Chap 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Y Nguyệt sau khi về tới căn hộ của cả hai, nghiêm túc kéo Thiên Lam vào một góc nói chuyện để hai bé mèo và một bé husky ở ngoài, mặt nghiêm túc nói với Thiên Lam.

"Tớ đột nhập vào hệ thống của A quốc, cậu biết tớ phát hiện ra cái gì không?"

"Hửm!?" Thiên Lam hơi nhướn mày, mắt híp híp lại. Điệu bộ hiện giờ của cô chả khác gì một con hồ ly cả.

Không quan tâm đến vẻ mặt hiện tại của Thiên Lam, Y Nguyệt lại nói tiếp, nhưng trong giọng điệu của cô đều hàm chứa trào phúng.

"Thật ngạc nhiên rằng chính phủ A lại có quan hệ mật thiết với bang Hắc Ảnh, có lẽ, gia thế của nam chủ chúng ta còn chưa nắm rõ đâu?"

Thiên Lam nhíu nhíu mày, tròng mắt hơi chuyển. Bang Hắc Ảnh, chính là bang hội của cái tên nam chủ thứ ba, tên là... Hoắc cái gì Dạ Hàn ấy. Nếu hắn có liên hệ với chính phụ A thì mọi việc,... hmmm lại phức tạp thêm chút. Nhưng Thiên Lam cũng chả quan tâm mấy đến việc đó, không phải cũng chỉ là một chính phủ thôi sao? Thiên Lam cô thừa sức dọn dẹp cho nó biến mất. Tay vuốt vuốt lông của tiểu husky làm nó khóa chí gừ gừ vài cái.

Y Nguyệt hơi chống cằm, cũng không cần phải vội như vậy, việc đánh bại bọn họ chỉ là sớm hay muộn. Giờ việc hai cô cần làm là kéo dài nó, kéo càng dài càng tốt để không bị những thế lực khác quá chú ý. Bang Huyễn Linh của hai người cho dù mạnh thế nào bất quá cũng chỉ vừa mới thành lập, mà, những thế lực lớn thần hay liên hệ với nhau. Khoan chưa nói đến A quốc, bang Hắc Ảnh của nam chủ chính là có liên hệ mật thiết với Ám Dạ của nam chủ thứ nhất. Tuy cả hai đối chọi nhau gay gắt nhưng mỗi khi một bên gặp chuyện bên kia liền tới hỗ trợ.

"Việc đó để từ từ, mama vừa gọi cho tớ, bảo ba ba muốn đính hôn từ nhỏ cho Doanh Doanh."

Giọng Y Nguyệt thay đổi, xem ra, cốt truyện sắp bắt đầu rồi. Thiên Lam sao không biết Y Nguyệt đang nghĩ gì, tất nhiên là đang lo cho Tiểu Doanh Doanh. Tiểu Doanh Doanh thích Thiệu Hoàng Bân, Y Nguyệt rất muốn khuyên nhóc ấy tránh xa hắn ta ra, nhưng, Tiểu Nguyệt không muốn Tiểu Doanh phải thương tâm.

Vì đính hôn là việc trọng đại chỉ sau hôn nhân, nên Y Nguyệt cùng Thiên Lam dự định thu xếp về nước. Mười mấy năm nay, hai cô đi cũng đi đủ rồi, nghiên cứu cũng nghiên cứu đủ rồi, điều tra cũng điều tra xong rồi, thế lực cũng đã xây xong rồi. Hiện giờ, hai cô một phần là về vì Doanh Doanh, mà một phần nữa, cũng là để chuẩn bị cho tình tiết sắp tới.

Mất khoảng một ngày thời gian để cả hai thu xếp đồ đạc, sau đó hai người lên sân bay để về nước. Và thật ngạc nhiên, cô nàng Christina kia cũng ở chỗ này, mà lại thêm một lần trùng hợp, Christina lại ngồi ngay sau lưng hai cô. Y Nguyệt cùng Thiên Lam không để ý mấy, cả hai đều thuộc dạng người thờ ơ nên cũng chả để ý đến sự việc hôm nọ, đến chỗ và ngồi.

Thiên Lam cũng Y Nguyệt không để ý không có nghĩa Christina không để ý. Nhưng dưới sự giám sát chặt chẽ của anh ca ca thì cô không dám lại đi gây thị phi nữa. Nhưng là, ca ca nói không được làm gì chứ đâu cấm cô soi mói hai con người kia. Thế là, tiểu Christina có thêm thú vui mới là suốt chuyến bay ngồi nhìn Y Nguyệt chằm chằm để mong bắt được lỗi của cô. 

Nhưng có vẻ không dễ như vậy, mọi việc Y Nguyệt làm đều phải nói đến mức độ hoàn hảo. Christina bĩu môi, trên thế giới còn có thứ sinh vật như ca ca nữa à. Bỗng, ánh mắt Christina hướng về màn hình laptop của Y Nguyệt, giao diện mà Christina quen đến không thể nào quen hơn, là giao diện của Nhân Sinh Là Tiểu Thuyết.

