Chương 21- chương 40

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 21 Trách cứ:

Tâm tư Bạch Lê Hoa càng nặng nề hơn.

Lý Tiểu Ngọc ngồi một chỗ khóc thút tha thút thít, lấy ống tay áo quẹt nước mắt, "Vậy phải làm sao bây giờ a! Cha, ngươi ngàn vạn không thể xảy ra chuyện a."

Lương Đại Nương nấu một chén canh gừng cho Lương lão cha uống, cầu nguyện có thể xua đuổi khí lạnh, không bị bệnh gì.

Chung quanh áp lực đáng sợ, Bạch Lê Hoa nhìn chân Lương lão cha nói: "Ta đi tìm gọi Trình đại phu, xem hắn có thể đến khám bệnh tại nhà không."

Trình đại phu là người duy nhất trong thôn này biết y thuật, chỉ là hắn tính tình cổ quái, vào buổi tối thì dù cho trời sập xuống, cũng không thể ngăn cản hắn nghỉ ngơi.

Lâu dần, mọi người cũng quen không quấy rầy hắn vào buổi tối.

Nhưng bây giờ......

Lương Nhị Lang nhìn lão cha mình ở trên giường hơi thở thoi thóp, đâu có lo lắng nhiều như vậy, liền cất bước chạy ra cửa: "Ta đây liền đi tìm Trình đại phu, hắn nhất định có biện pháp......"

Lý Tiểu Ngọc lập tức ngừng khóc, lúc mọi người còn chưa nghe rõ Lương Nhị Lang nói, liền tay mắt lanh lẹ kéo cổ áo Lương Nhị Lang, "Chàng chạy nhanh quá nhỉ, chúng ta đâu có bạc."

Lương Nhị Lang liền giống như gà trống thua trận, nháy mắt không có khí thế, chỉ có thể giương mắt nhìn, "Ta đây cũng không thể nhìn cha chết a!"

Năm đó, Lương lão cha chính là vì sau khi bị thương không có bạc, không được kịp thời trị liệu mới bị què, lần này lại tổn thương đễn chân lần nữa, còn ngồi trong nước bẩn không biết bao lâu, lỡ như ông có gì không hay xảy ra......

Lý Tiểu Ngọc ầm ĩ lên "Chàng nói cái gì, chẳng lẽ ta muốn nhìn cha chết sao? Chàng nghĩ cha té xuống nước là do ta hại sao?"

Lương Nhị Lang lắp bắp, tức muốn hộc máu, dứt khoát nói không lựa lời: "Vậy, không phải nàng đi! Nếu không phải nàng đem bạc đưa cho con ma bài bạc đại ca của nàng, không phải hôm nay chúng ta đã có bạc đi y quán sao?"

Lý Tiểu Ngọc sửng sốt, thậm chí quên mất khóc nháo.

Nhưng mà này chỉ là im lặng trước cơn bão, chờ nàng chậm chạp hồi thần lại, Bạch Lê Hoa chỉ cảm thấy lỗ tai mình muốn bể ra.

Lý Tiểu Ngọc ngồi dưới đất khóc thở hổn hển, "Nương, ngươi phân xử công bằng đi. Ta vốn dĩ là nhất thời hồ đồ, mượn của hồi môn của tẩu tử, nhưng ta cũng là bị ép buộc mà? Giờ việc gì hắn cũng đổ lên người ta, ta không muốn sống nữa a."

Lương Đại Nương bị ầm ĩ đến đau đầu, vạn phần không kiên nhẫn: "Được rồi, các ngươi đều đừng ầm ĩ nữa!"

Lúc này mới an tĩnh lại.

Bạch Lê Hoa không để ý các nàng nói gì, chỉ là thừa lúc ầm ĩ, nhìn kỹ bệnh tình thương thế của Lương lão cha, sau đó nói với Lương đại nương: "Ta đi tìm Trình đại phu hỏi một chút."

Lương đại nương ngầm đồng ý, Lương Đại Lang cũng không có vẻ mặt gì.

