Chương 5: Ngô Bằng ứng cứu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

5.

Thời tiết chuyển mình từ thu sang đông, gió bấc thổi ù ù mang theo cơn giá rét thấu da thịt, bầu trời phía bắc rực hồng đón những tia nắng đầu tiên ghé thăm ngày mới.

An Sinh mở mắt, cả người vừa lạnh vừa ê ẩm, đầu óc quay cuồng, cổ họng bật ra vài cái ho khan. Cô nặng nhọc ngồi dậy, phát hiện toàn thân ướt sũng, tay còn giữ chặt thanh kiếm Lê Hào ban cho.

Ở phía xa, một bóng người cao lớn đang ngồi tựa mình vào tảng đá đằng sau cô, đối diện có một đống lửa nhỏ đang cháy lách tách, bên cạnh là mấy nhành cây dựng thành giá phơi vắt đầy quần áo. An Sinh dợm đứng dậy nhưng lập tức bị cơn choáng váng vật ngã.

Lê Hào tỉnh giấc, ngoảnh khuôn mặt trắng bệch sang nhìn An Sinh. Hắn lãnh đạm châm thêm củi vào đống lửa, giọng nói khàn khàn: "Ngươi tỉnh rồi à?''

An Sinh nhớ lại mọi chuyện diễn ra vào tối qua, dần dần hiểu rõ mọi thứ. Lê Hào và cô đã cùng rơi xuống nước, cô không thể thở được, lâu sau đó thì mất sạch ý thức. Là Lê Hào đã cứu cô.

Lết về phía đống lửa, An Sinh run bần bật đưa tay hơ, không quên dành cho Lê Hào cái nhìn biết ơn đầy biểu cảm.

"Cảm ơn ngài đã cứu ta.''

"Là ngươi đã cứu ta hôm qua trước, ngươi quên rồi sao?'' Lê Hào lại nói, câu chữ phảng phất dịu dàng.

An Sinh cúi đầu, chợt nhớ ra mình đang giả nam trang, giờ đây lại bị Lê Hào kéo lên bờ, trong lòng bỗng dưng sợ hãi.

Hào không cần suy nghĩ cũng đoán ra chuyện khiến An Sinh lo lắng. Từ khoảnh khắc hắn ôm lấy An Sinh vào lòng, cùng nhau chìm xuống nước, hắn đã đoán ra thân phận nữ nhi của cô. Chỉ là hắn quá bối rối nên không biết phải làm gì. Hắn muốn hỏi cô rất nhiều thứ, nhưng cổ họng như bị hòn đá lớn chắn lại.

Khi cả hai dần rơi vào trầm mặc, An Sinh nhận ra tấm vải đẫm màu đỏ trên bả vai Lê Hào, đoán chừng hắn chưa phát hiện ra mình bị thương.

"Ngài ngự sử, vai của ngài..."

"Ta không sao.''

An Sinh nhìn Lê Hào từ từ nhắm mắt. Vết thương hở miệng bị gió lạnh chạm vào khiến trán hắn đổ đầy mồ hôi, lông mày thỉnh thoảng lại cọ xát vào nhau hiện rõ vẻ chịu đựng. Cô thấy hơi khó chịu. Lê Hào đau đớn thế này mà còn mạnh miệng, đúng là tên cứng đầu.

Tháo dải lụa búi tóc trên đỉnh đầu xuống, lại xé lấy một ít vải dưới góc áo giao lĩnh của mình, An Sinh dùng nước giặt sạch sẽ chúng, mang dải lụa hong khô trước lửa.

Lần này, An Sinh mặc kệ ánh mắt không đồng tình của Lê Hào, bàn tay từ tốn vắt miếng vải xé lởm chởm, kéo chiếc áo lót trong thấm máu của hắn xuống rồi cẩn thận lau xung quanh vết thương. Vết chém dài mươi phân, máu khô và nước sông khiến miệng thương tích bị lở loét, sưng đỏ nghiêm trọng.

