XTVXBPH Chương 1: Mất điện xuyên không

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

    Đế Đô, Tinh tế lịch năm thứ 2982, một ngày nào đó của tháng 4.

    Trong một tòa cao ốc nào đó, có người cứ lượn qua lượn lại trước cửa thang máy, tình hình rất chi là tình hình.

    Cô gái mặt đần thối nhìn bảng chỉ dẫn điện tử, hai mắt quay như nhang muỗi, hoang mang tột độ.

    "Phòng họp số 1... là ở tầng 1.. hay là tầng 2?" Cô gái nhăn mặt, đọc ra một câu thoại kinh điển. "Đây là đâu... Tôi là ai..."

    Trong lúc cô gái còn bận đắn đo nên vào thang máy hay tiếp tục đứng ngu ở bên ngoài thì có người bước tới bên cạnh. Hắn vươn cánh tay, cong ngón tay thon dài gõ lên bảng điện tử.

    "Phòng họp số 1 ở tầng 13. Đây là sảnh chính của công ty. Còn cô là ai không cần con trình bày chứ?"

    Cô gái xoa cằm, lắc đầu nói.

    "Phương thức sắp xếp thật không khoa học."

    "Không khoa học cái khỉ. Cô không đơn giản là mù đường nữa đâu. Đây là khuyết thiếu kiến thức thường thức ấy." Thanh niên vừa nói vừa đi vào thang máy.

    Cô gái xùy một tiếng, rảo bước tiến vào cùng.

    "Trí nhớ của cô là loại có chọn lọc."

    Thanh niên khoanh tay gật gù, dáng vẻ đồng tình.

    "Ờ. Chắc là loại RAM 8Gb. "

    Cô gái trợn mắt nhìn hắn. Đứa cháu lớn này của cô tưởng cô không biết là hắn đang sỉ nhục dung lượng não của cô chắc.

    Thang máy đi thẳng lên cao rồi dừng lại ở tầng 13. Tầng lầu này dựa trên mong muốn dằn mặt cả đối tác lẫn đối thủ nên được xây dựng vô cùng dọa người. Cửa thang máy vừa mở ra là có thể thấy ngay một hành lang rộng rãi thẳng cánh cò bay. Nằm chếch bên trái là đài phun nước hoa cỏ mọc tươi tốt, cắt tỉa gọn gàng xinh đẹp, hứng nắng từ giếng trời và một cái bệ đá thoạt nhìn rất chi là có vết tích niên đại. Trên bệ đá là một khối ngọc bích dựng thẳng tạc hai chữ "Duyệt Quang" mạnh mẽ khí phách, đây chính là tên của tòa cao ốc bọn họ đang ở.

    Khách đi vào bị bệ đá giá trị trên trời kia chấn trụ một hồi, quay đầu đi ra lại bị quang cảnh dưới sảnh làm cho ngốc thêm một hồi nữa. Đế Đô là nơi ngọa hổ tàng long, quan lớn nhà giàu nhiều không đếm xuể, thế nhưng chẳng tìm ra được nhà nào xây cái cao ốc dở hơi như nhà họ Tống. Sàn là đá cẩm thạch được lau bóng như gương, trần thì ốp pha lê, đã thế lại còn dùng vàng lá phủ chi chít từ tầng 1 tới tầng 83. Người đi ra từ tầng 13 có thể thấy cái gì? Chính là đống vàng ở 12 tầng còn lại đang không ngừng lấp lánh a lấp lánh, phả ra mùi vị của trọc phú giàu xổi.

    Trời xanh mây trắng nắng vàng, gió trời hây hẩy. Nhà ăn nhân viên ở tầng sáu vào giờ nghỉ bắt đầu tấp nập người tới lui.

    Đột nhiên toàn bộ lớp kính trong suốt biến đục. Đây là do có người đang kích hoạt máy truyền tin nội bộ khẩn cấp. Quả nhiên mấy giây sau, hình ảnh một người đàn ông ngoài ba mươi mặc áo vest xám, đeo kính gọng đen xuất hiện. Cao ốc Duyệt Quang lắp kính ở đâu là hình ảnh của anh ta hiện ra ở đó.

