☆ Mở đầu của mọi câu chuyện☆

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" Song Tử. Song Tử. Mau đến đây nha"


Kim Ngưu hiện đang phát hiện một thứ rất thú vị nên muốn cho Song Tử xem cùng.

Song Tử vẫn người không nhúc nhích. Kim Ngưu thấy vậy liền chạy lại kéo tay Song Tử đi. Song Tử khó chịu mở miệng:

" Hừ. Em lại làm sao nữa"

" Khó chịu làm gì chứ. Chị xem"

Kim Ngưu vừa kéo Song Tử tới chỗ. Tay nhẹ nhàng chỉ vào vũng nước trước mặt.

" Ể! Em không phải là Heo Peppa đó chứ. Lại muốn nhảy lên vũng bùn à?"

" Xì! Chị nói vậy là sao?"

" Tự đi mà hiểu"

Song Tử khẽ nói rồi nhanh chân bước đi. Nhưng lại không thể nhanh bằng tay của Kim Ngưu.

Kim Ngưu kéo Song Tử lại rồi cùng nhau nhảy vào vũng bùn lớn. Nhưng chợt bầu trời xuất hiện dị tượng. Là nhật thực sao?

Song Tử cứ ngỡ mình sẽ lấm lem bùng lầy. Nhưng không cô hiện tại đang bị một lực nào đó khống chế. Cả người lơ lửng giữa không trung. Bàn tay bị Kim Ngưu nắm chặt đang dần dần bị tách ra. Đâu đó vang vọng tiếng nói của Kim Ngưu:

" Chị Song Tử. Chị ở đâu? Em không thấy được chị?"

Kim Ngưu đôi mắt nhắm nghiền. Thứ ánh sáng màu vàng này thật quá chói lóa. Cô thật sự không thể thấy được gì.

Trong đầu cô, bỗng nhiên hiện lên hình ảnh người con trai ấy ôm hôn bạn thân nhất của cô. Tại sao chứ? Tại sao? Tại sao họ lại có thể đối xử với cô như vậy? Kim Ngưu cô từ trước đến nay chỉ biết có idol, nhưng lần đầu tiên gặp được anh ấy, được anh ấy yêu thương. Kim Ngưu đã không biết từ khi nào đem một nam sinh điển trai, học giỏi, tốt bụng, luôn giúp đỡ mọi người để vào trái tim. Nhưng tại sao. Tại sao...

Trước khi ý thức của Kim Ngưu không còn nữa. Cô lại nghe được tiếng nói của anh ấy. Anh ấy nói rất rõ ràng. Cô có thể nghe rõ. Nghe rất rõ.

" Tiểu Ngưu, mau tỉnh lại. Tiểu Ngưu..." thật ấm áp làm sao.

Môi cô khẽ mấp máy" Chấn Phong...". Một giọt nước mắt khẽ rơi, có lẻ sau này cô sẽ không gặp anh ấy nữa...

" Kim Ngưu. Đừng buông tay. Đừng buông tay"

Song Tử cố gắng nắm chặt tay Kim Ngưu nhưng không được. Cố gắng với lấy tay của con bé cũng không xong. Lại muốn cố mở mắt ra nhưng thứ ánh sáng màu xanh tự nhiên đó làm cô khó chịu, rất khó chịu. Cả người cứng đờ. Cứ như không còn sự sống.

••••••••••

Một ông lão râu tóc đã bạc. Dáng vẻ có lẽ đang chờ đợi ai đó. Vừa thấy Nhân Mã đi ngang qua liền lập tức mừng ra mặt.

" Tiểu cô nương. Cô xem tôi có quyển sách này..."

Nhân Mã có hơi bất ngờ, nhưng cũng lễ phép đáp lại:

" Có chuyện gì không ạ?"

" Quyển sách này, lão muốn đưa cho con"

" Thật xin lỗi. Con ra ngoài không có đem tiền"

" Không sao. Là lão tặng cho cô"

" Vậy con cảm ơn ạ"

••••••••••

" Xử Nữ"

" Chuyện gì vậy Cự Giải"

" Hôm nay, anh Hoàng Sư có tỏ tình"

" Vui quá chứ gì hả?"

" Ai nói vui chứ"

" Cứ xạo xạo nha"

" Xí! Ai xạo chứ. Chỉ là có chút vui"

" Mà gọi chị chỉ có việc này thôi à?"

" Hì. Xém thì quên. Anh Thần về nước rồi ấy. Tối nay, 7h30 em mượn xe ông Phong qua đón chị đi luôn ha"

" Thần ca về nước rồi á. Vậy Hải ca cũng về luôn à?"

