Phiên ngoại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Xuân đi rồi xuân đến, lại tới thời gian tơ liễu tung bay.

Từ hồi đầu xuân đến giờ, trên đường chính, khách làng buôn từ nam chí bắc dần dà nhiều hơn, cũng đã có người giành được thời cơ làm ăn buôn bán. Tại nơi này, thương khách nhất định phải vượt qua rừng liễu bên cạnh rồi dừng lại tại một lều trà, nơi mà các thương nhân có thể dừng chân trong lúc đợi thuyền. Mỗi ngày cũng có thể kiếm lời đến một trăm tám mươi đồng tiền.

Hôm nay, khi trời vừa chạng vạng, một đoàn thuyền buôn từ phía Tây đi đến phía Đông giong buồm, rẽ nước sông mà đến, đậu ngay bến đò bên cạnh. Đoàn thuyền dừng lại, một đoàn người dẫn đầu đoàn thuyền đi xuống, đứng đầu là hai nam tử, một người trong đó trông chững chạc tuấn lãng, cẩn thận dìu người nam tử có sắc mặt trắng bệt đi đến lều trà. Hẳn là có ý định muốn dừng chân ở đây.

“Tiểu nhị, lấy một bình trà Long Tĩnh.” Sau khi người nam tử chững chạc tuấn lãng đỡ người nam tử kia ngồi xuống, quay sang nói với tiểu nhị đang nấu nước.

” Xin khách quan chờ một lát, lập tức tới ngay.” Tiểu nhị đang nấu nước lên tiếng, chỉ chốc lát sau đã đưa đến một bình trà nóng.”Nhị vị khách quan, mời thong thả dùng!”

Tiểu nhị ngẩng đầu một cái, vị nam tử chững chạc tuấn lãng hơi ngẩn người, trong mắt hiện lên một chút kinh ngạc. Một tiểu nhị thật tuấn tú, y phục vải thô khó có thể che giấu được khí tiết nho nhã ẩn trong xương cốt muốn bộc lộ ra bên ngoài. Trải qua hai mươi năm buôn bán, người nam tử này đi khắp đại giang nam bắc đã tiếp xúc qua vô số người, chỉ liếc mắt đã biết tiểu nhị này không phải là một tiểu nhị lều trà bình thường.

“Đa tạ.” Nam tử gật đầu với tiểu nhị, ” Quý tính của ngài là…?”

Rốt cuộc hắn lại dùng xưng hô kính cẩn với người bề trên, rõ là tin tưởng tuyệt đối vào mắt nhìn của mình.

“Xin miễn quý tính cho, ta họ Tấn, còn quý tính của khách quan là?”

Tiểu nhị họ Tấn mỉm cười dịu dàng, giọng nói mang hơi hướng ở Tây Bắc giống với người nam tử này. Hiển nhiên là đồng hương, điều này khiến nam tử có nhiều thiện cảm hơn trước.

“Không dám, ta họ Lý, là một thương nhân, xin hỏi Tấn tiên sinh, có y quán nào ở gần đây hay không?”

Tiểu nhị họ Tấn liếc mắt nhìn thoáng qua nam tử yếu ớt tựa trên vai  thương nhân họ Lý, cười nói: “Xem thần sắc thì người đi cũng ngài có thể bị say sóng, gần đây lại không có y quán, nhưng ngài đến thật đúng lúc, trong lều trà của ta có một vị lương y.”

Thương nhân họ Lý vui mừng, nói: “Như vậy quá tốt rồi, vậy làm phiền Tấn tiên sinh thay mặt dẫn ta đến gặp.”

Tiểu nhị họ Tấn cười ha ha một tiếng, khoát tay nói: “Không cần khách khí, ở đây nhiều người bất tiện, các ngài đi theo ta.”

Thương nhân họ Lý cẩn thận đỡ bằng hữu của mình, đi theo sau tiểu nhị họ Tấn, tới một gian phòng nhỏ ở phía sau lều trà.

“Nghi hoa, có người say tàu, ngươi hãy xem một chút.”

