Chương 25: Không hẹn mà gặp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

25.

Ngô Bằng nhanh như cắt rút gươm bên eo cắt gọn một đường thẳng giữa không khí. Tên cướp cầm dao ngã gục. Đồng bọn của gã hớt hãi kéo nhau chạy khỏi quán trọ.

An Sinh bị dọa đến ngây người, chết chân hết nhìn xác chết trợn mắt dưới nền nhà, lại nhìn lên Ngô Bằng đang bị thương. Cô nhất thời cứng miệng, lắp ba lắp bắp không thành chữ: "Ngô... Ngô Bằng, tay anh chảy máu."

An Sinh lấy khăn tay trong túi vải gấp làm tư ấn chặt lên miệng vết thương của cậu. Cậu nhìn động tác dịu dàng mà lòng chợt ấm áp, lắc lắc đầu trấn an cô: "Ta không sao."

Vợ chồng chủ quán còn chưa khỏi bàng hoàng, lấm lét dìu nhau đứng trước mặt Ngô Bằng và An Sinh cúi lạy.

Ngô Bằng đỡ hai người họ lên ngỏ lời hỏi thăm: "Nơi này cách địa phận Chí Linh không xa, cớ gì lại xuất hiện giặc cướp?"

Lão chủ quán kính cẩn đáp lời: "Ngài từ xa đến nên không rõ tình hình đấy thôi. Trước kia đúng là nơi này thuộc sự quản lý của quan binh Chí Linh nhưng đạo quân Chí Linh dăm bữa nửa tháng lại di chuyển một lần. Bình thường thì chẳng sao, tự nhiên dạo gần đây lại xuất hiện thêm mấy đạo lính lạ từ đâu đến, ăn mặc khác thường, còn giả làm quan phủ, nông phu cướp bóc của dân."

"Sao ông không báo quan?" An Sinh đỡ Ngô Bằng bên cạnh lên tiếng.

Lão chủ quán nhăn mày khổ sở: "Bọn họ có quan hệ với người triều đình, trên giáp đóng chữ ngự, là vệ quân gì đấy. Nông dân quèn như bọn ta nào có gan đi tố cáo kêu oan."

Ngô Bằng xô hai hàng mi chạm vào nhau, ánh mắt toát lên tia lửa giận bừng bừng. Tay cậu vo chặt dưới lớp tay áo đẫm máu, cả người khẽ run lên. An Sinh nhận ra cậu đang cố kìm nén, cố tình cúi đầu cảm ơn hai vợ chồng chủ quán rồi đỡ Ngô Bằng về phòng nghỉ ngơi.

...

Máu trên vai Ngô Bằng chảy ngày một nhiều. An Sinh dùng nước lau sạch dọc theo chiều nhát chém, đánh tiếng phá tan bầu không khí ngột ngạt giữa hai người: "Đau không?"

"Không đau." Ngô Bằng đáp cụt lủn.

An Sinh chợt bật cười. Không ngờ cuối cùng cậu cũng dùng giọng điệu không câu nệ nói chuyện với cô. Trái tim Ngô Bằng xao xuyến, cậu mím môi nhìn sang chỗ khác.

"Sao nàng lại cười?"

"Vì ta vui." An Sinh khẳng khái trả lời.

Cô cẩn thận quấn từng lớp vải trắng tinh quanh cánh tay rắn rỏi của nam nhân trước mặt, động tác chậm rãi dè dặt. Cô nhớ mình cũng từng băng bó cho Lê Hào trước đây, lúc cả hai cùng rơi xuống Nhị Hà. Khoảng thời gian ở Sơn Nam ấy tuy ngắn ngủi nhưng vui vẻ biết bao nhiêu. Lê Hào không làm hoàng đế, còn cô không phải Huệ phi.

"Nàng đang nhớ đến hoàng thượng à?"

Ngô Bằng bất giác hỏi. Giọng cậu nhỏ nhưng đủ để An Sinh biết cậu vừa nói gì.

"Ta... không nhớ ngài ấy."

An Sinh cụp đuôi mắt, kéo dải lụa buộc tóc trên đỉnh đầu cột hờ bên ngoài che đi tấm vải băng bó trắng. Tóc cô như suối chảy, xõa dài chạm vào tay Ngô Bằng. Mùi đỗ quyên và bồ kết vương vấn trong không gian tĩnh lặng.

Ngô Bằng xoay người ngồi lùi lại, nhìn thẳng vào đôi mắt sáng long lanh của An Sinh bên cạnh cậu.

"Tuy ta không biết trong cung đã xảy ra chuyện gì nhưng hoàng thượng... bệ hạ làm việc đều có phần khó nói. An Sinh, ta ở bên hoàng thượng đã mười năm, lần đầu tiên ta thấy hoàng thượng mỉm cười với nữ nhân là nàng. Ta hy vọng nàng cũng có thể mở lòng hơn với bệ hạ. Nếu bệ hạ thật sự làm người buồn cũng không phải do bệ hạ cố tình. Nàng hiểu ý ta nói, đúng không?"

Nói ra lời này thật chẳng dễ dàng chút nào. Ngô Bằng cắn răng, kiên định dùng ánh mắt bề tôi nhìn An Sinh không chớp. Có lý nào mà An Sinh lại không hiểu, chỉ là cô chưa thể chấp nhận thân phận của Lê Hào, cả thân phận của bản thân.

