CHƯƠNG 1: XUYÊN QUA.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


_ Này bà già, bà đang đùa với tôi đấy à. – Tiếng hét đầy giận dữ thể hiện tâm trạng bức xúc của Lâm San San lúc này.

Cách đó không xa là một bà lão với mái tóc trắng bạc được bới lên gọn gàng, chỉ cao tầm 1m50, cầm một cây trượng gỗ với khuôn mặt hồng hào không một nếp nhăn, vừa nhìn liền nhận ra là một lão ngoan đồng. Lúc này bà đang vừa dùng tay vuốt ngực, vừa hướng ánh mắt đáng thương hề hề về phía cô gái, nói:

_ Cháu gái à đừng xúc động, bình tĩnh nghe ta nói đã, tim ta yếu lắm đó, ta mới có 14973 tuổi thôi, còn cả một quãng đời tươi đẹp phía trước nữa, ta không muốn làm 'hồng nhan bạc mệnh' đâu.

"Hừ hừ.Chưa nói đến hai chữ 'hồng nhan' hoàn toàn không hợp với bà, sống đến những mười mấy ngàn năm mà còn chê ít hay sao mà kêu 'bạc mệnh' chứ." - Cô gái nghĩ, nhưng vấn đề không phải ở đây, trước hết phải lo cho số phận của cô sau này đã, bà ta vừa cái gì ý nhỉ, sẽ cho cô xuyên vào một quyển truyện nào đấy, trời ạ cô chết không phải do bà ta làm việc thiếu trách nhiệm xóa nhầm tên vào sổ sinh tử sao, giờ muốn bù đắp thì cho cô sống lại là được, tại sao phải vào một cuốn truyện vớ vẩn chứ?

_ Tôi cần một lời giải thích.

_ Cháu gái, ở thế giới kia cháu đã chết rồi thì sao có thể sống lại chứ. Còn cái thế giới mà cháu sắp xuyên qua không phải là thế giới ảo vớ vẩn gì đó đâu, nó tồn tại như một thế giới thật mà con người không biết đến, là thật đó. – Vừa nói bà đưa ba ngón tay lên thề thốt để chứng tỏ tính chân thực trong lời nói.

_ Sau đó đâu? – Cô gái đã dịu bớt đi phần nào.

_ Ừ. Ta sẽ cho cháu xuyên qua truyện " Naruto" nhé. Ta là fan cuồng của cuốn truyện này đó, ta đã đọc đi đọc lại bao nhiêu lần rồi ý nhỉ 200 hay nhiều hơn nhỉ, ta có một tủ đầy đủ các tập của truyện, còn lặn lội sang Nhật Bản xa xôi, xếp hàng những 8 giờ đồng hồ để xin chữ kí của tác giả Kishimoto Matashi nữa đấy, trong truyện ta thích nhất...

Bà lão không ngừng giới thiệu tình yêu của mình đối với truyện mà không để ý đến khóe môi cô gái đang giật giật, đùa gì thế xuyên thì xuyên vào một cuốn truyện tình cảm bình thường làm nhân vật quần chúng sống bình an qua ngày không xuyên, có điên mới xuyên vào cái thế giới ninja giết người như giết kiến ấy, cuộc sống mưa bom bão đạn trước đây của cô chưa đủ hay sao.

_ Không được ở đó nguy hiểm lắm, hễ sơ sẩy một xíu là chết như chơi.– Cô nói. Dù cô có là Huyền Thoại của Cục điều tra liên bang quốc gia thì cũng chỉ là một người bình thường.

_ Trời ạ tuổi trẻ là phải thách thức chứ, cứ sống nhàm chán như cháu trước kia suốt ngày giam mình trong bốn bức tường đến hỏng, không điều tra phá án thì bắt tội phạm. Làm ninja không tốt sao, nhún một cái là bay được tới ngọn cây, rồi còn có thể phun lửa, nước nữa... quá tuyệt còn gì. Quan trọng nhất là tự do tự tại, muốn làm gì thì làm, muốn đi đâu thì đi.

Cô gái trẻ nghĩ lại thấy cũng đúng, cuộc sống trước đây của cô quả thật rất tẻ nhạt, vô vị, sống mà 90% người quen là tội phạm biến thái, khủng bố nguy hiểm cấp độ S (chị bắt được nhiều tội phạm quá mà), được sống lại một lần sao không thử sống khác đi, thách thức bản thân. Nhận thấy đã làm cô gái lung lay, bà lão bồi thêm một cú quyết định:

_ Thật ra cháu không phải lo gì cả vì cũng là lỗi của ta nên ta sẽ tặng cháu thiên phú có 5 hệ: hỏa, thủy, thổ, lôi, phong và phương pháp luyện tập để cháu kết hợp nhuần nhuyễn các hệ này để tạo ra các hệ mới như: băng, mộc,..., cũng như khả năng hấp thụ chaka từ thiên nhiên vào ngày trăng tròn. Hơn nữa cháu không tò mò về đôi mắt khác lạ của mình sao? Đến đó cháu sẽ biết được câu trả lời. Thế nào hả?

Đôi mắt của cô ư? Đúng vậy, cô thật sự có một đôi mắt khác lạ. Một đôi con ngươi Huyết Tử sắc, cô đã từng nghĩ cho là đột biến, chẳng lẽ không đơn giản như vậy, điều đó làm nhiều người ái ngại khi gặp cô, trừ những người ở cô nhi viện đó. Có lẽ ở thế giới kia, người như cô cũng không bị xem là khác lạ. Trầm mặc một hồi, cô gật đầu đồng ý.

_ Vậy ta sẽ chuyển toàn bộ những thứ cần thiết cho cháu. Hãy nhớ luyện tập chăm chỉ và trở nên cường đại, nếu không cháu có thể chết bất kì lúc nào. Chúc cháu thành công.

Rồi bà tiên phất tay, một vầng sáng bao lấy cô rồi đưa cô biến mất.

_ Rucca à, ta đã dùng một lý do khập khiễng để đưa con bé trở về đó, nơi thuộc về nó rồi. Việc ngươi nhờ ta đã làm xong rồi, hãy yên nghỉ đi, bạn của ta. – Bà lão nhìn về phương xa, ánh mắt buồn bã, thê lương vô tận...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net