Chương 12 + 13 + 14:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 12:

Hạ Linh ngồi trước gương đồng soi đi soi lại mặt mình rồi nhớ tới nữ chủ nhân của Tĩnh Nguyệt viện.

Khuôn mặt trái xoan tuyệt mỹ của Lam Anh hiện ra trong trí nhớ của Hạ Linh.

Lam Anh sở hữu làn da trắng ngần không tỳ vết. Đôi đồng tử màu hổ phách khác thường quỷ mị. Mũi thẳng tắp. Môi trái tim luôn nửa cười nửa không. Đặc biệt nhất là tóc trắng dài gợn sóng.

Càng nhớ tới nàng, Hạ Linh càng cảm thấy nét đẹp của mình bị mờ nhạt đi trước cái đẹp thoát tục của con người xuất thân từ thanh lâu kia.

Hạ Linh ở Chiêu Nghi phủ - phủ Quận Chúa, vậy mà cũng không lộng lẫy nguy nga như cái Tĩnh Nguyệt viện chết tiệt kia.

Càng nghĩ càng khiến nàng ta vạn phần ấm ức.

Lại càng không hiểu tại sao đám sát thủ nàng ta thuê đi hành thích nàng ta lại biệt tăm biệt tích trong khi đó Lam Anh vẫn bình an vô sự, ngày ngày nhơn nhởn trước mặt nàng.

Càng nghĩ càng tức tối. Nàng ta quyết đến tìm Dạ Tử Sở hỏi cho ra nhẽ.

Vừa bước chân ra khỏi Chiêu Nghi phủ, Hạ Linh mau chóng đụng mặt Dạ đế vương – người nàng ta cần tìm.

Dạ đế vương mặc áo chùng gấm thêu hình rồng bằng chỉ vàng. Tay áo hắn phất trong cơn gió nhẹ, nàng ta định chạy đến.

Chợt… Hạ Linh thấy một vạt áo khác màu lộ ra.

Nàng ta đứng bất động!

“Tĩnh nhi, nàng bé nhỏ quá, phải ăn nhiều vào!” giọng nói trầm tĩnh của Dạ đế vương cất lên mang chút gì đó là trách móc nhưng phần lớn là yêu thương.

Lam Anh đứng trong vòng tay của hắn, chỉ tới ngực hắn, cả người chắc cũng chỉ bằng nửa bề ngang của hắn, trông thật là cặp đôi hoàn hảo.

“Tĩnh nhi, đi từ từ!” Lam Anh thoát ra khỏi người hắn, chạy vụt về phía trước với tốc độ “lạch bạch” của một thiếu nữ “chân yếu tay mềm”.

Hạnh nhi thong thả đi theo sau. Ánh mắt ánh lên tia nhìn thú vị. “Quả nhiên chủ tử là người khó đoán!”

Mái tóc trắng của nàng tung bay, tiếng leng keng từ chiếc lục lạc trên đôi hài của nàng hòa cùng tiếng gió thổi nhè nhẹ.

Nhìn nàng thật đẹp, thật hiền lành, thật “vô hại”, thật “chong xáng”.

Dạ đế vương của chúng ta mang tiếng là đoạn tụ nhưng nhìn vào cũng bất chợt rung động tuy rằng những biểu hiện yêu thương trước đó của hắn há cũng chỉ toàn giả tạo.

Đông Phương Huyết Tà – người vừa đi tới trình sớ cho Dạ Tử Sở cũng bỗng chốc mất hồn trước cảnh tượng vừa được chiêm ngưỡng.

Đến Hạ Linh còn không kìm lòng được khi nhìn thấy dáng vẻ đó của nàng thì các nam nhân làm sao mà không bị mê hoặc chứ?!

Hạnh nhi khẽ cười.

Chợt…

Có tiếng đàn.

Lam Anh cùng Hạnh nhi vừa nghe là có thể nhận ra ngay, chắc chắn là tiếng đàn của Lãnh đại ca.

Dạ Tử Sở có thể mờ hồ đoán ra. Tiếng đàn chắc chắn của người nhà họ Khuynh. Bởi lẽ chẳng ai có thể đàn được tiếng đàn rùng rợn như vậy – tiếng đàn có thể điều khiển thiên nhiên!