Nàng thở dài, đi nhà bếp cầm một cây củi, bọc vải rách lên, ở mặt trên xối chút dầu làm thành đuốc soi.

Bên ngoài có gió, cây đuốc chập chòe, Bạch Lê Hoa thật cẩn thận che lại, sợ không chú ý bị tắt lửa.

Đường ở nông thôn, ngoại trừ đường lớn, đều là đi trên ruộng, vừa nhỏ vừa hẹp, chỉ đi được một người, nếu không có đuốc, thực không cách nào đi.

Bạch Lê Hoa mới vừa đi ra đường ruộng, cánh tay liền bị người mạnh mẽ kéo lấy, nàng dừng lại, xoay người, người nọ thuận thế cướp đuốc trên tay nàng, thấp giọng nói, "Ngươi về nhà đi."

Là Lương Đại Lang.

Nàng hỏi: "Sao chàng lại ra đây?"

Ông trời, thảm rồi......

Lương Đại Lang trầm mặc một chút, "Tối quá rồi, nàng đi một mình không an toàn, ta đi là được."

Quả nhiên không ngoài dự liệu, Bạch Lê Hoa vội vàng xua tay, "Không cần không cần, ta đi an toàn mà."

Trời ơi giúp ta với, nàng chuồn ra đây không phải thật sự muốn đi tìm cái tên Trình đại phu kia a!



Chương 22: Cố nhân:

Lương Đại Lang làm như căn bản không nghe thấy nàng đang nói gì, cũng không để ý tới nàng, bản thân cầm cây đuốc đi trước.

Bạch Lê Hoa không có cách nào, đành phải kêu khổ không ngừng chạy theo sau.

Cái ông Trình đại phu kia, chỉ sợ y thuật không bằng một góc của nàng, còn gà mờ mà làm cao, tính tình thực không ổn mà.

Vốn dĩ nàng tính toán khi ra khỏi nhà thì đi tìm chút rễ củ cải trắng, sau khi rửa sạch sẽ, thêm chút đường đỏ, ba chén nước nấu thành một chén thuốc, mỗi ngày uống một lần, không đến ba ngày là có thể khỏi hẳn.

Còn vết thương ở chân, thì nàng cứ nói là Trình đại phu dạy nàng làm sao để cố định chân, lại tìm chút thảo dược đắp lên là khỏi ngay.

Tuy rằng tiện nghi cho tên Trình đại phu kia, nhưng nàng phải lưu lại chút gì đó cho mình.

Nhưng hiện tại Lương Đại Lang đi theo tới tính làm gì đây?

Thành thành thật thật đi nhà Trình đại phu, lại bị tạt một chậu nước rửa chân sao?

Lương Đại Lang cố chấp đi ở phía trước, căn bản không nghe lời nàng nói, hai người cứ như vậy một trước một sau đi tới.

Tuy rằng Lương Đại Lang ngoài miệng không nói ra, nhưng là Bạch Lê Hoa biết hắn vẫn luôn chiếu cố nàng, cây đuốc luôn hơi nghiêng về bên trái, để nàng có thể thấy rõ đường, mỗi đến chỗ bờ ruộng, đều hơi dừng lại một chút.

Nhưng dù vậy, Bạch Lê Hoa vẫn không chú ý chân này dẫm chân kia mà ngã xuống.

Lương Đại Lang nghe được thét chói tai lập tức quay đầu lại nhưng vẫn không kịp kéo lại.

Bạch Lê Hoa thân mình tròn vo lăn xuống sườn dốc, lăn vài vòng mới tới đáy.

Chỉ cảm thấy một trận đầu váng mắt hoa.

Lương Đại Lang nghe tiếng nhảy xuống, đỡ nàng dậy, nhìn nàng nửa ngày nghẹn ra một câu: "Có bị thương chỗ nào không?"

Bạch Lê Hoa lắc đầu, "Béo nha" mấy năm nay lăn trên đất nhiều, da dày thịt béo, ngay lúc này một thân thịt béo lại vô cùng hữu dụng.

Nàng vỗ vỗ bùn đất trên người, lại phát hiện Lương Đại Lang tay ở trên người nàng sờ loạn lên......