    "Tôi là trợ lý giám đốc, Thượng Quan Hạ. Thông báo phòng dự án Nhất Mộng Tiền Kiếp và toàn bộ các nhân viên phụ trách có liên quan sau ba mươi phút nữa tiến hành họp tại phòng hội nghị số 1, tầng 13. Xin nhắc lại một lần nữa. Mười giờ ba mươi phút tại phòng họp số 1. Nếu ai thấy tiểu thư Ngữ Yên, vui lòng mật báo, cuối tháng sẽ có thưởng thêm..."

    Hình ảnh trên gương chậm rãi tan biến, trở về nguyên trạng.

    Nhân viên bốn mắt nhìn nhau, thông qua ánh mắt mà tám chuyện trong im lặng.

    Tuy lĩnh vực kinh doanh của Tống thị hiện tại phát triển theo chiều hướng ăn tạp nhưng về bản chất thì Tống thị vẫn là một công ty công nghệ. Trước kia Tống thị chủ yếu tập trung vào các mảng như an ninh mạng, dịch vụ internet, mạng xã hội và công cụ tìm kiếm. Việc phát triển trong vòng 15 năm qua diễn ra vô cùng hài hòa và ổn định. Thế rồi lão Tống bệnh nặng qua đời. Nội bộ Tống gia phát huy vô cùng tốt sự hài hòa của nhà bọn họ cho tới tận khi chọn xong người kế nhiệm. Lãnh đạo mới, phong cách mới. Tống thị lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai, nhào sang bắt tay với viện Công nghệ Thông tin xây dựng trung tâm nghiên cứu trí tuệ nhân tạo. Hai tháng sau, đợi mọi người ăn tết xong xuôi, Tống thị liền tung ra thành quả nghiên cứu, cũng chính là sản phẩm mới nhất, Nhất Mộng Tiền Kiếp. Đây là game online đầu tiên Tống thị sản xuất, bản Close Beta chỉ mới được vào thử nghiệm hai tháng nay. Với hệ thống cảm quan và đồ họa siêu thực, mặc dù chưa chính thức phát hành nhưng Nhất Mộng Tiền Kiếp đã tạo nên một cơn sốt khổng lồ, trở thành chủ đề bàn tán nóng số một trong nước, liên tiếp nằm trong top đầu những từ khóa được tìm kiếm trên internet. Lợi thế lớn nhất của Tống thị chính là việc nắm giữ kĩ thuật truyền tải các xung thần kinh của người chơi vào dạng lập thể. Đây tuyệt đối là kĩ thuật dẫn đầu trong ngành, bỏ xa các công ty khác mười năm ánh sáng. Lợi nhuận ước tính thu về có thể vượt qua doanh thu của cả tập đoàn trong vòng hai năm liên tiếp trở lại đây. Vì vậy, trong nội bộ Tống thị, bao gồm cả nhân viên các công ty con đều lén lút gọi tựa game kia bằng biệt danh "quốc bảo."   

Không biết là do ảnh hưởng từ đâu mà nhân viên của Tống thị từ trên xuống dưới đều nhiễm cái phong cách thong thả, ung dung. Ai nấy đi lại nhẹ nhàng, giờ nghỉ đâu đâu cũng thấy nhân viên từ tốn mỉm cười, chậm rãi uống trà ăn bánh nói chuyện. Ban lãnh đạo càng không cần phải nói. Thành ra mấy cái chuyện như thông báo họp khẩn ngay trong giờ giải lao như vừa rồi rất hiếm gặp. Nhân viên A, B, C, D,... liếc nhau một cái. Không phải là "quốc bảo" xảy ra chuyện gì đó chứ.

    Vị cao tầng nào đó mọc rễ ở trong phòng ăn trái lại vẫn còn bình thản. Bình thản gọi thêm điểm tâm, bình thản gọi thêm cà phê, bình thản ôm mèo vuốt tới vuốt lui.