Lê Hào nhìn biểu cảm nhăn nhở trên mặt An Sinh, toan đẩy cô ra thì bị cô ngăn lại.

"Nhiễm trùng thế này rồi ngài còn định giả vờ đến khi nào?''

Lê Hào không hiểu ý cô, còn tưởng cô đang sợ.

"Sao ngươi lại cứu ta?''

"Con cứu ngài?'' An Sinh thầm la hét.

Không phải vì để gặp được Lê Tư Tề, tìm ra cách trở lại thế kỷ hai mốt hay sao? Có nói ra Lê Hào cũng chẳng tin. Cô nhẫn nhịn đến bước này tất cả chỉ vì muốn trở về.

"Lần đầu ở Thiên Lộc, lần này lại ở quán trọ. Không phải ngươi cứu ta sao?''

Tất nhiên là do An Sinh cứu. Nhưng tức tưởi Lê Hào đi mãi vẫn chưa về tới Đông Kinh, lại còn liên tục gặp chuyện không tốt.

An Sinh nghĩ, có khi nào do đám quan viên bị hắn bắt sai người ra tay trả thù. Có lý lắm, giống như mấy phim cổ trang An Sinh thường coi, giết người diệt khẩu. Nhưng sao lại lôi cả cô vào chuyện của hắn?

"Ngài ngự sử, ngài là cấp trên, à không, là quan lớn của con. Con là thị vệ của ngài. Con cứu ngài thì có gì sai?'' An Sinh gian xảo tìm lý lẽ, miệng nói không sao nhưng lòng nổi gió bão.

Lê Hào thoáng cảm động song lập tức trưng ra tư thế đề phòng. Lời An Sinh nói khiến hắn không thể tin tưởng.

"Từ nay nếu không có ai thì hãy gọi ta là Hào. Ngươi là ân nhân cứu mạng của ta, về kinh thành ta nhất định sẽ không bạc đãi ngươi."

Ba từ "không bạc đãi'' này nói ra từ miệng Lê Hào tất nhiên không phải bình thường. Hắn nhận ơn kẻ khác ắt sẽ có báo đáp. Nhưng kể từ khi phát hiện ra An Sinh là nữ giả nam, Lê Hào có chút vui mừng trong lòng.

An Sinh dùng lụa vải của mình băng chặt vết thương đã khử trùng sạch, tóc cô không có vật cố định cứ thế xõa xuống khắp tấm lưng vẫn còn ướt. Vài cơn gió nhẹ thổi qua, Lê Hào mê mẩn nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của thiếu nữ ngồi cạnh mình.

"Ngươi đừng lo lắng, Ngô Bằng sẽ sớm đến đón chúng ta thôi.''

Lời Lê Hào nói như thể chỉ để động viên tinh thần An Sinh.

Cô nghi hoặc đáp: "Không phải ngài bảo Bằng đã bị bắt rồi sao?''

Có khi bây giờ hắn ta đã bị đám sát thủ "làm gỏi" rồi, đâu ra mà đón hai người bọn họ.

Đáp lại câu hỏi của An Sinh, Hào nở nụ cười mê hoặc, giọng nói đầy tự tin: "Ngươi yên tâm. Bằng không phải kẻ tầm thường. Ta đã nói hắn sẽ đến đón chúng ta thì nhất định hắn sẽ đến."

"Hai người là bạn bè tốt à? Sao lại hiểu nhau như vậy?''

"Ta và hắn lớn lên cùng nhau. Ta tin chút chuyện nhỏ này không thể làm khó hắn. Ngươi cứ đợi đi.''

An Sinh gật gù, tay phải gác lên một bên đầu gối, tướng ngồi sỗ sàng bất giác làm Lê Hào chừng mắt. Tự nhiên cô quên béng chuyện thân phận nữ nhi của mình vừa bại lộ, ngay lập tức thu gối ngay ngắn, nhìn Hào nhe răng cười.

"Là ai đã dạy ngươi võ nghệ vậy?" Lê Hào bất giác hỏi, không giấu nổi tò mò.

