Chương 35

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Trời đã ngả về chiều, ánh mặt trời dần nhạt đi, màn sương buông xuống ngày càng dày đặc.

Nhóm người Dạ Nguyệt trở lại khách điếm, bên trong sảnh chờ rộng rãi chỉ thấy mỗi nhóm của Trọng Vỹ, các nhóm khác vẫn chưa thấy quay lại.

Mặc Tư Hàn đã tách khỏi từ khi đến cổng thành để đi hỏi xem nhóm của mình đang ở đâu.

Dạ Nguyệt vừa nghĩ đến thì đã thấy bọn họ xuất hiện ngoài cửa, kéo nhau đi vào. Phía sau là Mặc Tư Hàn lủi thủi đi một mình.

Sắc mặt bọn họ không tốt lắm, dĩ nhiên Mặc Tư Hàn cũng chẳng khá hơn. Bọn họ khinh khỉnh, thì thào với nhau, coi y như không khí.

Đến tối, Mặc Tư Hàn bị Ngọc Dương Chi gọi đến phòng, Dạ Nguyệt muốn đi theo nhưng bị Mặc Tư Hàn từ chối, sư phụ thì không cho. Cậu hết cách đành ngồi đợi.

Cuộc trò chuyện chẳng kéo dài lâu, chỉ tầm một khắc sau (1 khắc = 15 phút) đã thấy trở ra, mặt mày xám ngắt.

Dạ Nguyệt cố dò hỏi mãi mà chẳng moi được gì, Mặc Tư Hàn kín miệng, hỏi sao cũng đánh trông lảng sang chuyện khác.

Hắn đành bỏ cuộc!

_______

Sáng hôm sau khi tập hợp, Dạ Nguyệt ngạc nhiên khi thấy đám đệ tử nhóm Mặc Tư Hàn ra cười nói, bắt chuyện với y, giọng điệu còn vô cùng thân thiết, vui vẻ.

"Mới hôm qua còn khó chịu ra mặt mà nay lại vui vẻ rồi? Lật mặt nhanh thật đấy." Dạ Nguyệt nhìn đám người chằm chằm nhưng cũng không nói gì.

Mặt người nào người nấy đều vui như hoa, tươi như cỏ, tốc độ lại như gió. Chẳng mấy chốc đã kéo Mặc Tư Hàn ra ngoài.

Nhóm của y cũng là nhóm xuất phát sớm nhất.

Dạ Nguyệt cứ thấy có điều gì đó quái quái, trong lòng cảm thấy không yên tâm nhưng nhanh chóng bị xua đi khi nhóm của hắn cũng chuẩn bị xuất phát.

Ngọc Dương Chi cũng không thấy đâu, cả Trọng Vỹ nữa. Như bình thường thì sư phụ cũng phải xuất hiện ở đây, dù chẳng để làm gì, còn sư huynh thì phải đi dẫn đội chứ? Nhìn xem, đội của huynh ấy đều tự giác làm hết, chuẩn bị ra ngoài mà không đợi huynh ấy kìa.

Nghĩ sao cũng thấy hôm nay không bình thường, cứ có cảm giác hắn đã bỏ qua tình tiết nào đó.

Nhóm của Dạ Nguyệt đã tập trung đông đủ, kéo nhau mà đi. Mục tiêu hôm nay của bọn họ là đến những gia đình có người mất tích để thu thập tin tức.

Ở phía khác, Mặc Tư Hàn dẫn đám người đến rừng Sương Tử. Đang nói về các khả năng có thể xảy ra thì đột nhiên con ngựa y cưỡi kêu lên một tiếng, sau đó nhanh chóng lao vào màn sương dày đặc.

Đám người bên ngoài chứng kiến cảnh đó, trên mặt không có lấy một tia hoảng hốt hay lo lắng, thậm chí bất ngờ vì tình huống vừa rồi cũng không có. Trên mặt, người nào người nấy đều nở một nụ cười đắc thắng, khoái chí vô cùng .

Bọn họ đứng đợi bên ngoài một lúc, xác định Mặc Tư Hàn không ra ngoài được mới lũ lượt kéo nhau rời đi.