    Tống thị là tập đoàn nhà họ Tống, nhưng vị cao tầng đang ôm mèo kia lại họ Đường. Tên đầy đủ là Đường Ngữ Yên. Đường gia ở Đế Đô không kinh doanh không mở tiệm. Nhà bọn họ giữ vai trò trụ cột văn hóa với lối sống thanh quý đạm mạc. Tổ tiên mười bảy đời Đường gia từng có năm vị Thái phó, hai Thừa Tướng, quan văn nhất phẩm có mười một vị. Đến nay đếm qua đếm lại tổng cộng hẳn là có hơn ba mươi vị giáo sư, tiến sĩ. Gia chủ Đường gia hiện tại là Đường Khải Trạch, năm nay đã ngoài tám mươi nhưng vẫn giữ vai trò là hiệu trưởng kiêm giảng viên danh dự của học viện Môn Triêu. Ân sư xuất ra một đống cao đồ. Trong vòng 40 năm tọa trấn tại học viện Môn Triêu, Đường Khải Trạch cho ra lò không ít lứa học trò, mà hiện nay phần lớn nắm giữ các chức vụ cao trong quân đội cũng như chính phủ. Bởi vậy nên Đường gia tuy sống kín tiếng lặng lẽ nhưng lực ảnh hưởng lại không nhỏ.

    Nhân viên Tống thị chỉ biết Đường Ngữ Yên họ Đường, nhưng không biết cụ thể thân phận của cô trong Đường gia. Nhưng xem biểu hiện và cách ứng xử cũng đoán được vị này chẳng phải là nhân vật râu ria gì cho cam. Đường Ngữ Yên vào một ngày đẹp trời, ôm một con mèo mun mắt xanh mập mạp, trước sự ngạc nhiên của một đống nhân viên trong công ty, tung tăng đi thẳng lên tầng 30. Phải biết là thang máy ở cao ốc Duyệt Quang có lắp đặt bộ cảm ứng và phân tích nhân trắc học, qua đó xác minh thân phận và quyền hạn cũng như phạm vi hoạt động được phép của người bước vào. Ví dụ như nhân viên trực ở quầy lễ tân tầng 12, dù đạp hư thang máy cũng không thể vượt quá phạm vi mà xông lên tầng 13 được. Đằng này Đường Ngữ Yên vừa mới xuất hiện trong đã trực tiếp leo lên tầng 30. Nếu thứ kia không phải là hệ thống do Tống thị làm ra, nhất định mọi người sẽ nghĩ nó hỏng cmnr.

    Trong lúc nhân viên vẫn đang đoán ngược đoán xuôi thì phía trên đã ra thông cáo nội bộ. Đường Ngữ Yên gia nhập dự án game Nhất Mộng Tiền Kiếp. Nói tóm lại, vị này là người của Đường gia, cũng là cao tầng của Tống thị. Mặc dù cô không có chức vị cụ thể, cũng chưa làm ra chuyện kinh hãi thế tục gì, nhưng nhân viên trong tập đoàn vẫn hơi rén. Chỉ loáng thoáng nghe đồn, có người từng lén lút nói rằng, anh ta nghe thấy Đường Ngữ Yên gọi giám đốc của bọn họ là chú.

    Chỉ trong một cái chớp mắt, đám nhân viên trong căn tin đã hồi tưởng và bổ sung đầy đủ thông tin như thiên ti vạn lũ trong đầu. Lại vừa rủ nhau thêm đường vào cafe, vừa khuấy khuấy vừa dùng ánh mắt giao lưu.

    "Ái chà, Đường tiểu thư vẫn tiếp tục ăn."

    Đường Ngữ Yên giống như nghe thấy tiếng lòng bọn họ, ngẩng đầu lên mỉm cười. Khuôn mặt thiếu nữ ngọt ngào, ánh mắt lại tràn đầy tính uy hiếp. Cô để ý đồ ăn không có nghĩa là không nghe thấy A Hạ bên kia mới lảm nhảm cái gì mà mật báo với tiền thưởng các thứ.