Thời đại loạn lạc, người trước tính kế người sau, Lê Hào coi cha Lê Nhật Lệ là cái gai trong mắt, An Sinh ở trong thân xác nàng ta một thời gian dài, dần dần cũng tự xem mình là nàng ta. Hoàng đế tự cổ chí kim đều vô tình, cổ tích không có trong cung, tình yêu không có trong cung, chỉ có bi kịch và tranh đấu mãi theo vòng thời gian lặp đi lặp lại.

Trước mắt, An Sinh chỉ muốn gặp Ngô Sĩ Liên hỏi cho ra lẽ. Cô không thuộc về thời đại này.

"Anh nghỉ ngơi đi. Ta về phòng đây." Nói rồi An Sinh lẳng lặng bỏ đi mất, để mặc Ngô Bằng giữa mớ tình cảm hỗn độn rối ren.

Ngô Bằng là thần tử. An Sinh là bề trên. Sao cậu có thể mảy may nảy sinh ý niệm với nàng. Sao cậu có thể phản bội đấng thiên tử mà mình phục dịch. Cảm xúc không đáng có, cậu phải làm sao để áp chế?

***

Giữa trưa ngày thứ hai, ngựa của An Sinh và Ngô Bằng đã tiến vào vùng trung tâm Chí Linh. Chí Linh bao quanh bởi núi rừng trùng điệp, phong cảnh hữu tình, đến chiếc lá trôi trên mặt nước cũng có màu thi ca.

Ngô Bằng nhìn quang cảnh hùng vĩ trước mặt, không ngăn được cảm thán trong lòng. Đúng là vùng đất của hào kiệt nhiều đời trước.

Vị Hành khiển đã cáo lão hồi hương mà phu nhân Ngô Sĩ Liên từng nhắc vốn sống ở chân núi Côn Sơn, cách Chí Linh khoảng hai mươi dặm về Đông Bắc, Ngô Bằng bảo, đó là một nơi thanh tịnh không vương bụi trần. Ban đầu An Sinh vẫn không hiểu ý cậu, cho đến khi cô đứng trước cổng một ngôi chùa.

"Thiên Tư Phúc Tự (a)." An Sinh lẩm bẩm.

Nơi này quả thực... quá là thanh tịnh. Vị quan nhân Ngô Bằng nhắc đến xem ra không chỉ là một vị quan tầm thường.

...

Bước vào tự quán, Ngô Bằng và An Sinh gặp một chú tiểu nhỏ mặc áo vải nâu, tay cầm chổi phỏng là đang bận dọn dẹp. Chú tiểu thấy người liền chắp tay cúi chào. Ngô Bằng và An Sinh kính cẩn chào đáp lễ.

Ngô Bằng cất giọng ôn tồn trước: "Ta đến tìm thầy Ngô Quang Hiền ở đạo Sơn Nam, thầy có ghé chúc thọ một vị quan sống ở đây ngày hôm qua."

"Ngài với ngài ấy là gì của nhau để ta vào chuyển lời với quan bên trong?" Chú tiểu nhanh miệng hỏi ngược lại, nét mặt thơ ngây toát ra khí chất ưu tú.

Ngô Bằng tiếp lời: "Ta tên Ngô Bằng, là người nhà Duyên Ý Dụ Vương Ngô Từ đất Thanh Hoa. Ta có việc gấp cần gặp thầy Ngô Quang Hiền."

An Sinh nghe đến bốn chữ Duyên Ý Dụ vương, bỗng như nhớ ra điều gì đó quen thuộc. Lần đầu cô nhập cung có gặp qua một cô gái cũng tiến cung cùng ngày với mình, nhưng so về phong vị lại thấp hơn cô nhiều vế, tên là Ngô Ngọc Xuân. Ngô Bằng là con trai của vương tôn triều đình, anh trai ruột của cô gái Ngô Ngọc Xuân đó, tại sao cô lại không biết nhỉ?

"Nàng đang nghĩ gì vậy?" Thấy An Sinh xoa cằm đăm chiêu, Ngô Bằng cúi đầu nói nhỏ.

An Sinh khẽ giật mình, cười gượng gạo, giấu đi tâm tư lộn xộn của bản thân: "Ta không nghĩ gì cả."

Ngô Ngọc Xuân từ ngày tiến cung đến giờ vẫn chỉ là một Tài nhân nhỏ bé không nhận được sủng hạnh của hoàng thượng. Nếu Ngô Bằng biết được chắc cậu sẽ đau lòng biết bao.

Một lúc lâu sau chú tiểu trở lại, hai chân thoăn thoắt hướng lối sau gốc đa to dẫn đường.

"Mời hai vị theo ta."

(a) Thiên Tư Phúc tự: Hay còn gọi là chùa Côn Sơn ngày nay, là một ngôi chùa nằm bên ngọn núi Côn Sơn (hay còn gọi là núi Hun) ở phường Cộng Hòa, thành phố Chí Linh, tỉnh Hải Dương, gắn liền với tên tuổi và sự nghiệp của người anh hùng dân tộc - danh nhân văn hoá thế giới Nguyễn Trãi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net