"Này!" Bạch Lê Hoa giật mình một cái nhảy dựng lên, đánh thật mạnh vào người Lương Đại Lang: "Chàng làm gì đấy!"

Hắn giọng tràn ngập nghi hoặc: "...... Ta xem nàng có bị thương không."

"Không phải ta đã lắc đầu rồi sao?"

Lương Đại Lang nghiêm trang: "Không thấy được, lửa tắt rồi."

Bạch Lê Hoa lúc này mới chú ý là cây đuốc không còn.

Vì tránh để chuyện ngoài ý muốn như vừa rồi lại phát sinh lần nữa, Lương Đại Lang vẫn luôn đỡ nàng đi, may mắn lúc này không có ai thấy mặt nàng đỏ bừng.

Thời gian qua cực nhanh, hai người vùi đầu đi đường, không bao lâu liền có thể loáng thoáng thấy nhà của Trình đại phu.

Trong nhà còn sáng đèn, chắc là chưa có nghỉ ngơi.

Nói không chừng còn có thể nhờ hắn đí ra cửa một chuyến.

Lương Đại Lang trên mặt vui vẻ, chạy tới, liên tục hô vài tiếng nhưng không ai trả lời.

Bạch Lê Hoa chậm chạp đi qua, dùng ngón tay chấm nước miếng, nhẹ nhàng chọt vào cửa sổ dán giấy, thành công chọt một lỗ.

Nàng híp một mắt nhìn vào trong qua khe hở, chỉ có thể thấy ánh nến lay động.

Trong phòng không một bóng người.

Tối thui như vầy, chẳng lẽ đi tiểu ở chung quanh rồi sao?

Lương Đại Lang ở cửa chờ, nàng liền đi xung quanh.

Thú vị là chung quanh nhà của Trình đại phu không có đất trống, nhưng hắn ở đất bằng, đất trồng cây, chỗ đất này rất tốt để trồng thảo dược.

Thảo dược này, phần lớn đều hiếm thấy.

Lại bị hắn trồng cỏ dại, nếu không phải nàng thông hiểu y lý, mấy thứ này, sợ là không ai biết.

Đáng tiếc sắc trời quá tối, mấy thứ này cỏ dại này trông đều giống nhau, để nhìn cho rõ, nàng thậm chí ngồi xổm trên mặt đất, nghĩ lỡ như có thứ gì tốt thì sao.

Nhưng mà thứ tốt đâu không thấy, lỗ tai lại nghe thấy một giọng nói thật quen thuộc.

Không thể không nói, duyên phận thật kỳ diệu.



Chương 23: Có thai:

Nàng cùng Bạch Ngọc Lan, rõ ràng một người ở nhà ngói trên chợ, một người ở nhà tranh gió lùa mưa đột, làm sao mà có duyên đến nỗi một ngày gặp đến hai lần đây?

Xa xa, Bạch Lê Hoa thấy hai bóng người đứng chung một chỗ.

Lôi lôi kéo kéo.

Một người là Bạch Ngọc Lan, người kia tất nhiên là Trình đại phu.

Hơn nữa, Bạch Ngọc Lan đã giận tái mặt, nói chuyện to giọng quên thu lại , Bạch Lê Hoa mới may mắn thấy được một màn này.

Chỉ nghe nàng nói: "Lúc trước đã nói rõ ràng rồi, một thang thuốc năm lượng bạc, sao giờ ngươi lại muốn lật lọng nói mười lượng?"

Bạch Lê Hoa chống tay, đắc ý nhìn, đại khái biết vì cái gì Bạch Ngọc Lan lại đi cầm đồ.

Nhưng thân là một đại cô nương, khuya khoắt lại lén lút đi tìm đại phu, có chút không thể nào nói nổi a.

Hay là nàng ta bị bệnh kín?

Tưởng tượng như vậy, Bạch Lê Hoa liền hưng phấn, lúc trước "Béo nha" cứ liên tục bị mẹ con nàng ta ngấm ngầm khi dễ a.