Làn gió nhẹ đang mơn mởn trên mái tóc trắng của nàng bỗng chốc thổi mạnh làm nàng không kịp phản ứng, cả người nghiêng ngả. Dạ Tử Sở không biết tại sao lại mau chóng nắm lấy tay nàng, kéo nàng vào lòng chắn gió.

Từng tảng đá lớn vỡ vụn. Những mảnh vụn ấy bay bỗng trong không trung như trong chân không rồi nhanh chóng bay về phía bóng áo gấm của Dạ đế vương để tấn công.

“Bảo vệ Hoàng thượng!”

Đông Phương Huyết Tà ngay khi nhận ra tình hình là có người muốn hành thích Hoàng thượng thì đã kịp lấy lại bình tĩnh mà hét toáng lên.

Bản thân hắn tuy có võ nhưng trong triều hắn là quan văn, lúc nào cũng khoác vẻ mặt thư sinh nên giờ cũng chẳng biết tay chân để không làm gì?! Chợt thấy Hạnh nhi đứng cô độc trong gió lốc, hắn cũng kéo ngay nàng ta vào lòng.

Khuynh Hắc Lãnh kéo mạnh dây đàn, sấm bắt đầu nổi lên. Từng tiếng sét rạch ngang bầu trời trước đó không bao lâu còn trong xanh không vợn mây. Tiếng sấm nổ đùng đoàng khiến Hạ Linh cùng các tỳ nữ khác run lên bần bật.

Qua vòng tay của Dạ đế vương, nàng nhìn thấy nhân ảnh mặc huyền y đầy sát khí và hắc ám của Lãnh đại ca.

Nàng nhìn xoáy vào ánh mắt “sư phụ” của mình.

Nàng hiểu điều mà Lãnh đại ca muốn nàng làm.

Có bóng người mặc áo trắng bịt kín mặt dùng khinh công lướt trên gió lốc.

Thanh kiếm của người đó sáng loáng trong không gian âm u. Thanh kiếm sắc cứ lao vun vút về phía Dạ Tử Sở.

Nàng đương nhiên nhìn thấy.

Nàng thầm tính toán tư thế như thế nào để bị đâm trọng thương nhưng không thể chết.

Thanh kiếm lao gần tới.

Nàng cắn mạnh vào tay Dạ đế vương khiến hắn bất giác thả lỏng tay.

Nhanh như chớp, nàng hất cánh tay của Dạ đế vương ra rồi rướn người để che cho hắn.

Cũng may là vị sát thủ mặc áo trắng đó phối hợp với nàng rất ăn ý – đâm ngay vào ngực trái của nàng và đương nhiên là chếch vị trí tim một chút. Vết đâm này khiến nàng trọng thương nhưng không thể chết đúng như dự tính. Trước khi ngất lịm trong vòng tay ngỡ ngàng của Dạ đế vương, khóe môi rướm máu của nàng khẽ mỉm cười với Lãnh đại ca.

Nàng đương nhiên là hiểu. Việc bảo nàng dùng mỹ nhân kế hành thích Dạ Tử Sở chỉ là cái cớ. Lý do chính thật ra là gì thì nàng vẫn chưa hiểu ra, chỉ biết ngay lúc này đây, nàng cần lấy được lòng tin của vị Hoàng đế này.

Sát thủ áo trắng ngay khi hoàn thành nhiệm vụ thì quay lại chém bừa mấy tên thị vệ để tẩu thoát. Lãnh đại ca cũng tiếp tục tạo gió lốc để sát thủ của mình thoát thân an toàn.

Hạ Linh bàng hoàng trước cảnh tượng vừa thấy. Nữ nhân nhỏ bé đó dám đỡ thanh kiếm cho Dạ Tử Sở.

“Thái y! Mau gọi Thái y!”

Dạ đế vương không tài nào hiểu được mục đích của nữ chủ nhân Tĩnh Nguyệt viện mà lúc rước nàng về, hắn tưởng nàng muốn ám sát hắn. Thật không ngờ nàng lại cứu hắn?

