nước uống. Cầm côc đi ngang qua văn phòng, cô chợt nhìn thấy trưởng phòng đang đứng bên trong. Cô khó hiểu tiến vào trong văn phòng rồi hỏi:
-" Là trưởng phòng đó sao? Anh làm gì vào giờ này thế?" - Đang tiến lại gần thì cô chợt cảm nhận được từng cơn đau đầu dữ dội, ý thức dần mất đi, cô chìm vào một màu đen vô tận, 'Gì đây? Trưởng phòng có gì đó lạ quá...'
~~~~
-"Cô ơi! Dậy nào cô ơi! Em đã chuẩn bị nước cho cô rửa mặt rồi, cô dậy rửa mặt rồi ăn sáng nhé!"
Giọng nói trẻ con mang thanh âm dễ thương làm cô tỉnh giấc. Tưởng chừng đang mơ, Loan mở 2 mắt nhắm chặt của mình. Vừa mở mắt, cô bàng hoàng trước khung cảnh mà cô nhìn thấy, 1 căn phòng được thiết kế theo kiểu xưa và.. một khuôn mặt nhỏ nhắn dễ thương làm Loan hoảng sợ. 'Gì đây? Tôi là ai, tôi đang ở đâu!?"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#ngontinh