ông chủ sạp dưa hấu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

kim doyoung là chủ sạp buôn dưa hấu ở đầu phố, ngày xưa tiếng tăm lừng lẫy từng vỗ ngực tự xưng sẽ khởi nghiệp thành công, quả đúng là thành công thật, công cốc.
vì bản tính không thích bị gò bó, suốt ngày chỉ ngồi in một chỗ, kim doyoung một mực nói không với việc làm nhân viên văn phòng, hào sảng mở hẳn một sạp bán dưa hấu bự nhất thành phố.
nào ngờ cửa tiệm với cái tên chiếc thỏ thích đào kì lạ lại làm ăn phát đạt đến không ngờ, ông chủ kim một mình buôn bán không xuể, liền thuê thêm hẳn hai người về để phụ giúp.
mặc dù việc làm ăn cứ không ngừng phát triển nhưng dạo đây minhyung, cậu chàng có tình yêu to bự với dưa hấu và cũng là trợ thủ đắc lực của kim doyoung, cảm thấy vị chủ của mình không còn sức sống vui vẻ như trước nữa. bằng chứng là cậu đã đếm được kim doyoung, người chủ trông giống một con thỏ đang buồn bã của mình, thở dài lần thứ mười hai trong ngày, dù sạp bọn họ vừa mở được bốn tiếng đồng hồ và cần phải nhập thêm hai xe tải nữa mới đủ số lượng cần cho khách hàng.
để phòng ngừa cái thở dài thứ mười ba xuất hiện, donghyuck đã tiến tới vỗ vai anh, "ông chủ kim sao lại thở dài thườn thượt thế này? người ngoài nhìn vào có khi lại bảo bọn em ăn hiếp anh."
kim doyoung liếc mắt thấy người thường ngày hay trêu chọc bỗng dưng quan tâm tới mình lại tiếp tục thở dài, "mày nhớ cái ông chủ sạp đào cách mình một dãy phố không?"
lee donghyuck chóng cằm nghĩ ngợi ra vẻ đăm chiêu lắm, cuối cùng chỉ nhớ được hai cái má lúm đặc trưng của tên kia, lại như nghiệm ra gì đó mà vỗ đùi đen đét mấy cái, "á à, làm sao? anh tương tư người ta chứ gì?"
doyoung lừ mắt, không buồn chối nữa, "ừ, thì đã làm sao? người ta vừa mới cho người dán bảng hiệu tiệm tên không thích dưa hấu kia kìa.", nói rồi tay cũng không rảnh rỗi mà bổ quả dưa hấu làm đôi rồi ra sức múc từng muỗng lớn bỏ vào miệng.
lee donghyuck ngao ngán, "ối giời ơi ông chủ đại nhân ơi, người ta ghét dưa hấu chứ có phải ghét anh đâu."
"nhưng mà tao bán dưa hấu còn gì?", doyoung nhướng mày, bộ dạng mày không cần phải an ủi anh.
"cũng đúng nhỉ?! nhưng anh cũng có thích dưa hấu như minhyung đâu?", doyoung trực tiếp cạn lời. được rồi, cảm ơn lời an ủi làm người khác thêm đau lòng của chú em nhé, tiền thưởng tháng này bị hụt một nửa cũng không phải do anh.















bên kia ông chủ tiệm đào nhìn bảng hiệu mới toanh cũng không khá khẩm hơn là mấy, nhìn em mình cứ năm phút lại đứng ngồi không yên khiến taeyong váng hết cả đầu.
"jaehyun ơi mày thích người ta thì đi mà nói, đặt bảng hiệu thế kia khéo người ta lại tưởng mày ghét người ta mất em ơi."
"sao anh không nghĩ theo hướng khác?"
"hướng nào cơ?"
"không thích dưa hấu, chỉ thích thỏ chẳng hạn?"
"thế thì sao mày không đặt là thích thỏ cho gọn hả thằng dở người kia?"
anh taeil đang ngồi ở sạp trước lựa đào cũng phải quay vào chèn thêm một câu, thầm nghĩ bọn trẻ thời nay yêu đương thật khoa trương.
jaehyun nghe xong lập tức dùng tay vỗ trán, thế mà mình lại không nghĩ ra nhỉ? thế là cậu chàng quyết định ngày mai cầm hẳn một rổ đào sang tận nơi cách một dãy phố thổ lộ tình cảm luôn cho nhanh.




