Chỉ thấy nam tử vòng tay lại, đánh giá Bạch Ngọc Lan, "Dù sao ta nói giá đó, nếu ngươi không có bạc, thì van xin ta đi!"

Bạch Ngọc Lan dậm chân, "Ta đã nói hết lời rồi, ngươi còn muốn ta xin như thế nào đây?"

"Không dám, không dám." Trình đại phu liên tiếp nói hai hai từ, tay cũng thuận thế ôm vai Ngọc Lan, sau đó đưa ngón tay lên, vén tóc bên tai của Bạch Ngọc Lan vuốt ve, "Chỉ cần ngươi......"

"Vô sỉ!" Bạch Ngọc Lan thét chói tai một phen ngăn tay của Trình đại phu, đề phòng lui hai bước, lạnh giọng quát lớn nói: "Ngươi có biết cha ta là ai không!"

Cha ngươi là Tôn Ngộ Không chắc!

Bạch Lê Hoa ở trong lòng trêu chọc, không biết có nên nói Bạch Ngọc Lan là trời sinh ngu xuẩn, một hai đợi tối thui đơn độc tới gặp nam nhân, cho dù đeo mạng che mặt, cái dáng người này cũng ngăn không được a!

Trình đại phu từng bước một tiến tới gần Bạch Ngọc Lan, "Nếu không thì thuyết phục ta đi?"

Họ Trình hắn cái gì cũng thấy rồi, tiểu thư này tuổi còn trẻ đã bị người làm lớn bụng, không giấu đi mà còn dám lớn miệng?

Đúng lúc lớn miệng đi, nói không chừng hắn còn có thể tới cửa cầu than a.

Trình đại phu nghĩ, không khỏi phát ra tiếng cười làm người khác chán ghét.

Mà từ góc độ này, Bạch Lê Hoa không thấy rõ động tác hai người, chỉ biết, Bạch Ngọc Lan cuối cùng cũng không có nói ra tên của lão cha nàng.

Sau đó cũng không biết làm cái gì, liền nghe kia Trình đại phu một tiếng kêu rên rồi nói:

"Nếu ngươi không muốn, Trình mỗ ta đây cũng không bắt buộc, đem mười lăm lượng bạc tới đây ngươi có thể đem lạc tử thang này đi."

Bạch Ngọc Lan kêu sợ hãi ra tiếng, "Mười lăm lượng?"

......

Lạc! Tử! Thang!

Mấy chữ này rõ ràng chui vào lỗ tai Bạch Lê Hoa, đó chẳng phải là thuốc phá thai sao?

Bạch Ngọc Lan lại có thể có thai?

Còn có họ Trình này, thai phụ mà cũng làm được sao?

Nội dung vở kịch quá mức xuất sắc, Bạch Lê Hoa xem tặc lưỡi, còn đang nghĩ làm sao có thể lợi dụng tốt chuyện này, liền phát hiện tình huống phía trước đã quay xuống đất.

Không biết Bạch Ngọc Lan này nói gì, họ Trình làm gì, dù sao bọn họ cũng lôi lôi kéo kéo nhau.

Hơn nữa Bạch Ngọc Lan rõ ràng là không muốn.

Họ Trình lại làm sao lại sợ một nữ tử đây? Mạnh mẽ khởi động nói làm liền làm a ......

Sau đó Lương Đại Lang không biết có phải nghe tiếng động lạ mà tới tìm nàng không, nhưng mà hắn tới rồi.

Không chỉ có tới, còn lớn giọng hỏi một câu, "Ai ở đàng kia vậy? Trình đại phu, là ngươi sao?"

Không chỉ có Bạch Lê Hoa hoảng sợ, động tác bên kia cũng liền ngừng lại......

Hơn nửa ngày, mới nghe được hắn hỏi, "Ai!"

"Ta là Lương Đại Lang, tới nhờ ngươi đi xem bệnh cho cha ta." Lương Đại Lang nói, tiếng càng ngày càng gần.

"Ngươi đứng lại!" Này họ Trình hoang mang rối loạn kéo lưng quần, Bạch Ngọc Lan rốt cuộc thông minh lên, đẩy lão sắc quỷ ra chạy đi.



