Chapter 6: Phòng Ăn Giáo Viên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bước đến trước căn phòng ăn sang trọng, ASEAN từ từ mở cửa phòng ra. Âm thanh là tiếng cửa mở đã thu hút sự chú ý của những kẻ bên trong. Ánh mắt họ lạnh lẽo nhìn ASEAN rồi dần dịu lại khi thấy bóng dáng Việt Nam tiến vào...

- Chào! _ ASEAN tỏ vẻ niềm nở giơ tay lên chào.

- Chào~ _ Giọng Đại Nam ngân dài, khóe miệng nhếch lên, tay nâng ly rượu mà xoay đều. Ánh mắt mê mụi của ngài nhìn thẳng vào Việt Nam

- " Cái bản mặt thấy phát ớn..." _ASEAN môi vẫn cười tươi nhưng sâu bên trong lại đang muốn rủa chết kẻ trước mắt.

- Còn không mau ngồi?_ Prussia ngồi đầu bàn ăn, ngài cất tiếng thúc giục kẻ đang đứng kia.

- Đây đây!_ ASEAN nhanh chóng ngồi vào vị trí của mình.

Việt Nam đứng cạnh ASEAN lúc nãy cũng chỉ im lặng rồi ngồi vào một chỗ trống, vị trí ngài ngồi là cạnh Đại Thanh và đối diện Đại Nam.

- Chào nhóc~ _ Qing thấy Việt Nam ngồi cạnh thì phần nào vui lên. Miệng không kìm được mà nhếch lên cười...cái nụ cười trông biến thái làm sao-

- Ngậm họng ngài lại và ăn đi_ Việt Nam lạnh nhạt nói, ngài còn không thèm nhìn hắn lấy một cái.

- Em lạnh lùng quá đó, con tim ta như bị hàng vạn mũi kim đâm xuyên~_ Hắn như cảm thấy ủy khuất, than dài rồi nhân cơ hội mà tựa đầu trên vai Việt Nam...

Việt Nam không phản ứng trước hành động bày tỏ tình cảm lộ liễu này của hắn càng làm hắn hưng phấn hơn, lòng hắn như nở hoa. Trái lại với hắn, những kẻ kia đang rất cau có, khó chịu, đặc biệt nhất là Đại Nam đang xiết chặt lòng bàn tay..

- Cậu định đứng đó đến khi nào? hết buổi ra chơi sao?_ Việt Nam bình tĩnh, không mảy may quan tâm đến trận chiến bằng mắt của những người kia, ngài chỉ cất giọng lên gọi như nhắc nhở người con trai đang núp sau cửa.

- C-cậu biết tôi ở đây từ khi nào?!_ Kẻ núp sau cửa nghe mà giật mình, chân hơi không vững mà từ từ bước ra

- Từ lúc đầu_ Việt Nam chậm rãi ăn, không nhanh không chậm mà nói, vẻ từ tốn

- hm..._China có hơi do dự, anh đứng đó nhìn như chờ điều gì

- Vào ngồi đi_ Qing lạnh nhạt nói, mặt hắn hiện rõ sự chán nản.

-...Vâng_ China vẫn khá do dự nhưng rồi cũng bước đến, anh ngồi cạnh bên Việt Nam.

*Rắc*

Âm thanh cũng thủy tinh vỡ..

- Xin lỗi, ta lỡ tay rồi.._ Đại Nam trên tay còn cầm một phần của chiếc ly thủy tinh đã vỡ vụn, giọng ngài trầm đến đáng sợ.

Bầu không khí dần căng thẳng hơn, vì Đại Nam đã bóp nát lý rượu ư? có lẽ không...

- " Ngài Đại Nam sao vậy nhỉ?..mà trông mọi người căng thẳng quá.."_ China cúi mặt, né tránh sự căng thẳng đang được tỏa ra từ những người xung quanh

- "Tên nhóc con này cũng biết chọn chỗ ngồi quá nhỉ~"_ Qing thầm nghĩ, hắn nửa phần phấn khích vì vừa chọc tức Đại Nam, nửa phần khó chịu vì China ngồi gần Việt Nam "của hắn"

*Lách tách*

Vài giọt máu trộn lẫn cùng rượu vang rơi xuống sàn...

Mặt Đại Nam khó chịu, tay siết chặt lại mặc cho máu vẫn đang chảy

- Ngài không sao chứ?_ Việt Nam nhẹ nhàng nói, mắt hướng lên nhìn Đại Nam

Không phải là những lời quá ân cần, chỉ đơn giản là một câu nói quan tâm thoáng qua.

- Ta không sao_ Ngài dần dịu lại rồi nở nụ cười tươi như vừa vớ được vàng.