ấy thế mà jaehyun tính không bằng doyoung tính. ông chủ sạp dưa hấu vì nghĩ bản thân chưa kịp xuất quân đã bại trận liền ở nhà gói ghém hành lý chuẩn bị cho một chuyến du lịch dài ngày ở bali, phó mặc sạp dưa cho minhyung cùng em người yêu của cậu quản lý.
jung jaehyun với giỏ đào đứng trước cửa tiện dưa hấu ngẩn ngơ, chỉ nhìn thấy lee donghyuck cười khẩy trêu chọc, "thời nào rồi mà còn tán tỉnh người khác kiểu đấy nữa hả ông anh giống y chang quả đào kia? đi mà sang bali xách người về."
jung jaehyun nhận được thông tin chuyến bay cùng phòng ở khách sạn liền cuối đầu cảm ơn không ngớt, định bụng về nhà sắp xếp hành lý vẫn kịp đuổi theo chân người đẹp, nhưng lại bị minhyung giữ chân lại.
người trước mặt mở to đôi mắt, thành thật hỏi cậu, "tôi thấy dưa hấu rất ngon mà, sao cậu lại không thích thế?"
jung jaehyun ngay lập tức muốn dùng đầu mình bổ quả dưa hấu làm đôi rồi dâng lên cho minhyung để tạ lỗi.






kim doyoung thoải mái duỗi người trên khoang máy bay hạng nhất, chiếc kính râm hình củ cà rốt cùng tai nghe hình trái đào thành công khiến anh trở thành người nổi bật nhất ở khoang này. kim doyoung mặc kệ, không quản người khác nhìn liền nhắm mắt thư thái chìm vào giấc ngủ.
lúc kim doyoung mơ màng mở mắt liền lọ mọ thấy dáng hình quen thuộc trước mặt, lầm bầm ôi lại ngủ mơ thấy ông chủ sạp đào rồi, phải ngừng tương tư người ta đi thôi, rồi lại tiếp tục theo đuổi giấc mộng.
ông chủ sạp đào được nhắc đến nghe thấy có chút không hài lòng, vì cớ gì lại muốn ngừng tương tư cậu cơ? phải tương tư! tương tư cả đời mới được!
jung jaehyun đè nén tình cảm bộc phát trong người, đợi đến khi kim doyoung tỉnh hẳn liền bị một cước ngay vai.
"cậu cậu cậu! sao cậu lại ở đây?!", kim doyoung đỏ bừng cả mặt, không phải khi này nói điều xằng bậy đều đã bị nghe thấy hết rồi chứ?
jung jaehyun chỉ nhẹ nhàng nói, "đến để mang chiếc thỏ thích đào về nhà."
"nhưng cậu rõ ràng không thích tôi còn gì?"
"em nào có, em chỉ muốn gây sự chú ý với anh thôi. đáng lẽ ra cửa tiệm của em phải là không thích dưa hấu, chỉ thích thỏ, nhưng làm được một nửa thì cạn kiệt ngân sách mất rồi, vì muốn chuộc lại lỗi lầm nên em mới theo anh tới đây."
kim doyoung lại một lần nữa rơi vào trạng thái mơ màng, hình như ông chủ tiệm đào cách một dãy phố thích anh.
"kim doyoung, em thật sự rất thích anh."

kim doyoung nhìn người trước mặt, cảm thấy bản thân thật sự không ổn rồi, có lẽ phải tương tư cả đời mất.























sau khi cả hai từ bali trở về, người ta thấy sạp đào cách một khu phố đổi bảng hiệu thành chỉ thích thỏ, không ghét dưa hấu, còn ông chủ tiệm đào thì ngày nào cũng bỏ cửa tiệm cho hai người anh đáng kính để chạy tuốt sang sạp dưa hấu cũng cách một khu phố, ngày ngày làm một đôi tình nhân sênh ca với ông chủ sạp dưa hấu, đến cả hai nhân viên thời vụ của kim doyoung cũng ngán ngẩm lắc đầu.
lee donghyuck nghĩ, sớm biết thì nên để bọn họ vờn nhau lâu thêm một chút, bây giờ đã không phải ngày ngày nhìn thấy cảnh chim chuột như này, nghĩ ngợi xấu xa xong liền quay sang thơm má minhyung một cái.
chậc, dù sao cũng được tăng lương gấp đôi, mặc kệ vậy.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net