Chương 24: Giao dịch:

Thịt mỡ đến miệng lại không được ăn, Trình Tây trong lòng khó chịu, tự nhiên cũng sẽ không nói lời gì hay ho, chỉ nghe hắn tức giận nói: "Ta buổi tối không ra khám bệnh, ngày mai ngươi tới sớm đi."

Chờ dọn dẹp xong rồi, lúc này mới chậm rì rì mà ra cửa.

Một đường, mặc cho Lương Đại Lang vừa đấm vừa xoa, hắn cũng không nói tiếng nào.

Không đi khám, dù sao cũng không khám.

Lương Đại Lang thiếu chút nữa liền đánh người rồi khiêng về, bất quá Trình Tây cáo già xảo quyệt nói trước, "Ngươi mà đụng đến một sợi lông tơ của ta, chúng ta liền đi gặp thôn trưởng a!"

Thôn trưởng là quan lớn nhất trong thôn.

Lương Đại Lang dáng người to lớn, chẳng qua trời sinh hắn gầy trơ cả xương, cho nên hắn (Trình Tây) nói trước, xem như gõ chuông cảnh báo.

Trình Tây là đại phu duy nhất của các thôn trong vùng này, có quan hệ rộng, trên cơ bản không ai dám đắc tội hắn, rốt cuộc nhà cũng đau đầu nhức óc.

Đối nghịch với đại phu, không phải là đi tìm chết sao.

Lương Đại Lang không có cách, thậm chí cắn răng nói, chỉ cần hắn chịu đi, liền cho gấp ba số bạc, hơn nữa còn đưa hắn trở về.

Trình Tây lắc đầu cự tuyệt.

Bạch Lê Hoa thấy vậy, liền muốn nói riêng mấy câu với Trình đại phu.

Lương Đại Lang đành phải ở ngoài cửa chờ, lòng nóng như lửa đốt.

Đại khái qua thời gian một nén nhang, cửa rốt cuộc cũng mở ra.

Trình Tây thay đổi vẻ mặt bất mãn lúc trước, cười mời Lương Đại Lang vào, tuy rằng ngoài miệng vẫn nói là sẽ không đi, nhưng lại cho bọn hắn phương thuốc và liều lượng.

Trình Tây nói với Lương Đại Lang: "Đại Lang, ngươi biết không, ta sở dĩ không thể đi khám là vì trời tối ta không thấy đường."

Nói rồi, hắn dùng góc áo chùi mắt, "Cái tật này thật xấu, nhưng mà cha ngươi không bị gì đâu, ta học y mấy chục năm rồi, ngươi vừa nói ta liền biết a."

Trình Tây vỗ ngực bảo đảm, ai không biết, chắc sẽ đem hắn thành Phật từ bi a.

Bạch Lê Hoa nghẹn cười, Lương Đại Lang lại gật đầu tỏ vẻ hiểu rõ.

Xác nhận phương thuốc và liều lượng, rồi đưa lên tiền khám bệnh, lại lôi kéo Bạch Lê Hoa đi.

Mà Trình Tây, cũng không chút khách khí nhận lấy bạc, mặt cười đến thấy toàn nếp nhăn.

Bạch Lê Hoa một hơi thiếu chút nữa không đi nổi.

Lão sắc quỷ này quả nhiên không biết xấu hổ.

Lúc đi trên đường, Lương Đại Lang hình như có chút kỳ lạ.

Cũng không thể nói ra là vì cái gì, nhưng Bạch Lê Hoa liền cảm thấy có chỗ không đúng.

Suy nghĩ một lúc lâu, rốt cuộc suy đoán: Hắn quá trầm mặc, tuy rằng hắn ngày thường cũng nói nhiều, nhưng vẫn là người rất tinh tế, nói văn vẻ chút, giống như là mưa xuân.

Nhuận vật tế vô thanh. (LNT- cái này đại loại nghĩa là những việc nhỏ âm thầm xảy ra không ai hay, âm thầm ẩn nhẫn không phát ra tiếng động. Câu này trong bài Xuân Dạ Hỉ Vũ của Đỗ Phủ)

Mà bây giờ, bọn họ đi cùng một chỗ, lại hoàn toàn không có cái loại cảm giác này.