Mắt Christina hơi chuyển, nếu là đồng nghiệp thì cô có thể nhìn thuận mắt một chút, lại nhìn tới Id của Y Nguyệt, là 23262820, 232... không phải là 3 số đầu id của Minh Nguyệt đại đại nhà cô à? Christina liền lấy điện thoại ra để đối chứng, thấy dãy số 23262820 trên màn hình điện thoại của mình làm Christina giật mình. Sau đó, Christina lại vuốt ngực, cũng phải thôi, hoàn hảo như vậy mới là đại thần nhà cô chứ. Hai mắt Christina tỏa sáng nhìn về phía Y Nguyệt, không ngờ lại gặp được đại thần ngoài đời a~

Chờ đến khi Christina hồi thần lại thì Y Nguyệt và Thiên Lam đã xuống máy bay rồi. Christina cảm thấy mất mát, sao cô không có dũng khí đến xin chữ kí chứ, bỏ lỡ một cơ hội rồi, lát cô sẽ về hỏi ca ca, cô không tin qua sự việc lần trước ca ca nhà cô không có thông tin của cô gái kia. Chợt, trong đầu Christina lóe lên một tia sáng, nếu đại ca nhà cô cưa đổ rồi rước đại thần về nhà thì sao, cô sẽ được ở cùng đại thần a, không được, đại ca cũng độc thân quá lâu rồi, phải để cho đại thần về làm chị dâu thôi. Nhớ đến bản mặt than của anh hai, Christina không nhịn được thở dài, phải làm sao để ca ca nhà cô ôm đại thần về a. 

Thực ra, Christina a, ngươi không cần phải lo nghĩ a, ca ca của ngươi rất nhanh sau đó rước ngươi đại thần về làm ngươi tẩu tử, chỉ là, ngươi cũng sẽ không cùng một mái nhà với ngươi đại thần a. Ngươi chưa đủ 25 tuổi thì để ngươi tẩu tử ngoài cùng hắn, đến khi đón ngươi tẩu tử về, ngươi lại bị hắn bán cho sói a. Bất quá, chuyện sau này để sau này hẵng tính a.

Quay lại với Thiên Lam cùng Y Nguyệt, hai người từ sân bay đi ra. Vì thân hình xinh xắn dễ thương mà được thật nhiều người để ý, lại thêm ba tiểu khả ái nào đó. Mọi người ở sân bay nhìn đến ngơ ngẩn, một vị đại minh tinh ngoại quốc nào đó sao?

Mà đương sự Thiên Lam cùng Y Nguyệt một chút cũng không để ý, đeo kính râm bản to một đường đi ra khỏi sân bay, đến chỗ chiếc xe màu đen đã được đậu sẵn ngoài đấy.

"Sao đây, hai tiểu công chúa về muốn không cho ai biết sao?" Một giọng nói vang lên từ phía trước. Người này không ai khác là Lãnh Dạ Hoằng, anh họ của Y Nguyệt, đại thiếu gia nhà Đông Phương, thiên về lĩnh vực giải trí nên tính cách của hắn có phần ngả ngớn. Bất quá, hai bác nhà Y Nguyệt cũng quản giáo nghiêm ngặt, nên hắn chỉ thích trêu ghẹo chứ không bao giờ đụng chạm vào phụ nữ.

Đúng như lời Lãnh Dạ Hoằng nói, lần này hai người về không cho Đông Phương gia hay Âu Dương gia biết. Họ chỉ  thông báo cho hai vị anh họ là Lãnh Dạ Hằng và Vu Hạo Lâm để cần một tài xế không công đưa họ từ sân bay về gia trạch. Mà Vu Hạo Lâm bận chuyện của Vu thị, nên nhiệm vụ này hoa hoa lệ lệ bị đẩy lên người Lãnh Dạ Hoằng.

( Chắc chắn có người sẽ hỏi sao Lãnh Dạ Hoằng đường đường là ăn chơi trác táng đại thiếu gia sao lại đi nghe lời hai vị biểu muội này thì...

Lãnh Dạ Hoằng: *cắn cắn khăn tay* *lệ tràn bờ mi* Có thể không đồng ý sao, chỉ cần ai con nhóc kia nói một câu với cha mẹ hắn liền không xong, nhiều lúc hắn hoài nghi, ai mới là con ruột của họ.)