Liệu có phải nàng có âm mưu khác? Nàng muốn có sự tin tưởng của hắn?

Nếu hắn không nhầm thì nàng chắc chắn là người của Khuynh gia. Nhưng hắn với Khuynh gia trước giờ chưa từng qua lại, nói tới xích mích càng không có.

Quan lại trong triều cũng không có người của Khuynh gia. Các vụ hành thích do Khuynh gia làm hắn cũng không nhúng tay vào.

Vậy thì tại sao? Hắn vẫn chưa điều tra ra được thân thế của nàng, nay lại mang ơn nàng. Hắn rốt cuộc là nên làm sao? Bất quá là… trả nợ nàng xong thì giết!

Chương 13:

Đông Phương Bất Bại có việc đi ngang Băng Sơn Tuyết Cốc bèn tiện đường vào hâm nóng không khí ở Hàn Băng động. Khuynh Hắc Lãnh cũng không ở đây nữa mà lúc nào cũng theo sát Lam Anh nên Hàn Băng động bây giờ chắc lạnh thấu xương tủy rồi! Ngẫm cũng thấy tội cho đám nữ nhân làm tỳ nữ trông coi ở đó của Khuynh Hắc Lãnh.

Vừa đặt chân xuống Hàn Băng động đã nghe thấy tiếng huyên náo.

“Các ngươi dám đuổi ta?” Có giọng nữ nhân tức giận vang lên vọng lại đầy sát khí.

“Tại sao không? Ngươi là cái thá gì mà dám tới đây tranh giành công việc của bọn ta?” lại một giọng nữ nhân khác cất lên, đầy mỉa mai.

“Ở đâu thì mau biến về đó. Đừng chọc giận bọn ta.” Giọng nữ nhân khác, đầy hàm ý.

“Câu này phải để ta nói. Các ngươi là ai?” giọng nữ nhân đầu tiên, ngữ khí tức giận tăng cao.

“Bọn ta?” một giọng nữ nhân khác, có vẻ cũng đã trung niên. “Là tỳ nữ của Khuynh đại nhân – Khuynh Hắc Lãnh.”

“Hừ!” giọng nữ nhân tức giận vì bị xua đuổi, ả ta hừ lạnh một tiếng. “Ta là tiểu thư họ Thượng Quan. Biết điều thì tránh ra để yên cho ta ở đây đợi Đông Phương Bất Bại.”

“Đông Phương tộc trưởng?” đùa nhau à? Ai ai ở Hàn Băng động mà chẳng biết bên cạnh Đông Phương tộc trưởng là Khuynh đại nhân của bọn họ và nữ nhân tóc trắng xinh đẹp kia. Cô ả này từ đâu tới mà đòi ở lại đây đợi Đông Phương tộc trưởng? Đúng là giỏi chọc cười người ta mà. “Ta không cần biết đâu óc ngươi dùng để nghĩ gì. Mau xéo khỏi đây!”

Bất cụ cụ của chúng ta đứng bên ngoài nghe tiếng huyên náo mà không khỏi cau mà nghĩ thầm. “Nữ nhân rắc rối đó lại mò tới quấy rầy. Mà không hổ là tỳ nữ của Hắc nhi (Khuynh Hắc Lãnh), đanh đá hung hăng… ài… rất có tư chất đối phó, mắng chửi nữ nhân rắc rối kia.”

“Có chuyện gì mà huyên náo vậy?” Đông Phương Bất Bại hắng giọng, chắp tay sau lưng, thong thả bước vào, khí chất cao ngạo hiện rõ.

“Chàng tới rồi sao?” nữ nhân váy hoa mang họ Thượng Quan nãy giờ mặt đầy sát khí nay lại yêu kiều bước tới.

Bất cụ cụ nhà ta nhíu mày, mặt lãnh khốc vô tình, lướt ánh nhìn như xua tà đuổi ma lên người nữ nhân xinh đẹp ấy.

“Đông Phương tộc trưởng.” đám oanh yến của Lãnh đại ca nhất loạt nhún người hành lễ.

Đông Phương Bất Bại phất tay áo ra hiệu không cần khách khí.

