CHƯƠNG 16 : Thành viên mới 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cơ Từ Hàn lại một phát đấm vào con mắt còn lại của Lộ Sầm, làm gã giống như con gấu trúc, trông buồn cười hết sức.

Hắn đè Lộ Sầm xuống sàn tàu hung hăng đánh, mỗi quyền hay mỗi cước đều dùng lực rất mạnh, đánh Lộ Sầm đến mắt đầy sao sáng.

Trên tàu yên tĩnh vang lên tiếng đánh đập vô cùng rõ ràng, Lộ Sầm cơ hội phản kháng cũng không có, chỉ có thể cuộn người lại chịu trận.

Tất cả mọi người ai mà nghĩ thiếu niên song nhi lạnh lùng lại hung bạo đến mức này, không nói một lời liền đánh người !

Đến khi Cơ Từ Hàn không đánh nữa, Lộ Sầm đã ngất xỉu rồi, mặt gã bây giờ so với đầu heo giống hệt nhau, thâm tím sưng vù lên.

Mọi người trên tàu trợn mắt há mồm, không biết nên phản ứng ra sao.

Đội viên của đội Lãnh Âm Tư nhìn một màn này tâm trạng không khỏi vui sướng, chỉ thiếu có nhảy cẩng lên vỗ tay mà thôi.

Không phải ngươi có tiền có quyền sao, không phải ngươi là thợ săn cấp S sao, còn không phải bị một song nhi đè xuống đánh ? Truyền ra ngoài chắc chắc sẽ bị người cười cho rụng răng !!!

Thiếu niên đứng lên, lại không biết có phải nhìn Lộ Sầm không vừa mắt hay không, nhấc chân ghét bỏ đạp cho gã hai phát nữa, đem Lộ Sầm đang bất tỉnh đau đến tỉnh dậy.

Đào Mị Nhi hồi thần lại, mặt tái mét hét lên :

- Tiện nhân, mày dám...mày dám...mày có biết anh ấy là ai không ?

Cơ Từ Hàn mắt lạnh liếc qua, ý tứ trong mắt rất rõ ràng.

Gã là ai liên quan gì đến hắn ?

Lại đạp thêm cho Lộ Sầm một phát nữa.

Đào Mị Nhi tức đến ngực phập phồng, mắt trợn ngược.

Đổng Nhược ghé lại gần Vương Phi Lăng và Jack, mím môi nhịn cười hỏi :

- Liệu cậu ấy có đen gã đá xuống biển không nhỉ ?

Giọng cô không nhỏ, toàn bộ người trên tàu đều có thể nghe rõ.

Đào Mị Nhi hét lên :

- Câm mồm !

Tiện nhân còn dám xúi giục hắn ?

Lời cô ta vừa dứt, Cơ Từ Hàn một cước đem Lộ Sầm mắt đầy thù hận đá xuống biển.

Lãnh Âm Tư :"..."

Vương Phi Lăng :"...."

Jack :"..."

Mọi người :"..."

Thiếu niên này cái gì cũng dám làm !

To gan thật.

Đổng Nhược vỗ tay, đối với Cơ Từ Hàn cho một cái nháy mắt :

- Làm tốt lắm !

Lãnh Âm Tư làm ngơ những hành động xúi giục lại khen ngợi của Đổng Nhược.

Vương Phi Lăng đỡ trán, cô còn dám nói, người của đội Lộ Sầm đã muốn ăn thịt cô rồi kìa.

Đào Mị Nhi mặt đỏ bừng, tức giận nhưng cũng chỉ có thể nuốt xuống, vội chỉ huy người vội vàng vớt Lộ Sầm lên. Lộ Sầm bị Cơ Từ Hàn đánh, toàn thân tay chân rã rời, cho dù biết bơi cũng chẳng bơi được.

Đây là biển, dưới biển có sinh vật biến dị gì thì ai mà biết được ?

Vì vậy gã nhanh chóng được cứu lên tàu.

Khi gã được vớt lên, bụng đã to như mang thai, nhổ ra đầy nước, còn có cả cá nữa.

Lộ Sầm suýt mất nửa cái mạng, lần đầu tiên trong đời gã bị chỉnh thảm như vậy. Gã nhìn thấy Cơ Từ Hàn ung dung tựa vào lan can tàu, mặt không cảm xúc nhìn gã như nhìn người chết liền tức đến ngất đi.

Nỗi nhục này, gã sẽ không quên !

Sĩ quan muốn khóc lắm rồi, lần này gã không bị cách chức cũng sẽ bị phạt cho coi, Lộ Sầm có gia cảnh quyền thế cao, Lãnh Âm Tư lại là thợ săn cấp SS, ai gã cũng không thể đắc tội a !!!

Lãnh Âm Tư thở hắt ra một tiếng, lạnh nhạt gọi sĩ quan :

- Này, cầm lấy. Bảo quản cho tốt.

Y ném cho sĩ quan cái túi, chất lỏng sền sệt thấm qua túi chảy đầy sàn.

Sĩ quan bắt được, mặt liền nhăn lại, không hiểu vì sao Lãnh Âm Tư lại ném thứ dơ bẩn này cho gã, sĩ quan mở túi nhìn một chút, khi thấy thứ bên trong, mặt gã lập tức tái mét, một lúc sau chính là vui sướng, gã cười đến toét miệng, cúi đầu cung kính nói với Lãnh Âm Tư :

- Lãnh đội trưởng, tôi sẽ bảo quản thứ này thật tốt.

Nói rồi gã quay sang quát người lính bên cạnh :

- Còn không mau đi chuẩn bị phòng cho đội của đội trưởng Lãnh !!!

- A...vâng !

Người lính không hiểu vì sao mình bị quát, vội vàng chạy đi chuẩn bị.

Tất cả người trên tàu đều ngẩn ngơ trước thay đổi đột nhiên nghiên về Lãnh Âm Tư của sĩ quan, Đào Mị Nhi vội nói :

- Sĩ quan, đội trưởng cũng cần một phòng !

Sĩ quan không do dự từ chối :

- Trên tàu không có đủ phòng, tôi sẽ cho người đưa chăn tới cho Lộ đội trưởng.

Nếu là trước kia, sĩ quan vẫn sẽ nghiêng về Lộ Sầm hơn, nhưng bây giờ...

Ngươi có quyền có thế thì sao ? Người ta đã giết được Liệp Sát Giả Kylie !!!

Liệp Sát Giả !

Là Liệp Sát Giả đấy !

Hai thế kỷ đây là người đầu tiên giết được một Liệp Sát Giả, cho dù là thợ săn cấp SSS hay hoàng đế sau này cũng phải nhượng y, đừng nói đến người chỉ biết dùng quyền thế chèn ép người khác !!!

Quyền thế thì có thể sánh bằng tồn vong của nhân loại sao ?

Đừng đùa, hai cái này chính là một trên trời một dưới đất đấy !!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net