Ngài tuy đã dịu lại phần nào nhưng những kẻ xung quanh thì không! căng thẳng hơn hết, Qing như muốn nhào tới bóp chết Đại Nam, Prussia rõ ràng không bày tỏ thái độ gì nhưng quanh ngài lại tỏa ra cảm giác khiến người khác ớn lạnh, United Kingdom điềm đạm cũng không kìm được là liếc nhìn Đại Nam...

Mặt Đại Nam thì vênh váo như đang khiêu khích vậy...

*Cạch*

Xóa tan bầu không khí tranh đua căng thẳng, Vietnamese Empire mở cửa bước vào. Anh tiến lại gần Việt Nam rồi lấy ra một sắp tài liệu.

- Của em. Khi nãy anh vô tình gặp Giang Nhi, cô ta đưa anh xong thì vội vàng chạy đi đâu rồi, có lẽ đang bận _ Vietnamese Empire cúi người xuống ngang tầm nhìn với Việt Nam.

- À..cảm ơn anh!_ Việt Nam híp mắt lại rồi cười nhìn Vietnamese Empire...nụ cười này cũng giả tạo quá rồi..

- Anh để tài liệu ở kia rồi cũng vào ăn luôn đi!_ Việt Nam tươi cười nói...dáng vẻ của ngài khác hẳn với khi nãy, kì lạ nhỉ?

- Cảm ơn em, khi nãy anh ăn rồi..._ Vietnamese Empire cười nhạt nói.

- Ừm..._Thấy Vietnamese Empire nói vậy, Việt Nam dập hẳn nụ cười,chỉ ầm ừ rồi thôi

- Này này..._China khều tay Việt Nam rồi anh nghiêng người qua nói nhỏ vào tai ngài

- Tôi thấy thầy sao đấy..như kiểu hơi giữ khoảng cách với cậu vậy!_ China nói khẽ. Nét mặt anh cứ ngơ ngơ làm sao ý! trông   như kẻ ngốc vậy-

- Tôi không biết, anh ấy lúc nào cũng như vậy mà?_ Việt Nam không quan tâm lắm, tuy có vẻ tươi vui hơn khi nói chuyện với Vietnamese Empire nhưng dù vậy, ngài chẳng quan tâm đến việc anh trai mình đang giữ khoảng cách hay đang tiếp cận mình, ngài mặc kệ tất.

- Ồ..._ China gật gật đầu, mặt anh suy tư

- " Lạ thật...Cảm giác như tất cả giáo viên ở đây, ai ai cũng đều tôn trọng cậu ấy quá mức bình thường "_ Một suy nghĩ thoáng qua trong tâm trí người con trai Trung Hoa ấy.

Liếc mắt sang, Việt Nam nhìn qua nét mặt của China cũng phần nào hiểu anh đang nghĩ gì rồi.

- Đừng suy nghĩ quá nhiều, tốt nhất cậu chỉ nên lo ăn đi_ Ngài từ tốn nói, gương mặt còn không nhìn sang người con trai bên cạnh

- À..ừm!_ China ầm ừ đôi ba tiếng rồi im lặng hẳn.

Vài phút sau đó, tiếng chuông trường reo lên. Những tiếng bước chân từ dưới liên tục, vội vàng, học sinh nháo nhào chạy ùa lên lớp.

- Em xin phép về lớp_China nhẹ đặt đũa xuống, anh đứng dậy nói.

- Ừm _ Chẳng mấy ai quân, ASEAN ừ nhạt nhẽo một tiếng xem như là đáp lại lời China

- Phòng làm việc của giáo viên ở đâu?_ Việt Nam đứng dậy đi lấy đống tài liệu lúc nãy.

- Lên lầu 3, phía bên trái đi đến phòng cuối hành lang_ United Nations nhìn sang Việt Nam rồi đáp

- Cảm ơn ngài_ Thu xếp nhanh chóng đống giấy tờ, Việt Nam bước vội theo chỉ dẫn của United Nations

- Không có gì!_ United Nations cười nói.

- " Thầy thân thiệt dữ..- "_ trích suy nghĩ của một học sinh đã mất niềm tin vào sự thân thiện của các giáo viên trong trường.

- À-- mà này! lát nữa cậu có về lớp không?_ China nói nhanh, kịp lúc Việt Nam chưa đi xa, vẫn nghe được.

- Có lẽ là không? tôi còn việc bận_ Dừng một bước, ngài nói nhanh rồi lại vội đi.

- Khoan! t-tôi đi cùng cậu được không?_Tuy hơi ấp úng nhưng anh cũng nói hết câu trước khi Việt Nam đi mất.

- Tùy

Không phải đồng ý cũng không phải từ chối, một từ trả lời vô tâm, nhạt nhẽo làm sao... Ngài không dừng lại bước nào, cứ vậy mà đi.

China nghe vậy, anh im lặng rồi nhanh chóng chạy theo sau bóng dáng của Việt Nam...

.

.

.

.

.

______Hết Chapter 6______


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net