" Yes. Hai anh ấy sẽ biểu diễn tại sân vận động Khả Ân ấy"

" Sao mua vé được hay vậy"

" Ông Phong quyền lực vậy mà"

" Híc. Cứ khoe khoang"

" ..."

" Ước gì chị mày cũng có anh trai"

" Ờ. Vậy cúp máy đây. Tối gặp"

" Bái Bai"

Xử Nữ tắt điện thoại, dẹp nó qua một bên. Liền chạy ngay đến tủ quần áo mà tìm đồ.

••••••••••

Thiên Yết- cô cùng Nhân Mã và vài người khác được phân công đi tìm củi, bọn cô cực lực làm việc. Thế mà, Nhân Mã cứ để tâm đến quyển sách trên tay. Không biết từ đâu ra, mà con bé lại mê mẩn thứ này không biết ấy chứ.

Lạc Thiên- thằng bạn thân trời đánh của Nhân Mã lên tiếng:

" Ể! Nhân Mã. Đi cấm trại cũng đem theo quyển sách này nữa à?"

Nhân Mã cũng chả quan tâm thằng bạn này cho lắm. Cất vội quyển sách vào cặp. Ngồi xuống nhặt củi. Rồi từ từ nói:

" Chị Ái à! Chị qua bên kia nhặt củi cùng Anh Anh đi nha"

Thằng bé đó bị Nhân Mã trêu ghẹo, liền liếc xéo Nhân Mã. Rồi bước lại gần cô bạn tên Anh Anh kia.

Quỳnh Anh- hay còn được gọi là Anh Anh. Nhìn thấy mặt của Lạc Thiên. Liền chán ghét ra mặt. Liền đứng dậy. Hướng Nhân Mã và cô nói:

" Bọn mình tìm đầy giỏ rồi. Tụi mình đi trước nha Nhân Mã, cả chị Thiên Yết nữa"

Quỳnh Anh và Lạc Thiên đi rồi. Ở đây chỉ còn lại cô cũng Nhân Mã và khoảng 5 cô gái khác. Họ nhìn có vẻ không ưa Nhân Mã cho lắm. Nhân Mã và cô đang nhặt củi ở gần vách núi. Liền không phòng bị, nên bị đám người đó đẩy xuống. Cô lại gần định giúp Nhân Mã. Không ngờ lại bị con bé ác độc đó đẩy xuống luôn.

Thiên Yết có nghe được giọng nói của cô gái cầm đầu, hình như tên là Mỹ Nhân:

" Nguyệt Nhân Mã cho đáng đời mày. Mày là cái thá gì mà anh Băng lại quan tâm mày. Chị gái này cũng thực xin lỗi. Ai mượn chị là bạn của cô ta"

Lại nghe Nhân Mã hét lên:

" Con mẹ nó. Tôi mà không chết, tôi sẽ gϊếŧ cô"

••••••••••

7h30 tối tại nhà của Xử Nữ.

Cự Giải đứng trước nhà Xử Nữ mà la um sùm:

" Nhanh ra đi chị ơi"

" Ra liền. Ra liền..."

Xử Nữ vội mang giày vào, rồi chạy ra xe của Cự Giải.

Cự Giải hối thúc:

" Leo lên đi. Sao chập chạm thế?"

" Chị mày đang cố lên đây. Xe gì mà cao vậy?"

" Chị lùn thì có í"

Xử Nữ liền đánh lên đầu Cự Giải mà nói:

" Đừng có mà xàm ngôn"

Cự Giải liếc xéo Xử Nữ một cái, rồi nói:

" Đi thôi"

Đến ngã tư đường, cách nhà Xử Nữ không xa.

Chợt có một chiếc xe hơi bị mất lái tông thẳng vào xe của Cự Giải và Xử Nữ. Cự Giải nhanh tay đẩy Xử Nữ xuống xe, một mình mình chịu trận. Xử Nữ bất ngờ bị đẩy, không có đà nên ngã xuống, tay chân chỗ bị trầy, chỗ chảy máu, rất thảm.

Nhưng thảm hơn là Cự Giải, bị hất văng ra xa. Xử Nữ cố gắng lê thân lại chỗ của Cự Giải, nhưng hai mắt lại mơ hồ, không thấy gì rồi bất tỉnh nhân sự.

Đám người xung quanh thấy tai nạn, liền chạy lại xem kịch. Lại không nghe thấy tiếng ai gọi xe cấp cứu cho hai cô gái trẻ. Thật là lũ người không có lương tâm.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net