    Chúng nhân viên bị dọa, tản ra như chim chạy. A Hạ thật nham hiểm, định dùng tiền thưởng dụ bọn họ bán đứng Đường tiểu thư. Bọn họ mới không làm việc ngu ngốc như vậy đâu.

------oOoOo------

    Phòng hội nghị số 1.

    Đôi nam nữ vừa bước vào phòng, người bên trong đã sôi nổi đứng dậy chào hỏi. Người nam chính là người đã được nội bộ Tống gia chọn ra để giữ chức vụ Tổng giám đốc điều hành, Tống Gia Thành. Hắn tuổi còn trẻ nắm giữ trong tay một tập đoàn khổng lồ, trị giá con người lên tới chục tỷ, nghe qua có vẻ rất trâu bò, nhưng thi thoảng hắn vẫn cảm thấy mình bị đá lên chức vị này chẳng qua là do trưởng bối trong nhà quá ư là lười biếng.

    Trong phòng họp lúc này, những người phụ trách dự án đều đã có mặt đông đủ. Tống Gia Thành ngồi ở chủ vị, cách những người khác một cái góc bàn. Cô gái đi cùng hắn rúc ở trên một cái ghế sô pha mềm mại, thản nhiên chơi game trên điện thoại, tay kia lần mò tìm kiếm đồ ăn vặt trong hộc tủ.

    Ngồi bên cạnh Tống Gia Thành là một thanh niên mặt mũi anh tuấn, hai mắt đen sáng, đại khái nhỏ hơn hắn vài tuổi. Tống gia sinh con trai hay gái đều khéo như thợ làm. Hai người này ngồi cạnh nhau lộ ra một loại cảnh đẹp ý vui không nói nên lời. Tống Gia Thành mày kiếm mắt phượng, tròng mắt tối đen, dáng vẻ tinh anh. Tống Gia Huy lại là kiểu phong lưu tuấn lãng, càng nhìn càng thấy tốt đẹp. Hai người đều là con trai của Tống gia gia chủ, Tống Lạc. Gia chủ đời trước dưới gối có tổng cộng ba người thừa kế lần lượt là Tống Lạc, Tống Thiệu Lâm và Tống Tiếu Huyên. Trong đó Tống Thiệu Lâm chính là vị cô nương siêu cấp mù đường, đến đường về nhà mình đi cũng lạc đang ngồi ở phía sau. Tống Tiếu Huyên là em út, năm nay đang học cao trung năm nhất. Con cháu Tống gia chưa trưởng thành thì mọi gia quy trong nhà đều vô hiệu. Tống Thiệu Lâm rất không may là đã qua cái tuổi có thể tự nhiên bay nhảy rồi.

    Không biết từ bao giờ, cũng không rõ là ai đề ra, chỉ biết Tống gia có một cái luật bất thành văn, yêu cầu con cháu sau khi trưởng thành bắt buộc phải có nghĩa vụ với việc kinh doanh của gia đình. Duy chỉ có gia chủ là lách luật thoát được. Vậy nên nếu xét về độ bỏ bê không để tâm tới việc Tống thị làm ăn như thế nào thì Tống Thiệu Lâm cô tuyệt đối đứng số một. Tiếc là số hai, cũng là anh của cô, Tống Lạc lại có một cái thân phận gia chủ làm miễn tử kim bài, không những không cần đến công ty mà còn có thể thản nhiên ôm bà xã đi du lịch!! Cần một phú nhị đại tay không thể xách, vai không thể mang như cô ở công ty làm cái gì chứ??

    Đồng hồ vừa điểm 10 giờ 30, trong phòng hơi tối lại. A Hạ người thật hàng thật xuất hiện, chủ trì cuộc họp.

