Chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Khi tỉnh dậy, Dạ Nguyệt đã thấy mình đã nằm trên giường. Mùi thơm của đồ ăn từ bên ngoài đã thành công hấp dẫn hắn khiến hắn tỉnh dậy từ cơn mê man.

Vừa mới ngồi lên, định ra ngoài xem, cửa trúc xá đột nhiên mở ra, Ngọc Dương Chi xuất hiện với hai đĩa đồ ăn trên tay. "Ta đang định vào gọi con dậy ăn đây."

"Vâng..." Dạ Nguyệt nhanh chân xuống giường, lễ phép đáp lại, mắt không nhìn thẳng vào sư phụ mình mà đánh sang chỗ khác.

Người khó đối mặt nhất đã xuất hiện! Ngọc Dương Chi là người yêu thương và cũng là người hiểu rõ Dạ Nguyệt nhất. Liệu hắn có thể qua mặt được y hay không?

Ngọc Dương Chi cụp mắt xuống, vẻ mặt thoáng thấy tia thất vọng. Thấy y đứng im tại chỗ, không bước tới nữa, hắn nhẹ giọng nhắc. "Mau đến ăn đi, để ta xuống lấy thêm cho con mấy món nữa."

Ngồi xuống ghế, tay Dạ Nguyệt nắm chặt lấy ống tay áo. Ánh mắt trốn tránh nhìn xuống mặt bàn, thấy Ngọc Dương Chi đặt hai đĩa thức ăn xuống rồi ra ngoài, hắn mới thở phào một hơi.

"Chắc là không bị phát hiện đâu nhỉ?"

Ngọc Dương Chi cầm mấy đĩa đồ ăn còn lại lên, trong lòng buồn bã. Từ khi Dạ Nguyệt tỉnh dậy, tính cách thay đổi hoàn toàn. Cảm giác xa lạ, miễn cưỡng thấy rõ.

Có vẻ dịu dàng và trầm tĩnh hơn, nhưng điều đó không khiến Ngọc Dương Chi vui vẻ chút nào. Ánh mắt của y luôn trốn tránh hắn, không dám nhìn thẳng hay mắt đối mắt như hồi trước.

Trọng Vỹ hôm qua cũng nói, Dạ Nguyệt thậm chí còn quan tâm đến Mặc Tư Hàn, chuyện khó tin nhất đã xảy ra. Vậy là không phải cảm giác của hắn sai khi thấy Dạ Nguyệt không còn giống như lúc trước nữa.

Cuối cùng là vì lí do gì mà đồ đệ của hắn lại thành ra như vậy?

Đặt món ăn cuối cùng lên bàn, Ngọc Dương Chi ngồi xuống lấy cho Dạ Nguyệt một bát cơm, đặt xuống trước mặt cậu. "Con mau ăn đi."

Gắp một miếng thịt thỏ, mùi thơm của thịt và xả ngay lập tức toả ra bên trong miệng. Thịt mềm vừa phải, mùi vị cũng vừa vặn.

Mắt Dạ Nguyệt sáng lên, từ khi đến thế giới này, cậu chỉ toàn ăn cháo trắng, không thì cũng là thuốc, linh dược... Đến tận hôm nay mới được ăn một bữa trọn vẹn.

"Ngon quá!" Không nhịn được mà bất giác thốt lên, Ngọc Dương Chi nhìn hắn bằng ánh mắt yêu thương. "Ngon đến vậy sao? Đúng là không mất công ta xuống bếp một chuyến."

"Người nấu ngon lắm!" Dạ Nguyệt ngẩng đầu, tay giơ ngón like, rồi lại bắt đầu gắp những món khác. Phải nói, tay nghề của Ngọc Dương Chi không phải dạng vừa, nấu lại ngon như vậy, trước nay trong tiểu thuyết chưa hề nhắc qua.

"Nếu con thích như vậy thì ngày nào ta cũng sẽ nấu cho con."

"A, không cần phải phiền người như vậy đâu ạ."

"Không phiền, con thích ăn là tốt rồi."

