Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ân Tử Mạch lắp bắp hỏi lại : "Nam...nam nhân ?!"

Ân Tử Uyên gật đầu: "Ừ, võ lâm minh chủ đương nhiên là nam nhân."

Ân Tử Mạch dùng vẻ mặt "đại ca, ta chỉ mất trí nhớ chứ không phải tên ngốc" nhìn Ân Tử Uyên.

Ân Tử Uyên sờ sờ đầu y hỏi : "Không thích ?"

Ân Tử Mạch điên cuồng gật đầu, tất nhiên là không muốn rồi ! Đối tượng lí tưởng của y phải là ngự tỉ có dáng người nóng bỏng ! Hoặc muội tử mềm mại cũng không tồi !

Muốn y cùng một nam nhân cao tám thước như này rồi lại như kia, ngẫm kĩ sẽ cảm thấy hoa cúc cực kỳ căng thẳng.

Hơn nữa lại còn là võ lâm minh chủ, nghĩ tới cũng không muốn nghĩ !

Khoan đã, không đúng, nhìn biểu tình của ca y, chẳng lẽ võ lâm minh chủ là gay ?!

"Ca, Cố Thừa kia, thích nam nhân ?" Ân Tử Mạch hỏi.

Ân Tử Uyên lắc đầu : "Hắn không phải, tuy hắn vẫn độc thân, nhưng nghe đồn không có đoạn tình cảm đoạn tụ nào."

Ân Tử Mạch : "..."

Như vậy, đại ca này, ngươi làm sao tự tin ta có thể dụ hắn chơi Long Dương ?! Thật sự sẽ không bị hắn dùng một chưởng đánh chết chứ ?!

Ân Tử Uyên thở dài : "Tuy vẫn có biện pháp khác, chỉ là..."

Ân Tử Mạch vội hỏi : "Còn có biện pháp gì ?"

"Nếu sư phụ có ở đây thì cũng không cần dùng đến hạ sách này, chỉ tiếc..." Ân Tử Uyên than ngắn thở dài.

Ân Tử Mạch an ủi nói : "Sư phụ, người cũng lớn tuổi rồi, ca, ngươi không nên quá đau buồn."

Ân Tử Uyên : "..."

Ân Tử Mạch chớp chớp mắt, y nói sai cái gì sao ?

Ân Tử Uyên phức tạp nhìn y, nói : "Sư phụ mà nghe thấy ngươi nói những lời này, không chừng có thể đem ngươi đập đến tẩu hỏa nhập ma một lần nữa."

Ân Tử Mạch : "..." Không phải ngươi nói sư phụ không còn nữa hay sao ?

"Sư phụ hơn một năm trước đã đi vân du tứ hải, hiện tại không biết đang ở trong cái xó xỉnh nào, người nếu đang ở trong giáo có lẽ còn có biện pháp cứu ngươi một mạng." Ân Tử Uyên giải thích.

Hóa ra là đi vân du tứ hải! Nhưng tóm lại là không có biện pháp đúng không! Thế có nghĩa là hắn vẫn phải để người khác chọc cúc ! Ngẫm đến là cảm thấy tan nát một đời hoa !

"Sư phụ mỗi lần ra ngoài bao lâu thì trở về." Ân Tử Mạch chờ mong hỏi.

"Không biết. Có thể là ba hoặc bốn năm không về. Cho đến lúc đấy thân thể ngươi sớm đã bị hàn khí xâm nhập, ngay cả sư phụ cũng không thể cứu ngươi."

Ân Tử Mạch khổ sở hỏi : "Trong giáo chúng ta nhiều người như vậy, có thể phái người đi tìm sư phụ được hay không ?"

"Sư phụ mỗi lần đi ra ngoài, đều đi đến hải đảo xa xôi, không thể liên lạc với đất liền, phái người ra ngoài tìm thì ngay cả một chút hi vọng cũng không có." Ân Tử Uyên thở dài "Sư phụ nói nếu đã ra ngoài, đương nhiên phải đi xa một chút mới có thể ngắm được nhiều cảnh đẹp."

