CHƯƠNG 2 : Hắc Sát Tử Thần _Cơ Từ Hàn 2.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong phòng thí nghiệm dưới lòng đất, từng người mặc áo khoác trắng dài đang vội vã làm việc không ngừng nghỉ, một lão giáo sư tóc bạc trắng khẽ nâng gọng kính, cười đến vui vẻ :

- Thành công ? Chúng ta vậy mà thành công tạo ra một nhân loại đủ sức tiêu diệt Ác Ma chi Vương !

Nhưng lão chưa cười được bao lâu, tiếng máy móc vang lên tiếng píp píp, nhịp tim trên màn hình của thiếu niên nằm an tĩnh ở trên bàn thí nghiệm từ từ yếu đi và hơi thở cũng trở nên nhạt dần, đứt quãng. Một người hoảng sợ hô lên :

- Không ổn, nhịp tim đang yếu dần, mau....mau chuẩn bị thiết bị trợ tim.....

Tất cả những người khoác áo trắng gấp đến độ không kịp thở, đem tất cả loại máy móc áp lên người thiếu niên, chỉ hi vọng có thể thành công cứu chữa.

Ba mươi phút sau, trong phòng thí nghiệm bao trùm một không khí tuyệt vọng, người áo trắng bỏ thiết bị trong tay xuống, thở dài lắc đầu :

- Có lẽ thân thể suy kiệt, tim không chịu được các thí nghiệm virus bước cuối cùng.

Thiếu niên chỉ tầm 15 tuổi không động đậy nằm im trên bàn, trên nửa thân trần của thiếu niên bị gắn đầy dây điện khác nhau, khuôn mặt trầm tĩnh tái nhợt, đôi môi trắng bệch khô khốc, nứt nẻ.

Thiếu niên tựa như đang ngủ say thực chất tim đã ngừng đập, hiển nhiên đã trở thành một khối thi thể đang dần lạnh xuống. Vị giáo sư tóc bạc ngã ngồi trên đất, đôi mắt thẫn thờ nhìn thi thể thiếu niên, lão điên cuồng gào lên :

- Không thể nào, không thể nào ! Rõ ràng đã thành công, vì cái gì....gì cái gì......ông trời thật không muốn cho nhân loại một niềm hi vọng hay sao ?

Công sức trong gần hai mươi năm nay đều cứ như vậy đổ sông đổ biển ? Tất cả mọi người đều đặt lên người thiếu niên này hi vọng có thể tiêu diệt Ác Ma chi Vương, cho nhân loại một lối thoát. Gần hai mươi năm nghiên cứu, bao nhiêu lần thất bại, chỉ có thiếu niên này thành công sống sót qua hàng loạt thí nghiệm virus chết người, vậy thì tại sao.....

Tại sao đến phút cuối lại không chịu nổi, tại sao lại không gắng gượng một chút ?

Chẳng lẽ phải lần nữa thực hiện nghiên cứu lại từ đầu, chẳng lẽ phải chờ thêm gần hai mươi năm nữa, nhưng.... liệu nhân loại sẽ trụ nổi đến khi thí nghiệm thành công ?!!!

Tương lai của nhân loại phải làm sao.....

- Ta đã định báo cho hoàng gia....ta đã nghĩ nhân loại sẽ có một tương lai không bị Zombie chèn ép sợ hãi....vì cái gì.....

Lão ôm đầu thống khổ kêu, trong cả phòng thí nghiệm im ắng đến lạ thường, không một ai nói, không một ai trả lời, tất cả chỉ tận lực cúi đầu, khuôn mặt rầu rĩ.....bọn họ biết.....

Tất cả công sức làm việc ngày đêm đều đã hoá bọt biển hết rồi !

Nhưng lúc này, thi thể vốn đã lạnh xuống của thiếu niên giật giật mí mắt, đôi mi dài rũ xuống dần được nâng lên, lạ lẫm nhìn xung quanh. Trước còn mắt kinh ngạc muốn rớt ra của tất cả mọi người, thiếu niên nhẹ nhàng xoay eo, tung người lộn một vòng hoàn hảo trên không trung rồi chậm rãi đáp đất, bàn tay nhỏ vớ lấy con dao mổ trên khay, kề vào cổ một người mặt đồ màu trắng.

Người mặt đồ màu trắng sợ run rẩy, đến thở cũng không dám thở mạnh, chỉ có thể há ra mấp máy vài từ, sau đó muốn cầu xin tha, lại bất ngờ thiếu niên dùng lực, đem yến hầu đâm thủng.

Vứt cái xác xuống, thiếu niên quét mắt một lượt, trong đôi mắt trong veo là một mảnh hung quang và tàn nhẫn, thiếu niên nhìn qua lão giáo sư đã ngừng kêu gào thống khổ, lạnh lẽo hỏi :

- Đây là đâu ?

Lão giáo sư mừng như điên, kích động đứng lên, khuôn mặt tươi cười sáng chói :

- Cậu không chết, cậu không chết, thí nghiệm cuối cùng cũng thành công....

- Đây là đâu ?

Thiếu niên không kiên nhẫn hỏi lại, ánh mắt tàn khốc. Lão giáo sư sửng người, khó tin nhìn thiếu niên trước mặt. Đáy mắt thiếu niên là tràn đầy thị huyết hung tàn, giống như Tử Thần mang lại tử vong, vô cùng nguy hiểm, lão chưa từng thấy ánh mắt này ở thiếu niên nhu nhược trước đó, ánh mắt này chỉ có Tử Thần mới có. Một cơn lạnh buốt từ chân lão chạy thẳng lên đầu, lão vô thức siết chặt nắm tay, lòng dần dần dâng lên một cảm giác lo sợ quỷ dị....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net