_____

Trời nhá nhem tối, các nhóm đã trở về đông đủ ở khách điếm, duy chỉ có nhóm của Mặc Tư Hàn vẫn chưa thấy ai.

Dạ Nguyệt về phòng thay quần áo, tắm rửa, đến khi xuống vẫn chưa thấy người nào về, trong lòng tự dưng lo lắng, không khỏi cảm thấy bất an.

Đi lên đi xuống mấy vòng, thỉnh thoảng lại ra ngó một tí, mãi sau mới nghe thấy tiếng vó ngựa truyền đến.

Đám người bước vào, vẻ mặt không tốt vô cùng.

Một người, hai người, ba người... sáu người? Không thấy Mặc Tư Hàn đâu.

Dạ Nguyệt chạy đến hỏi, đám người ngập ngừng mãi không đáp, về sau mới lên tiếng trả lời: "Mặc Tư Hàn, đệ ấy, đệ ấy một mình đi vào rừng Sương Tử rồi."

"Cái gì?!" Dạ Nguyệt không khống chế được mà nói toáng lên, mặt mày nhăn lại. Mấy người ngồi gần đấy thì vểnh tai lên hóng.

"Chuyện gì?" Giọng nói âm trầm chỉ thuộc về Ngọc Dương Chi phát ra phía sau.

Đám người nghe tiếng, ngẩng lên thì thấy Ngọc Dương Chi đang đứng cạnh Dạ Nguyệt, vẻ mặt không kiên nhẫn. Bọn họ co quắp, vẻ mặt sợ hãi, cung kính gọi: "Sư tôn."

"Nói đi, có chuyện gì?"

Một tên bước lên phía trước, lắp bắp nói: "Dạ thưa, Mặc Tư Hàn đệ ấy... Hôm nay đệ ấy dẫn chúng bọn con đến rừng Sương Tử vì nghi ma vật đang ở đấy. Đệ ấy muốn vào trong để xem nó là loại ma vật nào nhưng bọn con không giám nên... nên đệ ấy tự vào trong một mình... rồi ạ."

Một tên khác tiếp lời: "Chúng đệ tử đã cố ngăn cản đệ ấy mà không được, cũng đã ngồi ngoài đợi đến chiều. Thấy trời gần tối mà đệ ấy vẫn chưa ra nên bọn con mới đành về trước để báo cho sư tôn biết."

"Không thể nào, sao có thể như vậy được!" Dạ Nguyệt kêu lên, hiển nhiên là không tin.

Rừng Sương Tử nguy hiểm cao cỡ nào, Tư Hàn là người biết rõ, y tuyệt đối sẽ không liều lĩnh đi vào mà không có chuẩn bị gì như vậy.

"Dạ huynh, đây đều là sự thật. Tất các đệ tử có mặt ở đấy đều có thể làm chứng." Tên kia vẻ mặt hoảng hốt, vừa lo lắng vừa cố giải thích nhưng Dạ Nguyệt vẫn cố truy hỏi.

"Đủ rồi! Dạ Nguyệt, về phòng con đi. Chuyện này để ta giải quyết." Ngọc Dương Chi lạnh giọng, Dạ Nguyệt định nói thêm nhưng phía sau, có một bàn tay khẽ đặt lên vai hắn, vỗ nhẹ.

"Sư phụ nói đúng, đệ nên về phòng nghỉ ngơi đi. Ở lại tranh cãi cũng không giúp được gì, chỉ làm mọi chuyện phức tạp thêm." Trọng Vỹ nghe thấy ồn ào, đã đi xuống được một lúc. Dạ Nguyệt chần chừ, mãi sau mới "Vâng." nhẹ một tiếng rồi chậm chạp bước lên lầu.

"Được rồi, nói rõ ràng đi."

"..."

Ngoài trời đã tối, màn sương trong thành trở nên dày đặc.

Dạ Nguyệt ngồi bên cửa sổ, nhìn ra ngoài, trong lòng lo lắng không thôi.

Rừng Sương Tử có khả năng rất lớn là hang ổ của Ẩn Vu, điều đó là chắc chắn. Một mình Mặc Tư Hàn vào đấy sẽ rất nguy hiểm. Dù có là nam chính nhưng hiện tại, y vẫn chưa có bot, vẫn chỉ là một đứa trẻ.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net