Trong phòng chỉ có mùi thảo dược nhàn nhạt, một bố y* (áo vải)  nam tử đang nghiền thuốc, nghe vậy quay đầu lại, trước tiên mỉm cười với tiểu nhị họ Tấn rồi mới chuyển  sự chú ý về phía thương nhân họ Lý.

“Mời ngồi xuống trước… Ơ?”

Thấy rõ khuôn mặt của thương nhân họ Lý, lời nói của bố y nam tử ngừng một chút, khẽ ơ một tiếng. Hình như trong mắt là sửng sốt.

Thương nhân họ Lý một lòng lo lắng dìu người trong lòng, cũng không hề để ý, chỉ nói: “Đại phu, bằng hữu của ta đã có triệu chứng say tàu ba ngày, xin ngài hãy thi triển tài nghệ.

“Lý gia chớ vội, để ta bắt mạch đã.” Bố y nam tử nói.

Thương nhân họ Lý vội vã đỡ nam tử trong lòng ngồi xuống, để cho bố y nam tử xem mạch. Do hắn đang trong lúc sốt ruột nên không để ý đến cách bố y nam tử xưng hô với hắn. Trái lại, nam tử trong lòng hắn lại mở mắt ra, ánh sáng trong đáy mắt chuyển động. Đúng là một đôi mắt phượng cực kỳ xinh đẹp. Y thấy bố y nam tử hơi nghiêng đầu một chút, dáng dấp tập trung nghe mạch, cũng không khỏi ngẩn người, trong mắt cũng hiện lên vẻ kinh ngạc.

Bố y nam tử vừa chẩn mạch xong, mắt vừa nâng lên, thấy được trong cặp mắt phượng kia vẫn chưa hết ngạc nhiên, bốn mắt một đôi, hai người cùng ngầm hiểu mà mỉm cười.

“Thân thể không có gì đáng ngại, triệu chứng mất sức phần lớn là do đói, ta sẽ phối cho ngươi một phần thuốc phù hợp, sau khi ăn xong, nghỉ ngơi nửa canh giờ là có thể lên thuyền, bảo đảm sẽ không có triệu chứng say tàu này nữa.”

Bố y nam tử vừa nói, vừa lấy bốn năm vị thuốc từ trong hộc thuốc bên cạnh, trộn lẫn với nhau, mài thành thuốc bột, giao cho thương nhân họ Lý.

“Ngươi đến lều trà lấy một ly trà, uống vào là được.”

Thương nhân họ Lý vội vàng đứng lên, đuôi mắt của bố y nam tử lướt qua tiểu nhị họ Tấn một cái, nói: “Ngươi vẫn ngẩn ra đó làm gì thế? Bên ngoài lều trà chẳng có ai trông nom.”

“Còn không phải là ta muốn nhìn ngươi một chút hay sao, a… Đừng nóng giận, cái này thì… Ta phải đi đây…” Tiểu nhị họ Tấn cười ha ha, đi theo thương nhân họ Lý ra sau phòng nhỏ.

Đợi cả hai người đều đi ra ngoài, bố y nam tử lấy ra một cái bình nhỏ từ trong hộc thuốc, đổ ra một viên thuốc, nói: “Ngậm ở trong lưỡi.”

“Tằng đại phu, đã lâu không gặp.” Nam nhân mắt phượng mỉm cười nhận lấy viên thuốc, không hỏi cái gì, để viên thuốc ở trong lưỡi rồi ngậm lấy.

“Mười năm… Thật chẳng ngờ lại có cơ hội gặp lại ngươi, Thượng… ừm, hiện tại ta nên xưng hô với ngươi như thế nào đây?”

“Ta họ Đỗ, nếu như không ngại, gọi ta một tiếng Đỗ đại ca đi.”

“Đỗ đại ca… Chuyện năm đó, ta nên cảm tạ ngươi.”

Tằng đại phu khom người một cái, quỳ xuống đất thi lễ. Một đôi tay đưa đến đỡ hắn lên, hắn ngẩng đầu, ngắm nhìn cặp mắt phượng cực xinh đẹp kia, nở nụ cười, tức thời đôi mắt tinh tế híp lại.

Phiên ngoại hoàn


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net