Hay quá, thế giới cổ đại rộng lớn như vậy ta cũng muốn đi.

Cho nên vòng tới vòng lui vẫn vòng đến chuyện kia, chỉ có võ lâm minh chủ nội lực thuần dương mới có thể cứu y.

Nhưng đây cũng là vấn đề !

Dù tính là y có thể tiếp thu cùng nam nhân "ấy ấy", Cố Thừa kia chưa chắc sẽ đáp ứng !

Ân Tử Mạch uyển chuyển biểu đạt ý nghĩ của mình : "Ca, Cố Thừa có khả năng sẽ không đồng ý cùng ta làm việc kia."

Ân Tử Uyên gật đầu : "Ừ, không đồng ý là chuyện bình thường."

Ân Tử Mạch thiếu chút nữa phun ra một búng máu.

"Cho nên, biện pháp mà chúng ta làm cũng chỉ có một." Ân Tử Uyên nói.

"Biện pháp gì ?" Ân Tử Mạch chờ đợi hỏi.

"Ngươi câu dẫn hắn."

Sét đánh ngang tai !!!

Ân Tử Mạch cho rằng mình nghe nhầm : "...Gì ?!"

Ân Tử Uyên lặp lại một lần nữa : "Ngươi đi câu dẫn hắn, chờ hắn thích ngươi, đương nhiên sẽ cứu ngươi."

Ân Tử Mạch : "..."

Ngươi là ca ca ruột mà, lời của ngươi nói liệu có một chút đáng tin hay không !

Nam nhân đi câu dẫn nam nhân, chuyện này ở thế kỉ 21 cũng quá phóng khoáng rồi !

Ân Tử Mạch run rẩy nói : "Ca, ta lớn lên rất giống nữ nhân hay sao ?" Không phải là thực sự tự cung biến mình thành một tên ẻo lả rồi đó chứ ?!

Ân Tử Uyên lấy một chiếc gương đồng đưa cho y, Ân Tử Mạch nhanh chóng nhận gương, soi kĩ mặt mình.

Tốt, đề nghị của ca hắn vẫn có chút tinh tế, dù sao khuôn mặt này của hắn chính xác cực kỳ tinh xảo.

Trên gương đồng phản chiếu một gương mặt trắng nõn, da trắng như ngọc, mắt đào hoa rực rỡ, đại khái là vì trong cơ thể có hàn khí nên môi không hồng, nhưng lại chọc người khác muốn yêu thương, tóc đen nhánh xõa trên vai, gò má tinh tế.

Ân Tử Mạch nhìn gương mặt này, nhất thời không biết nên nói gì.

Kiếp trước y là một nhà văn trạch nam thanh tú, ở trong giới nhà văn đã được tính có giá trị đủ cao, nhưng nhìn khuôn mặt này y mới hiểu được thế nào là nghiêng nước nghiêng thành.

Một nam nhân có khuôn mặt như vậy, thật sự là...Yêu nghiệt !

Ân Tử Mạch cầm gương đồng trong tay run rẩy : "Nhưng thế nào ta cũng là nam nhân". Dù có đẹp cũng chỉ cần liếc mắt là có thể nhìn ra là nam nhân, cùng nữ nhân vẫn có sự khác biệt.

"Cho nên phải tính kế một phen. Cũng may nếu ngươi tiếp cận hắn, hắn cũng không rõ được ý đồ thật của ngươi." Ân Tử Uyên nói.

"Hắn rất ngu hả ?"

"...Đương nhiên không phải." Ân Tử Uyên nhìn hắn một cái, biểu tình đặc biệt đầy ý vị "Ngươi thật sự là cái gì cũng không nhớ ?"

Ân Tử Mạch thành thật gật đầu : "Nhớ không được."

"Trên giang hồ, mọi người đều biết ngươi thích Cố Thừa." Ân Tử Uyên lại thả xuống một quả bom.

"...Gì ?" Ân Tử Mạch lại một lần nữa tưởng mình nghe thấy ảo giác.