Lần đầu tiên hắn thấy một cô gái có thể vật ngã nhiều nam nhân như vậy, thủ pháp lại rất có căn bản, nhìn qua không hề giống mấy kẻ nghiệp dư tầm thường.

Dĩ nhiên An Sinh không dại gì mà nói cô học ở thế kỷ hai mốt, bản thân cô còn là một chiến sĩ áo vải trong đội đặc công giỏi nhất của trường đào tạo sĩ quan. Nhưng suy nghĩ một lúc, An Sinh vẫn không nghĩ được cách ngụy biện.

Cô khẽ đưa tay vén vài lọn tóc lất phất trước mặt, lẳng lặng kể như trần thuận: "Không giấu gì ngài, con là gia nô trong nhà Đại đô đốc Lê Ngân, được tướng quân phân phó trách nhiệm bảo vệ cô chủ Lê Nhật Lệ. Chủ nhân Nhật Lệ ba tháng trước không may ngã xuống giếng, lúc tỉnh dậy đã quên sạch chuyện cũ trước đây. Tướng quân bắt tội con không trông nom cô chủ để nàng xảy ra chuyện, phạt nặng con hai mươi gậy rồi đuổi ra khỏi phủ.''

Trên khuôn mặt thanh tú của Lê Hào bỗng vụt qua một tia sắc sảo khó lường. Hắn quay sang An Sinh, nói chuyện như thể dò xét: "Vậy... chủ nhân nhà ngươi không sao chứ?''

"Cô chủ không sao, nhưng vì chuyện này mà làm chậm trễ việc lớn của hoàng thượng, ảnh hưởng đến gia tộc. Thật ra hoàng thượng đã có chỉ, sách phong cô chủ nhà con làm phi tần, gia hạn ba tháng sau tiến cung.''

"Đại Đô đốc đã dâng sớ xin hoàng thượng lùi thời gian nhập cung của con gái ông ta cách đây hai tháng trước, sớ lại tâu rằng bệnh tình Lê Nhật Lệ vẫn chưa hoàn toàn khỏi, cần thời gian điều dưỡng thêm.'' Lê Hào nói một mạch không nghỉ.

An Sinh giật mình khi nghe tin tức từ Hào, tim như bị ai bắt lấy. Cô vất vả trốn nhà đi lâu như thế mà Lê phủ vẫn muốn bắt cô về dâng cho tên hoàng thượng kia. An Sinh tức giận mím chặt môi, mắt đăm đăm khoảng không phía trước.

Lê Hào chú ý khuôn mặt nhăn nhó của An Sinh, khẽ gọi cô một tiếng: "Ngươi... đang lo lắng cho chủ nhân nhà ngươi ư?''

"Không.'' An Sinh trả lời dứt khoát.

Lê Hào mở to mắt, hắn ở cạnh An Sinh lâu như vậy nhưng vẫn không thể hiểu nổi suy nghĩ của cô. Hơn nữa, thân phận gia nô nhà Lê tướng quân mà cô mới cho Hào biết thực sự làm hắn có chút suy ngẫm.

Quần áo hong nửa ngày đã khô, y phục của An Sinh vẫn còn hơi ẩm. Lê Hào đương nhiên không khờ tới mức bảo cô cởi đồ treo lên phơi như hắn, nhưng thay vì để cô bị lạnh, hắn đưa cho cô chiếc áo đối khâm (b) khoác bên ngoài có thêu hoa văn trên ống tay, bả tai tuy bị rách một lỗ nhưng vẫn đủ giữ ấm.

An Sinh khom người cảm ơn. Thật ra cô không biết người thời này lễ quan trên ra sao, cô chỉ học theo mấy thước phim mình từng xem, làm đại khái, sai thì sửa.

Đợi tới khi cả hai đã hoàn toàn khỏe hơn, Lê Hào đảo mắt nhìn ra con sông lớn đằng xa, một tay đưa ra giúp An Sinh đứng dậy. An Sinh mới ngày nào còn phải cúi lạy Hào bỗng dưng được đối xử dịu dàng đâm ra không quen. Cô ngượng ngùng, tức khắc rụt tay lại. Lê Hào cũng nhận ra dáng vẻ xấu hổ của cô, nhoẻn miệng cười thầm.