Dạ Nguyệt ngượng ngùng, mím môi mỉm cười, nhìn đến phía trước mặt Ngọc Dương Chi không có bát cơm nào, hắn thắc mắc hỏi: "Sư phụ, người không ăn sao?"

Ngọc Dương Chi có vẻ hơi ngạt nhiên nhưng sau đó cũng chỉ mỉm cười, đáp: "Xem ra kí ức của con cũng không được trọn vẹn cho lắm? Ta đã tịch cốc từ rất lâu rồi, chẳng lẽ con không nhớ sao?"

Dạ Nguyệt biết mình hỏi lớ rồi, bèn đánh lái: "Có một số việc con cũng không nhớ rõ, xem ra ảnh hưởng khá nặng hehe. Mà món nào người cũng làm ngon hết á, nao sư phụ có thể dạy con nấu ăn nữa được không?"

Ngọc Dương Chi gật đầu: "Nếu con thích ăn thì ngày nào ta cũng sẽ nấu cho con, con không cần học làm gì."

"Người thật sự là chiều con quá rồi."

"Không chiều con thì ta chiều ai nữa đây?"

Dạ Nguyệt "hehe" một tiếng xong cũng không nói nữa, tập trung tinh thần vào những món ăn thơm ngào ngạt trước mặt, tay gắp lia lịa. Thỉnh thoảng Ngọc Dương Chi lại gắp cho hắn thêm thức ăn làm bát hắn ăn như kiểu ăn mãi cũng không vơi đi.

Bầu không khí trở nên thoải mái, hoà thuận mà ấm cúng.

Hai người ngồi ăn được một lúc, Dạ Nguyệt kín đáo ngước mắt lên thăm dò. Thấy Ngọc Dương Chi khuôn mặt hoà hoãn, còn có vẻ khá vui, Dạ Nguyệt mạnh dạn hỏi: "Ừm, cái đó, sư phụ."

"Sao vậy?" Ngọc Dương Chi đặt đũa xuống, ngẩng đầu, tinh thần sẵn sàng lắng nghe lời hắn nói.

"Thì... con có thể ra ngoài được không?"

"Con ra ngoài làm gì? Có chuyện gì sao?"

Dạ Nguyệt thành thật trả lời: "Con nghe sư huynh nói Mặc Tư Hàn đã giúp con, vậy cho nên con muốn đi cảm ơn một tiếng."

Ngọc Dương Chi khẽ cau mày, có vẻ không vui nhưng giọng nói vẫn rất nhẹ nhàng: "Không được, cơ thể con vẫn chưa hồi phục."

Quả thật hắn không muốn để Dạ Nguyệt gặp mặt Mặc Tư Hàn. Từ lần Dạ Nguyệt mặc cho thương thế của bản thân mà đến Hắc điện ngăn cản hắn để giúp tên kia, trực giác đã mách bảo mạnh mẽ rằng không thể để cho Nguyệt với tên kia có bất kỳ mối liên hệ nào.

Cảm giác khó chịu khó giải thích mà hắn cảm nhận được ở trên người Mặc Tư Hàn vẫn chưa tìm được nguyên do, vậy nên không thể để hai người này gặp mặt nhau.

"Nhưng mà..." Nhìn vẻ mặt tức giận của Ngọc Dương Chi, Dạ Nguyệt biết chuyện này đã không thành rồi, vậy nên cũng không cố xin xỏ nữa.

Bữa ăn kết thúc trong không khí trầm lặng, nặng nề, khác hẳn khi nãy.

"Con nghỉ ngơi trước đi, ta đi trước đây." Ngọc Dương Chi im lặng đợi Dạ Nguyệt lên tiếng, nếu thằng bé có thể nói vài câu năn nỉ hắn như hồi trước, chắc có lẽ hắn sẽ miễng cưỡng để y đi một chút.

Nhưng Dạ Nguyệt từ đầu đến cuối đều không nói thêm gì làm cho hắn vô cùng thất vọng, đành rời đi trước.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net