    "Các vị hẳn đã nắm được nội dung của cuộc họp ngày hôm nay rồi. Tôi chỉ xin tóm tắt lại vấn đề chính." A Hạ liếc nhìn Tống Thiệu Lâm một cái. "Tối qua, vào lúc 21 giờ 17 phút, có một số các hacker đã ngụy trang thành người chơi, thông qua cổng đăng nhập xâm nhập vào hệ thống số liệu của Nhất Mộng Tiền Kiếp. Ba mươi phút sau, tường lửa số một bị phá. Liên tiếp xuất hiện tình trạng đăng nhập không ổn định ở ba cụm máy chủ. Đối phương có ý định thả virus vào hệ thống nhưng đã bị tường lửa số hai tiêu diệt. Nhân viên kỹ thuật của chúng ta đã phát hiện tình huống khi tường lửa ẩn được kích hoạt. Toàn bộ các hacker đã bị trục xuất khỏi hệ thống ngay sau đó. Hiện nay tổ kỹ thuật đang tiến hành truy tung đối phương và tìm kiếm các nguồn dữ liệu bị ảnh hưởng." A Hạ vừa nói vừa lật màn hình giả lập.

    Tống Gia Thành cúi đầu xem bản báo cáo được trưởng phòng phụ trách dự án trình lên. "Tình hình các bộ phận khác như thế nào?"

    "Qua kiểm tra xác nhận, hệ thống dữ liệu còn nguyên vẹn, tường lửa số một đã được khôi phục và củng cố thêm bảo mật."

    "Tiến trình game vận hành tốt. Không thấy có dấu hiệu hư hại."

    "Các máy tính khác trong hệ thống không có vấn đề."

    Tống Gia Thành gật đầu, đoạn đưa báo cáo sang cho Tống Gia Huy. Tống Thiệu Lâm không biết từ lúc nào đã từ bỏ việc tìm đồ ăn vặt, cả người lúc lắc phía sau Tống Gia Huy, thò đầu cùng xem.

    "Lạ thật. Nhiều hacker như vậy tiến vào, chỉ mới phá một cái tường bảo vệ đã hấp tấp thả virus vào, kinh động một đống người tìm diệt. Bọn họ rảnh rỗi kiếm chuyện làm hay là có chủ ý đê tiện gì đây?" Tống Thiệu Lâm xoa cằm tự hỏi.

    Tống Gia Huy gật gù.

    "Chủ ý đê tiện nghe hết sức thuyết phục đó. Con bỏ một phiếu thuận."

    Tống Thiệu Lâm giống như bấy giờ mới phát hiện ra sự tồn tại của hắn, ngạc nhiên hỏi. "Đúng rồi. Sao con cũng ở đây?"

    "Nó cũng giống như cô thôi, trên đường bị con tóm đến đó." Tống Gia Thành mở thiết bị cá nhân đeo trên cổ tay, thao tác mấy cái liền đem hình ảnh truyền tới máy chiếu đa chiều. Thứ trôi nổi bồng bềnh trong không trung là hình ảnh giả lập của một tòa thành cổ. Tựa như có một chiếc camera có độ phân giải cao đang lia tới, hình ảnh không ngừng phóng to, lướt qua con phố náo nhiệt, bay trên đầu của vô số người dân trong thành, cuối cùng dừng lại ở một gốc cây du già ở hậu viện của một quán ăn lớn. Người đang bận rộn ngồi rửa rau cạnh gốc cây dường như không phát hiện trên đầu hắn đang có một vật thể bay không xác định. Hắn mặc một bộ bố y màu lam hơi cũ, chân đeo giày vải, khệ nệ ôm một cái chậu gỗ lớn ra giếng múc nước, thản nhiên đi ngang qua camera.

    Trong mắt người kia, đại khái mọi thứ xung quanh đều rất bình thường. Nhưng từ góc độ thượng đế mà mấy vị ngồi trong phòng họp này nhìn thấy thì những thứ trước mắt đều là một đống số liệu chạy qua chạy lại. Trên đầu người nam kia có một dòng chữ nhỏ màu đen vắt ngang biểu thị tên của hắn là "A Minh", bên cạnh là một dấu hình tam giác ngược màu vàng chứng tỏ hắn có thông tin trích ngang. Đây là một vị NPC phát nhiệm vụ tân thủ ngụ tại Kinh Thành. Thế giới nơi hắn đang sinh sống chính là một bối cảnh của Nhất Mộng Tiền Kiếp.