...

Lê Hào bỏ tiền thuê một chiếc thuyền nhỏ đậu gần bờ sông, nhờ lái đò đưa An Sinh và hắn xuôi theo hướng Đông tiến về kinh thành. Thuyền cập bến cạnh một khu rừng um tùm cây cối. Trời chập choạng ngả màu hoàng hôn.

An Sinh đứng trên bờ, trong mắt thu vào toàn bộ khung cảnh hùng vĩ, đẹp đến choáng ngợp của thiên nhiên Đại Việt, đầu lại hiện ra những hình ảnh cây cối thưa thớt ở phía Bắc, động vật bị chất đầy xe tải lậu, chợt trong lòng xót thương cho thời đại của chính mình.

Lê Hào lên tiếng gọi cô. Hắn biết cô đang có tâm sự nhưng không dám lại gần bày tỏ quan tâm. An Sinh rất đặc biệt đối với hắn kể từ lần gặp gỡ đầu tiên, cô đã cứu hắn, dùng chính cơ thể nhỏ bé yếu ớt ấy để đỡ cho hắn một nhát dao.

"Chúng ta đi thôi.'' An Sinh buồn bã quay người đi theo sau lưng Hào.

Lê Hào lén nhìn cô một cái rồi nhanh chóng tiến vào khu rừng già bên trong.

Đi đến khi trời ngả tối, đúng như lời Lê Hào nói lúc ban trưa, Ngô Bằng cưỡi ngựa và đem theo rất nhiều quân lính tới đón hai người. An Sinh gặp lại Bằng bỗng cảm thấy nhẹ nhõm hơn. Thật may vì hắn ta không sao cả.

Bằng vừa thấp thoáng thấy bóng dáng Lê Hào đã lập tức xuống ngựa, quỳ gối, cung kính dập đầu.

"Bề tôi sơ xuất khiến quan gặp nguy hiểm. Xin quan trách phạt nặng."

"Ta không sao. Ngô Bằng, ngươi tới rất đúng lúc.'' Lê Hào phất ống tay áo, ra lệnh cho Bằng và toàn bộ quân lính đứng dậy.

An Sinh không dưng bị hù tới ngợp thở. Ban đầu đã biết Lê Hào làm quan to trong triều, nhưng tới mức nhiều người đến đón thế này thì có hơi... không bình thường lắm.

Ngô Bằng liếc An Sinh lấp ló đằng sau, không giấu được vui mừng chạy tới vỗ vai cô. Khi biết quán trọ có điều không ổn, cả Bằng và Hào đã lên kế hoạch gậy ông đập lưng ông, định bụng giăng lưới bắt hết đám sát thủ, nhưng không may kế hoạch có sơ xuất, lúc Bằng trở lại quán đã không thấy An Sinh và Hào đâu nữa.

Hắn nhìn theo dòng sông bên dưới quán trọ, lại nhìn cửa sổ mở toang, đoán được Lê Hào sẽ về tới Đông Kinh liền phi ngựa tức tốc hồi kinh trước.

Thấy Bằng và An Sinh thân thiết Lê Hào bỗng khó chịu. Hắn sai người đem ngựa đến cho An Sinh còn mình thì một người một xe.

An Sinh ngơ ngác. Hắn không biết An Sinh không thể cưỡi ngựa. Cả đoạn đường sau đó, Bằng đỡ An Sinh lên yên, bảo cô bám chắc rồi nhờ người khác dắt ngựa. An Sinh xấu hổ nhìn Ngô Bằng đang cười khành khạch như chế giễu, tức tưởi nguyền rủa Lê Hào.

(a) Sông Nhị Hà: Tên gọi của sông Hồng thời hiện đại;

(b) Áo đối khâm: Một dạng áo có hai vạt trước đặt song song nhau, thường để buông thõng, có bốn thân.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net