“Chàng ăn gì chưa, thiếp nấu vài món cho chàng?” nữ nhân ấy có vẻ rất quen với thái độ này của Đông Phương Bất Bại, vẫn tiếp tục hỏi.

Đám oanh yến nhìn ả ta thay đổi sắc mặt còn nhanh hơn con tắc kè hoa mà bọn họ hiếm hoi lắm mới nhìn thấy khi xuống núi dạo chơi thì không tránh khỏi việc rùng mình ớn lạnh, da gà, da ốc, tóc gáy thi nhau dựng đứng lên.

“Thượng Quan Mỹ! Sao ngươi lại ở đây?” Bất cụ cụ nhà ta cất cao cái giọng lành lạnh hỏi mỹ nữ trước mặt.

Thượng Quan Mỹ nghiêng đầu nhìn y rồi nhún vai

“Thiếp tới Đông Phương gia nhưng lúc thì chàng không có ở đó, lúc thì chàng ở Hưng Ảm viện, người Đông Phương không cho thiếp vào gặp chàng nên thiếp tới đây đợi!”

“Cút!” Đông Phương Bất Bại nghiến răng, nhả ra một chữ duy nhất.

Thượng Quan Mỹ có vẻ không hề sợ hãi trước vẻ mặt này của y, nàng ta lại nhún vai.

“Chàng triệu được cái tiên thai thối tha đó về rồi sao?”

“Câm miệng!” Bất cụ cụ nghiến răng lần hai, nhả ra hai chữ.

“Thiếp đi giết ả ta!”

“Ngươi dám sao?” Bất cụ cụ của chúng ta nghiến răng lần ba, nhả ra ba chữ.

Nữ nhân này quả không tầm thường, chỉ vài câu nói mà kích động được Đông Phương Bất Bại khiến từ ngữ trong câu nói được tăng lên.

Bất quá là… ả ta cố tình chọc giận Đông Phương Bất Bại?

Ả ta hất mặt nhìn y. Khuôn mặt xinh đẹp của ả bỗng chốc trở nên rất kinh khủng.

Đám oanh yến đứng nhìn nạy giờ thì biết sắp có chuyện chẳng lành, liền nhanh chóng cúi người lui đi. Thế nhưng không cưỡng lại sự tò mò lại rình rập xung quanh xem kịch!

Đông Phương Bất Bại nắm chặt tay áo chùng gấm màu lam nhạt, nhìn nữ tử trước mặt với ánh nhìn không sắc máu. Y chẳng lo Thượng Quan Mỹ hại Lam Anh bởi y biết nàng ta chẳng có đủ tài. Đệ tử của Khuynh Hắc Lãnh, nàng ta muốn giết là giết sao. Nhưng chợt nhớ ra Lam Anh đang trọng thương, lỡ Hắc nhi của hắn bất cẩn thì không phải “nàng” lại một lần nữa vuột khỏi tay hắn sao?!

Nghĩ vậy, hắn liền đập bàn cách mất bình tĩnh, đứng phắt dậy, đưa tay xiết cổ Thượng Quan Mỹ nâng bỗng lên

“Ngươi cứ thử đụng vào một sợi tóc của Di nhi (cách y gọi Lam Anh) xem!”

“Di nhi? Gọi thân thiết vậy?” Thượng Quan Mỹ mặt tái mét vẫn cố cười khẩy một tiếng.

Nữ nhân này quả thật không tâm thường, chỉ vài câu nói đã kích động được Bất cụ cụ lãnh khốc của chúng ta không nhịn được tức giận mà động thủ!

“Ngươi mà làm gì nàng ấy thì đừng trách ta!” y nói mà môi mím chặt.

“Chàng làm gì thiếp? Chẳng phải chàng đã hứa với Thượng Quan gia là sẽ không làm hại thiếp dù thiếp có làm gì sao?” Thượng Quan Mỹ nghiêng đầu thì thào từng tiếng mà không khỏi hách dịch.

“Đúng, Thượng Quan gia là gia tộc lớn nên mới hứa với Thượng Quan gia như vậy. Nhưng giờ ta chẳng làm gì ngươi cả!”

Thượng Quan Mỹ nở nụ cười tự mãn.