    Cây du trong sân sau khi được thao tác lên liền lộ ra một cái hốc to cỡ nắm tay, bên trên giống như rất sợ không ai biết công dụng của cái hốc mà ghi chú thật tỉ mỉ ba chữ: "Công tắc nguồn".

    "Đây là công tắc nguồn dùng để khởi động lại toàn bộ chương trình game." Tống Gia Thành giới thiệu. "Close Beta đã thử nghiệm hai tháng, thời điểm này cũng thích hợp để thu hồi rồi. Công tắc nguồn này được thiết kế cần ít nhất hai chuỗi mã để kích hoạt. Sau khi được kích hoạt, hệ thống sẽ tự khởi động chương trình sửa lỗi, ngắt kết nối của tất cả các liên kết khác đồng thời xóa toàn bộ các dữ liệu từ các nguồn bên ngoài ghi lại trong bộ nhớ tạm."

    Tống Thiệu Lâm tỏ vẻ không hiểu. "Chỉ cần ấn cái nút này thì dù hacker hôm qua có lưu lại cái gì đi chăng nữa cũng sẽ tự động bị xóa bỏ đúng không? Sao con còn đợi tới tận bây giờ? Ấn đi chứ."

    Tống Gia Huy đang định hùa theo bỗng lại cảnh giác mà hỏi.

    "Anh à, không phải hôm nay anh cố tình lôi em và cô tới đây là có mục đích đấy chứ?"

    Tống Gia Thành biểu tình thực thản nhiên, gật đầu nói.

    "Chuỗi mã kích hoạt tổng cộng có 9 phần. Ngoài bên phòng dự án có hai cái thì còn lại đều được tích hoạt trong vật dụng tùy thân của chúng ta, trong game."

    Tống Thiệu Lâm bằng phẳng nhìn Tống Gia Thành một hồi. "Hôm nay là cuối tuần."

    "Cô muốn nhận tiền tăng ca?"

    "Cô muốn nói là con đang sử dụng lao động vị thành niên trái phép ấy."

    Tống Gia Thành không nhịn được, hai mắt trợn trắng phản bác lại. "Cô còn định vị thành niên đến khi nào?"

    "Anh đừng hỏi." Tống Gia Huy lắc lắc ngón tay. "Chừng nào cô của chúng ta vẫn còn đủ minh mẫn để đón sinh nhật thì năm ấy bả vẫn còn vị thành niên đó."

    Tống Thiệu Lâm hiếm khi không nhảy dựng lên đấu tranh mà chỉ nhìn hai anh em bọn họ rồi tủm tỉm cười.

    Tống Gia Thành và Tống Gia Huy sợ hãi nhìn nhau. Bả định làm vậy thật kìa!

    Đại khái cả cái hệ mặt trời này cũng chỉ có cô nhỏ nhà bọn họ có thể làm ra cái chuyện tự lừa mình dối người, ngây thơ cực độ kiểu như suốt mấy năm liền chỉ cắm 16 ngọn nến lên bánh sinh nhật. Đã vậy còn hớn hở giống như làm thế thì tuổi sinh lý của bả sẽ mãi mãi dừng lại ở ngưỡng vị thành niên thật.

    Tiểu Hạ nhịn không nổi đằng hắng một tiếng nhằm cứu vớt lại sự chú ý đang đi chệch khỏi quỹ đạo câu chuyện của ba người.

    "Cô Thiệu Lâm, cậu Gia Huy, mọi người còn đang đợi quyết định của hai người."

    "Đi đi cô, cũng không tốn bao nhiêu thời gian đâu." Tống Gia Huy nói.

    Trái lại bên này Tống Thiệu Lâm lại hơi chần chừ. Trực giác mách bảo cô có cái gì đó bất ổn trong chuyện này.

    Tống Gia Thành ghé đầu, nhỏ giọng hỏi người bên cạnh.

    "Tìm thấy Ngữ Yên chưa?"