 Mà trên đường về, họ ghé vào một tiệm cửa hàng bán trang phục gothic, mua rồi mặc ngay tại đó. Cũng không khó hiểu mấy, ngoài xã hội Thiên Lam cùng Y Nguyệt mặc đồ như thế nào cũng được, nhưng chỉ cần về đến nhà là liền phải thành nàng công chúa nhỏ của hai bà mẹ nào đó. Đối với vấn đề này, hai người không hề có ý kiến, chỉ có điều, họ cũng không mong muốn đồng bọn thấy bộ dáng này của mình, may mà hai cô thiết kế mặt nạ ngăn định dạng khuôn mặt cộng với việc thu liễm được khí tức của mình. Chẳng mấy chốc hai chị đại nào đó trở thành 'em gái dễ thương nhà bên cạnh'.

Đồ Y Nguyệt

Đồ Thiên Lam

Lãnh Dạ Hoằng đứng ngoài tỏ vẻ, hắn chính là người bị hại của hai cái dáng vẻ ngây thơ bạch thỏ này đây. Ban đầu hắn còn tưởng của mình biểu muội rất dễ thương đâu, nhưng, tiếp xúc lâu mới thấy, hai nhóc này đều có những bí mật riêng của bản thân, nhưng mà sẽ luôn là những bé ngoan trước người nhà. Lãnh Dạ Hoằng không cảm thấy hai cô nhóc này giả tạo chút nào, hắn chỉ bất mãn, tại sao hai cô nhóc này lại luôn ngoan ngoãn nghe theo lời người lớn còn đối với vị anh họ cách vài tuổi này lại như nói với bảo tiêu đa năng vậy?

Thiên Lam cùng Y Nguyệt được Lãnh Dạ Hoằng hộ tống vào đến sân biệt thự đôi Thiên Nguyệt. Vừa bước mở cửa bước vào là hai người gặp ngay bác Từ, quản gia của căn biệt thự rộng lớn này.

Bác Từ rất ngạc nhiên khi hai cô chủ nhà mình trở về mà không báo trước một tiếng, nhưng cũng là kinh hỉ bội phần.

"Tiểu Nguyệt cùng Tiểu Lam, hai con trở về sao không nói với bác một tiếng, lại đấy nào, đi đường có mệt lắm không?"

Bác Từ kéo tay cả hai đi vào phòng khách, rót một ly trà cho hai cô, sau đó lại đi vào chuẩn bị điểm tâm.

Vì thời gian hai người về vào khoảng giữa trưa nên hai vị gia chủ còn ở công ty, Đông Phương phu nhân còn ở phòng thiết kế, Âu Dương phu nhân đang làm đạo diễn cho một dự án phim mới, hai nhóc Đông Phương Doanh Doanh cùng Âu Dương Lâm vẫn còn đang học ở trường. Hai cô nàng cùng bác từ ở trong bếp nói chuyện hồi lâu, sau đó lại cùng bác Từ chuẩn bị bữa tối. Ba vật nhỏ nào đó ủy khuất vì bị chủ nhân bỏ rơi ở một góc sofa.

Bỗng nhiên, 'bộp' một tiếng, Y Nguyệt vừa quay mặt về phía cửa, chưa biết chuyện gì xảy ra thì một vật nhỏ đã lao thẳng vào người cô. Định hình một chút, cô thấy rõ đây là tiểu công chúa nhà mình liền tâm mềm, mỉm cười dịu dàng, vuốt vuốt đầu con bé. Y Nguyệt cảm thấy áo hơi ươn ướt, a~ bảo bối nhà cô khóc sao.

"Chị, chị về rồi a, hức...hức...oa" Doanh Doanh khóc càng ngày càng lớn, mọi mệt mỏi lâu nay liền khóc ra.

"Nga, nga hảo hảo, ta về rồi, giờ chị sẽ ở gần Tiểu Doanh, không đi đâu nữa a" Thấy bảo bảo nhà mình khóc càng ngày càng lớn liền hoảng, cố gắng hống con bé.

Thấy động tĩnh trong phòng bếp, Âu Dương Lâm thò đầu vào, thấy Y Nguyệt cùng Thiên Lam. Tuy không ướt át giống Doanh Doanh nhưng hai mặt Âu Dương Lâm tỏa sáng nhìn Y Nguyệt. 

"Chị họ, ngươi về rồi a." Sau đó, mắt cá chết nhìn Thiên Lam "Bà chị cũng về rồi à."

Gân xanh nổi lên trên trán Thiên Lam, cô còn mong chờ một cảnh tỷ đệ tình thâm như Tiểu Nguyệt, nhưng chắc cô đã quá kì vọng vào cái thằng nhóc trời đánh này rồi. Riết không biết ai là chị ruột của tên nhóc đó luôn.

Không a, Tiểu Lam Lam, Tiểu Nguyệt trông hai đứa nhóc chưa lớn hết kia thì còn được, nhưng cô ấy còn phải trông thêm con nhóc to xác như ngươi a~ Dựa vào cái gì ngươi muốn được kính trọng, ân~

***

Đã đăng tải: 6:20 p.m (7/4/2020)

P/s: Ta đã trở lại rồi đây!!!

Kí tên

KKJ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net