“Ta sẽ san bằng Thượng Quan gia nếu ngươi dám đụng tới Di nhi của ta!”

Đông Phương Bất Bại lãnh khốc vô tình, đã nói là làm. Cả tam giới ai ai mà không biết tính cách tàn bạo không tình người của hắn. Thượng Quan Mỹ rùng mình nhưng lại ngay lập tức trấn tĩnh.

Thượng Quan gia là gì?! Là một trong bát đại gia tộc, đâu phải nói muốn san bằng là san bằng được ngay. Ả không tin y vì một nữ tử mà dám làm chuyện lớn liên quan đến mối giao hảo của cả Đông Phương gia tộc với các gia tộc lớn khác, với Tiên giới cũng như Ma giới.

Bất quá… ả cũng chẳng phải người của Thượng Quan gia, họ sống chết cũng chẳng liên quan tới ả.

Bất cụ cụ của chúng ta, dù trời sập xuống, chỉ cần không đè chết y và người mà y quan tâm thì y cũng chẳng buồn đưa tay chống. Bởi vậy mà Thượng Quan Mỹ có nghĩ gì y đương nhiên không có hứng thú biết. Chẳng thèm lướt mắt nhìn ả ta lấy một lần, y vung tay ném mạnh ả ta dội vào bức tường băng trước mặt.

“Đây không phải nơi ngươi muốn tới là tới, muốn ở là ở! Mau chóng xéo ngay trước khi ta nổi nóng!” nói rồi, Bất cụ cụ phất tay áo, bắt quyết rời đi mà quên mất lý do y tới đây là gì.

Thượng Quan Mỹ gượng đứng dậy. Phủi lớp bụi dính trên chiếc váy hoa, ả ta khẽ cười – nụ cười đáng sợ.

“Ta không tin, ta thua ả ta ở điểm nào chứ? Chàng nhất định là của ta! Không phải của bất cứ ai khác!”

“Đúng là ngu xuẩn.”

Đám oanh yến từng người từng người một bước ra.

“Ngươi tưởng ngươi là ai? Muốn sánh cùng chủ tử của bọn ta và đệ tử của ngài ấy?”

Tuy bình thường đám tỳ nữ này chẳng ưa thích gì Lam Anh, tuy nhiên, nàng ta lại hơn cô ả họ Thượng Quan này rất nhiều. Bất quá… nếu phải chọn, đám tỳ nữ này nhất định chọn Lam Anh.

“Nực cười thật. Ngươi có đầu óc không vậy?”

Ban nãy tranh cãi xua đuổi ả ta quả là mệt, giờ thì chẳng lo, chính Đông Phương tộc trưởng đã đuổi rồi.

Thượng Quan Mỹ nghe mà không khỏi tức giận nhưng chẳng thể làm gì khác đành hậm hực bỏ đi.

Chương 14:

Tĩnh Nguyệt viện.

Lam Anh tỉnh dậy. Toàn thân đau ê ẩm.

“Nàng tỉnh?” Dạ đế vương đang đứng bên bàn châm trà, thấy nàng cựa người bèn nhanh chóng tới đỡ nàng dậy.

Nàng nghiêng đầu nhìn Dạ Tử Sở, từ mái tóc, tới vầng trán, đến đôi mày, rồi ánh mắt, cái mũi, cuối cùng là bờ môi đang mím chặt lại… nàng càng nhìn càng cuốn hút… Dạ Tử Sở… đẹp quá!

“Nàng nhìn gì vậy?” Dạ Tử Sở cau mày nhìn nàng.

Ánh mắt nàng chiếu lên người hắn – đầy ám muội.

Ánh mắt hắn nhìn nàng – có một lớp màng mỏng quan tâm… tia nhìn sắc lạnh thờ ờ bị chôn vùi xuống tận sâu đáy mắt.

Quá rõ ràng, việc quan tâm, thương yêu, chăm sóc nàng chẳng qua chỉ là giả dối – điều này nàng đương nhiên nhìn ra được. Bởi khi ở thế giới hiện đại, nàng đã nhận quá nhiều sự quan tâm như thế này rồi.

Nàng im lặng không trả lời câu hỏi của hắn, chỉ lẵng lặng đảo mắt nhìn ra hướng khác.