    "Vẫn chưa ạ."

    Tống Gia Thành chậc lưỡi. Quả nhiên cô cô nhà mình ngốc nên dễ tìm hơn hẳn.

    "Quyết định vậy đi. Sáng nay có người mang tặng nhà ta mấy cân đồ tươi, đợi tối về con sẽ bảo người làm bánh bao gạch cua cho cô. Cô và Gia Huy online xong đừng chạy đi chơi, nhớ làm chính sự trước."

    Tống Thiệu Lâm nghe vậy, rất không có tiền đồ mà gật đầu đồng ý.

    Bên cạnh phòng họp có một gian phòng trống. Lúc mấy người từ phòng họp bên này đi sang đã thấy bên trong có ba, bốn nhân viên kỹ thuật đang lắp đặt bộ cảm ứng và màn hình theo dõi. Ở công ty mà tìm về hai cái giường trông rất không bình thường nên Tống Gia Thành cho người mang hai cái ghế sô pha có lưng tựa rộng rãi qua.

    Tiểu Hạ đối chiếu với thông tin từ các bộ phận đưa tới, ở bên cạnh Tống Gia Thành không ngừng cập nhật tin tức.

    "Giám đốc, đã phát thông cáo tiến hành thu hồi bản Beta."

    "Toàn bộ người chơi thử đã hạ tuyến."

    Tống Thiệu Lâm và Tống Gia Huy lần lượt ngồi xuống ghế, cài tai nghe lên, kích hoạt màn hình ảo rồi tiến hành đăng nhập. Tinh phiến dưới tay bọn họ nháy lên một vòng sáng trắng, dùng dấu vân tay xác nhận tài khoản rồi chuyển màu xanh lá nhấp nháy. Mọi thứ trong phòng mờ dần trong tầm mắt. Một âm thanh máy móc đồng thời vang lên bên tai hai người.

    [Tiến trình đăng nhập hoàn tất. Vị diện số 001 tải lên thành công.]

    [Chào mừng người chơi đến với [Nhất Mộng Tiền Kiếp].

    [Nhân diện bất tri hà xứ khứ,

    Đào hoa y cựu tiếu đông phong.]

------oOoOo------

    Thế kỷ 27, điện chủ yếu được khai thác từ nguồn năng lượng mặt trời và một loại khoáng sản mới cho năng suất nhiệt điện cực cao. Đế Đô có ba nhà máy điện, đảm bảo cung cấp đủ năng lượng cho cả thành phố cũng như cho các vùng lân cận mượn dùng. Trong đó nhà máy nhiệt điện số 3 nằm ở vùng ngoại ô là nhà máy cho sản lượng điện cao nhất, nguồn cung cấp ổn định nên được nhiều công ty chọn làm nhà phân phối điện độc quyền.

    Đầu giờ chiều ngày hôm ấy, phóng viên đưa tin, khoảng 11 giờ sáng ngày 18, tổ điện chính của nhà máy số 3 xảy ra hiện tượng quá tải, gây cháy nổ trên quy mô nhỏ. Trong thành phố có hơn mười công ty bị ngắt điện. Hiện nay sự cố đang được khắc phục, dự kiến phải mất nhiều ngày mới có thể đưa tổ máy trở lại hoạt động.

------oOoOo------

    Tống Thiệu Lâm chớp mắt hai cái, khung cảnh xung quanh liền hiện ra rõ ràng.

    Nơi cô đang ngồi là khoảng gác treo lộ thiên của một gian nhà nhỏ hai tầng xây liền kề với một hồ nước, bên cạnh có một rừng trúc xanh biếc di nhân. Ống tre dẫn nước trong vắt đặt trên mái ngói. Cuối hành lang treo hai cái phong linh trúc, lúc này đang không ngừng xoay tròn theo gió. Một cỗ khí thản nhiên thanh mát không tiếng động chậm rãi chảy trôi, lưu chuyển khắp nơi.

    Tống Thiệu Lâm cúi đầu xuống nhìn. Chuỗi hạt trên trâm hoa theo đà trượt

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC