CHƯƠNG 13 : Thiếu niên song nhi hung bạo. 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lộ Sầm cắn chặt răng, hận đến nghiến răng nghiến lợi. Lãnh Âm Tư là một thợ săn cấp SS, người ghen tị với y có rất nhiều, Lộ Sầm cũng nằm trong số đó.

Cùng là bạn thời còn nhỏ, cùng nhau lớn lên, nhưng Lãnh Âm Tư luôn vững vàng áp gã một đầu, gã làm gì cũng đều không bằng y, luôn luôn thất bại trước y, nói không hận thì chính là nói dối !!!

- Vương Phi Lăng, Đổng Nhược, các ngươi đừng quá đáng, đội trưởng Lãnh đã chết rồi, không cần tự lừa mình dối người !

Một nữ nhân yêu mị từ phía sau Lộ Sầm, nâng cằm cao ngạo nhìn Vương Phi Lăng và Đổng Nhược, ánh mắt loé tia khinh thường.

Đổng Nhược vốn tính tình nóng nảy, bị nữ nhân yêu mị quyến rũ nói như vậy lập tức xù lông, hung hăng trợn mắt :

- Im ngay, Đào Mị Nhi, một thợ săn cấp A như cô có tư cách gì đứng ở đây nói chuyện ?!

Thua nhau một cấp bậc cũng đồng nghĩa với việc giá trị  người của mình thấp hơn người ta, đối đãi cũng khác biệt. Công hội thợ săn theo chủ nghĩa cường giả vi tôn, ai có cấp bậc càng cao thì càng được kính trọng, địa vị càng cao. Còn những người cấp thấp thì chẳng có chút giá trị nào cả.

Đây là mạt thế, là dùng thực lực để nói chuyện. Giống như Ác Ma Chi Vương Lam Liên Nguyệt, cô là vương giả, nhân loại không ai có tư cách ngang hàng với cô.

Đào Mị Nhi chỉ là một thợ săn cấp A, đương nhiên không có tư cách cùng Đổng Nhược là thợ săn cấp S nói chuyện.

Nhưng Đào Mị Nhi lại bám được lên người Lộ Sầm, một thợ săn cấp S liền có thể khiêu khích Đổng Nhược :

- Hừ, đừng cho rằng Lãnh Âm Tư còn sống, đối chiến với một Liệp Sát Giả, không chết chính là kỳ tích !

Đào Mị Nhi hừ lạnh.

Đổng Nhược tức đến răng suýt nữa cắn vào lưỡi.

Ả đàn bà thối tha này...

- Đừng cãi nhau nữa...mọi người đợi thêm một chút...

Phía sau Đổng Nhược có một thiếu niên đi lên, nhu nhược cắn môi, ánh mắt trong xuốt đáng thương, mặt mày như hoạ.

Một song nhi.

- Trịnh Du, nếu cậu đi theo tôi, biết đâu chúng ta chịu ở lại chờ một chút.

Nhìn thiếu niên nhu nhu nhược nhược lại xinh đẹp, Lộ Sầm liếm môi, ánh mắt lộ ra tia thèm khát.

Trịnh Du bị ánh mắt của gã doạ sợ, vội lùi về phía sau.

Thành viên cuối cùng trong đội vội vọt lên che Trịnh Du ở phía sau, mặt mày thâm trầm :

- Người của đội chúng tôi các người cũng dám đánh chủ ý tới ?

- Jack, anh bảo vệ A Du, đừng để tên khốn này dòm ngó cậu ấy !!!

Đổng Nhược ưỡn ngực, đồng thời đứng che tầm mắt như hổ rình mồi của Lộ Sầm.

Mặc dù cô không thích Trịnh Du cho lắm nhưng để chọc tức Lộ Sầm, cho cậu ta chút nhan sắc vẫn không thành vấn đề.

- Cô...

Lộ Sầm mặt trầm xuống, Đào Mị Nhi bên cạnh lại nhìn Trịnh Du với ánh mắt không tốt.

Trịnh Du tuy cấp bậc chỉ là E, là thợ săn cấp bậc thấp nhất, thực lực cũng chẳng có nhưng thân phận lại có chút đặc biệt liền được giao cho đội của Lãnh Âm Tư.

Sĩ quan bị kẹp ở giữa thật muốn khóc rống lên, nhìn hai bên cãi nhau mà bất lực muốn can cũng không dám can, không can liền vung tay đánh nhau, sĩ quan tâm cầu nguyện ông trời mau mau phái cứu tinh tới đi !

Dường như đáp ứng mong ước của sĩ quan đại nhân, một chiếc xe quân dụng vọt tới, dừng lại.

Đám người câm nín nhìn chiếc xe quân dụng đột ngột xuất hiện, vì xe quân dụng này dùng loại kính đen, bên ngoài không thấy được bên trong liền tò mò không biết là ai tới.
________________

Lãnh Âm Tư dừng xe tháo dây an toàn, y liếc mắt qua thiếu niên đang say ngủ bên cạnh, hơi thở đều đều.

Cơ Từ Hàn vừa lên xe đã nhắm mắt ngủ, hoàn toàn không bận tâm đến những việc xung quanh, ngủ say đến mức xe xóc nảy cũng không làm thiếu niên tỉnh giấc.

Lãnh Âm Tư khẽ đẩy đẩy hắn, nhẹ gọi :

- Thiếu niên, đã tới rồi mau dậy đi.

<Đang hồi phục : 80%...90%...100%>

<Hồi phục thành công, có thể tỉnh lại>

Thiếu niên run run hàng lông mi dày, đôi mắt từ từ hé mở.

Cơ Từ Hàn cảm thấy cả người đầy sức sống, cơ bắp mỏi mệt giờ đã trở lại bình thường.

Hắn khẽ liếc Lãnh Âm Tư ở bên cạnh, đôi mắt không cảm xúc, cuối cùng mới phun ra được hai chữ :

- Tới nơi ?

- Đúng, đã tới bến cảng, chúng ta phải nhanh chóng lên thuyền rời đi.

Lãnh Âm Tư giọng bình thản nói.

- Tốt.

- A, tôi còn chưa biết tên cậu đâu, thiếu niên ?

Cơ Từ Hàn chần chừ một lúc mới nói :

- Cơ Từ Hàn.

- Tên rất hay, tôi là Lãnh Âm Tư.

Lãnh Âm Tư rất vui vẻ nói.

- Đã biết.

Thiếu niên tiếc chữ như vàng, chỉ lạnh lùng phun ra một câu, mở cửa xe bước xuống.

Lãnh Âm Tư thấy thái độ của hắn lạnh nhạt liền hiểu thiếu niên này tính cách thế nào, bất đắc dĩ cười một tiếng, nhanh chóng chộp lấy cái bịch phía ghế sau, mở cửa đi xuống.

Vừa bước xuống xe, trên mặt y đã không còn ý cười mà thấy vào đó là bộ dáng nghiêm nghị lạnh nhạt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net