Tại sao thế nhỉ, sao nàng lại thấy chạnh lòng khi biết hắn quan tâm nàng là giả? Chẳng phải nàng đã quá quen với chuyện này rồi sao! Nàng đưa tay đặt lên ngực, nơi có vết đâm của thanh kiếm sắc lạnh. Nàng đau! Nhưng chẳng phải đau do vết kiếm đó mà là đau ở con tim. Cơn đau cứ nhói lên từng hồi, dai dẳng, âm ỉ không ngớt.

Nàng làm sao vậy nè? Tại sao lại đau như vậy chứ?!

Lam Anh chợt nhận ra, khi Dạ Tử Sở quan tâm nàng, nàng luôn có cảm giác ấm áp như ở cạnh Chí Thiện.

Từ khi tới nơi đây, nàng thật sự chẳng có lấy một người bạn để tâm sự. Nàng nhớ gia đình, nhớ người thân, nhớ những đứa bạn hằng ngày cùng vui đùa, cùng cãi nhau chí chóe, cùng vượt qua khó khăn gian khổ và đặc biệt, người nàng hay bất giác nhớ nhất chính là hôn phu của nàng – Trần Anh Chí Thiện…

Nàng ở nơi đất khách quê người, nơi xa lạ chẳng thể tìm lấy một người quen, nàng cần người để tâm sự, cần có một người, chẳng cần nhiều, chí một ai đó thôi, quan tâm đến nàng, đến sức khỏe, đến cảm xúc, đến suy nghĩ, đến sắc thái nàng biểu hiện trên mặt… thứ nàng cần chỉ đơn giản là thế… nhưng chẳng ai có thể đáp ứng cho nàng!

Nàng được Đông Phương Bất Bại gọi tới, được Khuynh Hắc Lãnh dạy dỗ.

Đông Phương Bất Bại gọi nàng tới bởi tiền kiếp của nàng là một tiên thai.

Khuynh Hắc Lãnh dạy dỗ nàng bởi Đông Phương Bất Bại yêu cầu vậy.

Nàng chẳng thể đoán được, rốt cuộc được gọi tới đây là may hay là rủi?!

Nàng ủy khuất tựa vào thành giường, ánh mắt mơ màng ánh lên tia nhìn đầy tổn thương. Nàng ngồi ngẩn ra nhìn vào một khoảng không vô định nào đó.

Hạnh nhi vừa đẩy cửa mang thuốc vào thì thấy cảnh tượng đầy u buồn trước mặt. Chủ tử của nàng làm sao vậy? Tại sao nhìn chủ tử lại ủy khuất như vậy?

Dạ đế vương nghe tiếng mở cửa liền quay lại nhìn Hạnh nhi với ý nói: “Lui ra!”

Hạnh nhi cúi đầu lui ra, không quên đóng của phòng lại.

Dạ Tử Sở nhìn nàng.

Hắn chẳng thế hiểu được tại sao nhìn nàng như vậy hắn lại cảm thấy thương hại vô cùng. Tuy chẳng thể biết rốt cuộc nữ nhân này có phải do Khuynh gia phái đến hay không, cũng chẳng thể biết chắc nàng ta đến đây để làm gì?! Nhưng người đưa hắn tới gặp nàng là Đông Phương Huyết Tà, còn võ công của nàng mà hắn được chứng kiến thì rõ ràng là võ công của Khuynh đại lão gia – Khuynh Hắc Lãnh – người đã từng hành thích hắn đến mấy lần.

Hắn miên man suy nghĩ, có thể lần này mọi chuyện là do một người – vô cùng nguy hiểm – Đông Phương Bất Bại – gây ra. Đây chẳng qua cũng chỉ là suy đoán của hắn, có lẽ ngay từ đầu hắn không nên mang nữ nhân này vào cung. Nhưng nếu thật sự là người của Đông Phương gia thì dù hắn không đích thân đưa nàng vào, Đông Phương gia chắc chắn cũng có cách đưa nàng vào.

Hắn mím môi, liếc ánh mắt nhìn nàng.

