phòng cảnh sát không phải nơi tập sự

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"cảnh sát trịnh, cảnh sát kim bên tổ ba hôm nay sẽ sang đối chiếu kết quả khám nghiệm tử thi với chúng ta. ban nãy hai người tức giận như vậy, chúng em để hai người ở lại sẽ không có việc gì chứ?"
"còn có việc gì? tôi đến chỗ của các cậu gây náo loạn hay sao? hỏi tên cảnh sát trưởng của các cậu xem tôi đây có dám không?", kim đông anh bất thình lình xuất hiện, nghiêng người dựa vào cửa cau mày hỏi.

"kim đông anh.", trịnh tại hiền gằn giọng, vài giây sau viên cảnh sát nhỏ kia thấy tình hình không ổn đã vội chạy mất.
"bộ đồ cảnh phục như thế này là sao?", trịnh tại hiền quét mắt nhìn tổng thể từ trên xuống dưới, cảm thấy cổ họng khô khốc đi không ít.
đồng phục cảnh sát vốn là thứ khô khan, thế mà cảnh sát kim lại đeo thêm phụ kiện thắt eo, làm gì có ai mặc cảnh phục vẫn quyến rũ được như cậu?

"tôi đến để giải quyết xong vụ án, không phải đến để cãi nhau với anh, mong cảnh sát trịnh tập trung vào chuyên môn.", kim đông anh ương bướng trả lời, hoàn toàn là một bộ dạng ông đây không làm sai, ông đây không sợ!
"không cãi nhau cũng được, vậy hôm nay tôi ở đây làm chết em!"
con mẹ nó, quá trớn rồi!, kim đông anh nghĩ thầm, hốt hoảng muốn co giò bỏ chạy.



cạch.
nhưng tiếng khoá cửa cho cậu biết, đã muộn rồi.
trịnh tại hiền gọi một cuộc cho cấp dưới yêu cầu tắt hết camera an ninh trong phòng, một tay quét sạch tài liệu vướng víu trên bàn xuống dưới, để kim đông anh ngồi ngay ngắn lên.

"nói tôi nghe, em tức giận cái gì?"
hai tay hắn không an phận, chu du lướt qua từng tấc da thịt trên cơ thể cậu, phía trước hai hạt đậu nhỏ còn dừng lại ngắt nhéo một chút.

kim đông anh vừa dùng sức chống hai tay trước ngực hắn đẩy người ra vừa thở hổn hển, đôi mắt hằn lên sự uỷ khuất khó nói thành lời, "tôi nào dám tức giận gì. cảnh sát trịnh của tổ sáu vì cống hiến hết mình cho tổ quốc mà quên đi kỉ niệm ngày cưới, tôi nên tự hào mới phải."
trịnh tại hiền nhướng mày nghe lời trách móc, chậm rãi cởi thắt lưng của cậu ra.

"tôi xin lỗi."

nâng niu bắt lấy bàn tay trước ngực hôn nhẹ.
"tôi sai rồi."
sau đó hôn lên cánh môi hồng đang hờn dỗi của người trước mặt.
"tha thứ cho tôi đi?"
kim đông anh cảm thấy có gì đó không đúng lắm liền bừng tỉnh khỏi cơn mê muội, hai tay đã bị chính thắt lưng của mình trói chặt.

"em nghĩ tôi sẽ nói thế sao, đông anh? vậy để tôi nhắc cho em nhớ, chúng ta kết hôn ngày 15, không phải ngày 14!"
trịnh tại hiền cau mày nhìn người trước mắt, bộ dạng làm sai nhưng vẫn nhất quyết không chịu khuất phục của cậu khiến hắn đứng ngồi không yên.

hiện tại kim đông anh hai tay vẫn đang bị trói ra sau, hai chân theo phản xạ tự nhiên đã quấn chặt lấy hông hắn, chỉ cần cử động một chút bên dưới liền ma sát cả vào nhau.
sau khi nhận thức được việc bản thân nhớ nhầm ngày, kim đông anh âm thầm cắn môi.
hắn thấy được chỉ cười khẽ, con thỏ ngốc này, sao có thể đáng yêu như vậy?

kim đông anh chỉ còn cách chủ động dâng mình, tiến tới bắt lấy đôi môi của hắn, còn dán sát cả ngực của mình vào người đối diện.
trịnh tại hiền như hít phải ngụm khí lạnh, bàn tay nhanh chóng cởi phăng đi bộ đồ cảnh phục vướng víu trên người cậu.
sau đó như tiêu đề đã nói, phòng cảnh sát không phải nơi tập sự, nhưng cảnh sát trịnh và cảnh sát kim đều là cảnh sát trưởng, tôi không quản được.
chuyện người lớn không nên xen vào, tác giả chuồn trước đây!





























sau khi cảnh sát trịnh và cảnh sát kim trở ra.
cấp dưới: đánh nhau không bầm mặt bầm mày, sao lại bầm ở cổ vậy?
một cấp dưới khác: chuyện thường thôi, dùng môi đánh là được.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net