Lương Đại Lang có chút thất thần, rõ ràng lấy được phương thuốc hẳn là phải cao hứng mới đúng.

Bạch Lê Hoa làm bộ không biết.

Qua một lúc lâu, hắn rốt cuộc nhịn không được dừng chân lại, mở miệng thử thăm dò: "Mới vừa rồi, nàng nói gì với Trình đại phu vậy?"

Vì cái gì hắn (Trình đại phu) vừa ra cửa lại giống như biến thành người khác?

Còn nữa, hắn nhìn nữ tử bên người, người thì vẫn là người kia, mặt vẫn là gương mặt kia, vì sao lại cho người ta cảm giác hoàn toàn không giống nhau.

Thậm chí......có chút quen thuộc.

Rốt cuộc trên người nàng có bao nhiêu bí mật mà hắn không biết?

Bạch Lê Hoa hỏi lại, "Vậy chàng nói đi, chàng mới vừa rồi thấy cái gì?"

"...... Một nữ tử."

Bạch Lê Hoa cười, quả nhiên, rõ ràng hắn có thấy lại lui lại, mà hắn cũng không hề dấu diếm nàng

"Ta cùng hắn làm một giao dịch."

Nguyên bản Bạch Lê Hoa cho rằng hắn sẽ truy hỏi là giao dịch gì, nhưng mà Lương Đại Lang cũng không hỏi.

Hai người một trước một sau đi trên đường ruộng, ánh trăng đưa bóng dáng bọn họ kéo thật dài, lại chất chồng trên nhau......



Chương 25: Vật về chủ cũ:

Sáng sớm hôm sau, Bạch Lê Hoa vừa mở mắt ra liền phát hiện Lương Đại Lang lại không nằm bên cạnh.

Đưa tay vào trong chăn, lạnh lẽo, khăn trải giường cũng không một nếp nhăn, như chưa từng ngủ qua. (LNT -- ôi thương tỷ quá... ( ̄ヘ ̄))

Trừ lúc vừa mới về, Lương Đại Lang "bụng đói ăn quàng" cùng với "động phòng" với nàng bên ngoài, lại chưa từng ngủ cùng nhau.

Mỗi lần đều là nằm xuống cùng nhau tắt đèn, sau đó không bao lâu đều rời đi.

Không biết làm cái quỷ gì.

Bạch Lê Hoa dọn dẹp xong đi ra, trời bên ngoài vẫn tối đen, trên đỉnh đầu sao vẫn sáng lấp lánh, dế kêu hăng hái trong bụi cỏ, nơi chân rời xa xôi bắt đầu xuất hiện một vệt sáng.

Xem ra hôm nay trời sẽ nắng.

Thời điểm nàng đi vào nhà bếp, Lý Tiểu Ngọc cũng vừa lúc ngáp dài đi vào, thấy nàng thì mắt trợn trắng, lười biếng mà nói một câu, "Đại tẩu, dậy sớm vậy."

Lý thị không thích nàng, nên lúc nào cũng nhằm vào nàng.

Lúc trước đại khái là ghét bỏ nàng ăn nhiều, không làm việc.

Bây giờ...... Tự nhiên là vì vòng tay trên cổ tay nàng.

Từ lúc nàng tiến vào, Bạch Lê Hoa liền phát hiện nàng thất thần, tay nàng vẫn chậm rì rì làm việc, đôi mắt lại cứ dán chặt vào chiếc vòng trên cổ tay nàng.

Bạch Lê Hoa không nghĩ nhiều, chỉ cho rằng nàng luyến tiếc của hồi môn.

Nhìn bộ dáng nàng mất hồn mất vía, Bạch Lê Hoa hơi hơi mỉm cười, đi qua đem vòng ngọc trên cổ tay mình gỡ xuống, đặt vào tay Lý Tiểu Ngọc.