Nàng như con mèo nhỏ nằm tựa vào thành giường, nhìn nàng như người mất hồn, bất giác hắn đưa tay vuốt mớ tóc mai màu trắng quăn của nàng. Hành động thân mật bất ngờ này khiến nàng giật mình lùi vào sát tường.

Hắn nghiêng người quỳ gối lên giường, tiến lại phía nàng. Nàng run rẩy mở to đôi mắt hổ phách nhìn hắn, bàn tay luống cuống chẳng biết bám víu vào đâu, chỉ biết vô thức túm chặt góc chăn vẫn đặp trên người nãy giờ.

Hắn ghé sát mặt về phía nàng.

Hắn nghe rõ nhịp tim cuồng loạn của nàng.

Hắn nhìn rõ hành động hoảng sợ của nàng.

Hắn… rốt cuộc có phải hắn nhìn nhầm không?

Nếu là sát thủ của Đông Phương gia hay thấp hơn là của Khuynh gia thì chẳng thế nào có biểu hiện như vậy.

Rõ ràng nữ nhân này là hắn đưa từ Tử Tình lâu về. Tử Tình lâu là gì? Là đệ nhất thanh lâu. Nàng ta nhìn chẳng khác gì một tiểu thư đài các gia giáo thanh cao, chẳng vương chút bụi trần.

Nàng ta hoàn toàn chẳng giống sát thủ hay kỹ nữ!

Lam Anh không hiểu tại sao? Cái con người đang ở ngay sát nàng lại làm nàng hoảng loạn đến vậy.

Nàng lo sợ cái gì chứ? Nàng là kỹ nữ mà! Đúng! Chính Bất cụ cụ và Lãnh đại ca của nàng đã đưa nàng vào con đường kỹ nữ.

Ở đây nàng chẳng khác gì trẻ mồ côi.

Giờ nàng là gì? Là sủng của Dạ đế vương chứ là gì? Nhiệm vụ của nàng chẳng phải là tẩm quất, sủng nịnh hắn sau đó là lấy lòng tin của hắn rồi thực hiện những gì Bất cụ cụ cùng Lãnh đại ca sai bảo sao?

Đột nhiên nàng chẳng còn cảm thấy run sợ nữa. Thay vào đó, nàng thấy phẫn nộ vô cùng.

Rốt cuộc thì nàng là gì?

Nàng là con người mà. Nàng vốn là Cao Vân Lam Anh – tiểu thư duy nhất của dòng tộc Cao Vân – dòng tộc lớn thâu tóm gần hết kinh tế thế giới – là một Lam Anh ngông cuồng ngạo mạn bất trị, một Lam Anh tài có sắc có, một Lam Anh người người nể sợ người người ganh ghét… vậy nhưng tại sao??? Nàng chẳng cần biết tiền kiếp của nàng gì, nàng chỉ muốn vứt bỏ cái tên Băng An Di mà nàng đang sở hữu, vứt bỏ cái tên Tĩnh do chính nàng đặt ra. Nàng muốn trở về thế giới của nàng, muốn lại là Cao Vân Lam Anh trước kia! Chẳng có gì là đặc biệt – nàng muốn trở lại là chính nàng, nhưng tại sao??? Chuyện này khó khăn và xa với đến vậy?

Dù khi bị gọi tới đây, nàng đã suy nghĩ rất nhiều. Nhưng nay nghĩ lại vẫn không tránh khỏi cảm giác uất ức tột độ.

Dạ đế vương quỳ trước nàng, ánh nhìn dò xét chiếu lên nàng chẳng có chút dè chừng.

Nàng… con người nàng… rốt cuộc là như thế nào?!

Hắn càng tiếp xúc với nàng càng thấy nàng hảo hảo khó hiểu.

Hành động của nàng khó hiểu.

Biểu cảm của nàng khó hiểu.

Tính cách của nàng khó hiểu.

Nàng … là dấu chấm hỏi lớn trong đầu hắn?

Rốt cuộc thì nàng là ai??? Nàng từ đầu tới và tới để làm gì!

Ai mới thật sự là người đứng sau giật dây và mục đích là gì?

“Hoàng Thượng! Người đang nhìn gì? Mặt thiếp có dính nhọ?” giọng nói trong như

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net