"Ngươi từng nói qua, nếu muốn cưới vợ, sẽ chỉ cưới người có võ công đứng đầu thiên hạ, đúng lúc Cố Thừa là người có võ công đứng đầu thiên, cho nên giang hồ đều đồn ngươi thích Cố Thừa."

Ân Tử Mạch: "..."

Y nắm lấy tay Ân Tử Uyên, hỏi : "Cố Thừa nhất định không biết việc này đúng không ?"

Ân Tử Uyên đồng tình nhìn y.

Ân Tử Mạch : "..."

"Kỳ thật đây là chuyện tốt." Ân Tử Uyên thấy biểu tình như muốn chết của y, an ủi nói : "Có lời đồn như vậy, hiện tại ngươi đi tiếp cận hắn, nhiều nhất hắn chỉ cho rằng ngươi muốn theo đuổi hắn. Nếu không có lời đồn này, ngươi hiện tại tiếp cận hắn, hắn liền sinh ra cảnh giác, sự tình như vậy liền khó làm."

Ân Tử Mạch nước mắt lưng tròng nhìn Ân Tử Uyên : "Hắn trước kia có đặc biệt chán ghét ta hay không ?"

Ân Tử Uyên uyển chuyển nói : "...Mạch nhi, ngươi nói xem, chúng ta là Ma giáo, cùng võ lâm chính đạo như nước với lửa."

"..." Mẹ nó đây là muốn y phải chịu chết nha !

Y là ma giáo giáo chủ, lại đi câu dẫn võ lâm minh chủ, thật sự không phải chính là chán sống rồi hay sao !

Quan trọng hơn là, y căn bản không nghĩ tới sẽ đi câu dẫn một nam nhân !

"Ca, trong giáo chúng ta có thiên hạ đệ nhất thần trộm hay không ?" Ví như đem Nội Công Tâm Pháp của hắn trộm đi, rồi tự luyện.

"Trong giáo cao thủ quả nhiên có, nhưng nghe nói Nội Công Tâm Pháp này đã sớm bị Cố Thừa hủy đi, hiện tại biết công pháp cũng chỉ có bản thân Cố Thừa."

Ân Tử Mạch "..." Không có việc gì mà lại hủy Nội Công Tâm Pháp, đây chính là nhàn rỗi quá đúng không !

"Cho dù có Nội Công Tâm Pháp, ngươi cũng không nên luyện. Trước kia, ngươi nói luyện cái loại công pháp thuần dương này quá ồn ào, cho nên biện pháp tốt nhất là cùng hắn làm việc kia một chút, nói không chừng làm một lần là có thể chữa khỏi."

Ân Tử Mạch "..." Không, dù phải cố hết sức luyện thì so với cúc hoa bị nát tốt hơn nhiều !

"Hơn nữa, cốt cách tâm mạch ngươi cũng không thích hợp để luyện công pháp thuần dương này của Cố Thừa, sư phụ nói, ngươi thể chất thiên âm, chỉ có thể luyện nhu công, quá cương sợ thân thể ngươi chịu không nổi."

Ân Tử Mạch : "..."

"Mạch nhi, cũng may ngươi là nam nhân, sẽ không chú ý tới cái gọi là trinh tiết, chờ đến khi hàn khí trong người ngươi hết, ngươi có thể trở lại, coi như không cẩn thận bị kim chọc một cái."

Ân Tử Mạch "..." Ca, tư tưởng của ngươi thật sự phóng khoáng, có thể đuổi kịp được trào lưu mấy trăm năm sau !

"Mạch nhi, ngươi đừng quá buồn, tuy rằng hiện tại chỉ có biện pháp tìm Cố Thừa, nhưng cát nhân thì có thiên tướng phù hộ, nói không chừng lúc đó còn có việc lạ xuất hiện."

Cát nhân có thiên tướng phù hộ: người tốt gặp việc tốt.

Ân Tử Mạch nước mắt lưng tròng : "Nhưng...nghe nói trước kia ta là người xấu tội ác đầy trời." Làm chuyện ác tất nhiên sẽ phải chịu quả báo, làm người xấu, không bị sét đánh là đã tốt rồi, sao còn có thể có thiên tướng phù hộ. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net