Lý Tiểu Ngọc mở to hai mắt nhìn, không thể tin tưởng nhìn Bạch Lê Hoa: "Tẩu tử, ngươi đây là......"

Bạch Lê Hoa bày ra một bộ dáng bộ ngốc: "Đây là của hồi môn của ngươi, làm sao ta đoạt được, vòng tay này, cũng là lúc vật về chủ cũ."

Lý Tiểu Ngọc cũng thật buồn cười, lúc không đưa cho nàng, nàng lại khóc lại nháo, hận nghiến răng nghiến lợi, bây giờ đem đồ đặt vào tay nàng, nàng lại không dám cầm, lắp bắp mà nói: "Nhưng cha mẹ nói......"

Bạch Lê Hoa dỗ nàng, "Ngươi cho ta đó là đồ của ta, bây giờ ta muốn đem nó tặng cho ngươi, cha mẹ sẽ không nói gì đâu."

Lý Tiểu Ngọc lúc này mới đem vòng tay cầm lấy, đem cổ tay khoa tay múa chân nửa ngày, sau khi phát hiện đúng là của hồi môn của mình, lúc này mới đắc ý đem vòng tay mang lên cổ tay.

Đừng nói, vòng tay này tuy rằng ngày ấy ở trên cổ tay Bạch Lê Hoa trên cổ tay nhìn vô cùng rực rỡ lung linh, nhưng đeo trên cổ tay nàng, lại chẳng thấy gì đẹp.

Lý Tiểu Ngọc che cổ tay lại, sợ Bạch Lê Hoa lại đòi về, "Chúng ta phải nói cho rõ a, chính ngươi đã cho ta, nếu cha mẹ trách móc, ngươi đừng có hắt nước bẩn ta a."

Bạch Lê Hoa nhân cơ hội nói, "không có đâu, cha mẹ nhất định hy vọng chị em dâu chúng ta thân cận, gia đình hòa thuận."

"Cũng đúng." Lý Tiểu Ngọc gật đầu tỏ vẻ đồng ý.

Nhìn nàng nhận lấy vòng tay, Bạch Lê Hoa rốt cuộc thở dài nhẹ nhõm một hơi, xem bộ dáng Lý Tiểu Ngọc cầm vòng tay, rõ ràng giống như nhặt được bảo vật.

Nhưng nếu nàng biết, làm sao mà chỉ vì mười lượng bạc lại đem vòng tay đưa đi đây?

Nữ nhân này keo kiệt, khôn khéo lại còn sĩ diện, cho dù là cho, chỉ sợ cũng chỉ con món đồ không tới hai văn tiền.

Không nghĩ ra được, ngay sau đó may mắn là Lương Đại Lang suy nghĩ chu đáo, nếu không phải hắn đi mua mấy cái vòng tay giống như đúc, nàng lấy đâu mà "trả" cho Lý Tiểu Ngọc.

Thấy không, Lý Tiểu Ngọc tâm tình cao hứng, làm việc cũng nhanh nhẹn, thành thạo đem đống rau dại rửa sạch sẽ.

Đang lo không có đồ để đựng, khóe mắt thấy cái rổ ngày hôm qua Hà Tiểu Hổ bọn họ đưa tới.

Bạch Lê Hoa còn chưa kịp kêu đừng động, nàng đã kéo mặt trên vải bông lên, đem rau dại ném vào......

"Ai nha......"



Chương 26: Mạng che mặt:

(LTN) sợ hãi kêu lên.

Lý Tiểu Ngọc tức giận, "Đây là thứ gì chứ!"

Bạch Lê Hoa vừa đi qua liền thấy bột mì dính đất cát cùng với trứng thối xếp bừa bãi trong rổ, mà bởi vì đất cát nhiều, lại có vải vụn che dấu, cũng không ngửi được mùi hôi, hiện tại vừa mở ra, hiệu quả thị giác quả thực....

Một đống hổ lốn, thoạt nhìn giống như là một đống phân.

Lý Tiểu Ngọc trong nhà tuy nghèo, cũng là ăn bữa nay lo bữa mai, nhưng nào có như

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#dienvan