Chương 9:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 9:

Dạ đế vương nổi tiếng “đoạn tụ” ai ai mà không biết?

Chuyện hắn không nể mặt Tể Tướng đại nhân nước láng giềng, mặc kệ việc ông ta đích thân sang cầu hôn, thẳng thừng từ chối tiểu thư Hạ Linh con gái Tể Tướng nhưng vì chút thể diện của Hạ Tể Tướng nên đành giữ Hạ Linh lại phong Chiêu Nghi Quân Chúa là chuyện mà già, trẻ, lớn, bé, trai, gái, nam, nữ của toàn quốc đều biết.

Thế nhưng, từ Hậu cung nay lại lan ra tin đồn Dạ đế vương tôn kính nhưng đoạn tụ của họ rước nữ nhân là đại mỹ nữ hành nghề kĩ nữ tại Tử Tình lâu nổi tiếng vào cung nhanh chóng lan khắp Hoàng thất, sau đó là Kinh thành, khiến ngay cả thai nhi trong bụng mẹ cũng biết được.

Nàng thầm nghĩ “đây là công nghệ quảng cáo gì vậy, thật kinh khủng, là đang đọ sức với tốc độ ánh sáng sao?”

Vài ngày sau.

Trời nắng ấm, gió nhẹ dịu.

Nàng phong phanh trong bộ váy mỏng dạo chơi ra ngoài Tĩnh Nguyệt viện.

Chợt lại nghe mấy nam nhân làm nô tài bàn tán.

Nội dung cuộc bàn tán như sau:

“Tĩnh cô nương đó là kỹ nữ?”

Nàng chưa từng bị nam nhân ăn! Tên Bất Bại chết tiệt không thể tìm cách gì vào cung hoành tráng hơn cho nàng sao?

“Đúng vậy, hèn gì mà chỉ vừa nghe tin Hoàng Thượng rước Tĩnh cô nương vào cung, Chiêu Nghi quận chúa đã giận đến vậy!”

Nàng ta giận thế nào cũng không liên quan nàng.

“Đúng đúng, Chiêu Nghi quận chúa dẫu sao cũng là được gả từ nước khác sang làm Hoàng Hậu, cuối cùng Hoàng hậu không được làm mà đến phu quân cũng không được lấy. Giờ lại thua một kỹ nữ, không tức sao được”

Thua? Nực cười. Kĩ nữ là trá hình thôi. Danh phận của nàng mà thua tiểu thư Tể Tướng sao?

“Uầy, kiểu gì tý nữa Chiêu Nghi quận chúa nhất định cũng kéo qua đây làm càn, gây phiền phức cho chủ tử của chúng ta cho xem.”

Nàng chưa ngán ai bao giờ. Cứ qua đi. Xem ai mới là người lợi hại? Mà sao lại là chủ tử của chúng ta?

Nàng nghĩ vậy bèn quay sang nhìn chằm chằm đám nam nhân khiến họ giật mình cúi người cung kính.

“Chủ tử!”

Ai nha… đúng rồi. Họ là nô tài được đưa tới hầu nàng nhưng bị nàng đuổi ra ngoài từ hôm đầu tiên dọn vào đây a.

Nàng nở nụ cười bán nguyệt, khẽ gật đầu chào lại.

Ô ô ô sao mà tim bay đầy trời thế này? Quả nhiên nam nhân nào cũng xiêu lòng trước nữ nhân đẹp… đương nhiên trừ đoạn tụ!

Nàng nghĩ miên man, cuối cùng là vấp phải vật gì đó ngáng đường, mất đà xém té ập ra đất!

May mà có bàn tay rắn chắc nào đó đỡ lấy vòng eo thon gọn của nàng. Nhanh chóng kéo nàng vào lòng. Từ trên đầu nàng vọng lại tiếng quát đầy tức giận:

“Hạ Linh, muội làm gì vậy?” nàng không cần ngẩng đầu lên, chỉ nghe tiếng cũng biết người vừa cứu nàng chính là Dạ đế vương. Nàng vốn thấp bé, bị hắn ôm vào lòng như vậy, bỗng chốc lọt thõm vào trong, nhìn như cha bế con vậy.

Nàng cố ngoi đầu ra khỏi bàn tay hắn, nhìn nữ tử mang tên “Hạ Linh” mà nếu nàng đoán không nhầm thì chính là Chiêu Nghi Quận Chúa Hạ Linh – người đang đứng trước mặt nàng. Tuy sắc mặt nàng ta không được tốt lắm nhưng dẫu sao nàng cũng nhìn ra nét mỹ lệ trên khuôn mặt nàng ta.

Hạ Linh cùng đám tỳ nữ của nàng ta hành lễ với Dạ đế vương, hắn ta phất tay áo miễn lễ.

Ngay lập tức. một tỳ nữ bên cạnh nàng ta thấy sắc mặt chủ tử của mình đặc biệt khó coi bèn lên tiếng:

“Hoàng Thượng” nói rồi ngừng một lát quan sát kĩ nàng – khi ấy còn đang lọt thõm trong lòng hắn, chỉ để lộ khuôn mặt nhỏ bé diễm lệ tuyệt hảo cùng mái tóc trắng uốn lượn của nàng. Tỳ nữ đó phút chốc cứng người trước vẻ đẹp của nàng nhưng vì chủ tử nên cùng lắc đầu tiếp tục nói “Tiểu nữ thấy nữ nhân này chẳng thể so được với Chiêu Nghi Quận Chúa, sao Hoàng Thượng lại sủng ả ta như vậy?”

Nàng ở trong lòng hắn, nghe vậy phút chốc ngạc nhiên. Từ ngày được đưa vào đây, hắn chưa tới thăm nàng lần nào, nơi nàng được đưa tới cũng là hậu viện chẳng phải hậu cung. Sao có thể nói là nàng được “sủng”?

“Hỗn xược, chủ tử của ta là để ngươi lên tiếng so sánh?” quả nhiên là tỳ nữ của Lãnh đại ca a, đến tỳ nữ của Quận Chúa, Hạnh nhi cũng chẳng xem ra gì mà trừng mắt lên quát vào mặt ả.

Ả tỳ nữ kia tròn mắt nhìn Hạnh nhi, toàn thân không ngừng run rẩy, người xung quanh cũng ngạc nhiên tột độ. “Rõ ràng chỉ là một tỳ nữ mà ngay trước mặt Hoàng Thượng lại dám lớn tiếng như vậy?” mọi người đồng loạt nghĩ, khuôn mặt không khỏi tái nhợt.

Lam Anh ở trong lòng Dạ đế vương bất giác nở nụ cười quỷ dị khôn cùng.

“Ngươi… lấy quyền gì quát ta?” tỳ nữ của Hạ Linh cũng không kém cạnh mà lớn tiếng lại. Thẹn quá hóa giận mà quên ngay Hoàng Thượng đang đứng trước mặt.

Hạnh nhi cao ngạo bước lên trước một bước, đưa tay vén lại lọn tóc vừa xòa ra trước mặt, giọng nói không chút khách sáo.

“Vậy… ngươi lấy quyền gì mà soi mói Hoàng Thượng sủng ai?” giọng nói mang đầy hàm ý, ánh mắt ánh lên tia nhìn chết chóc, miệng nở nụ cười gian tà. Nhìn Hạnh nhi… thật có tư chất làm “trùm xã hội đen”.

“Đúng vậy! Trẫm sủng ai? Đến lượt tỳ nữ nhà ngươi lên tiếng sao?”

Dạ Tử Sở vẫn ôm Lam Anh trong lòng, cất giọng trầm lạnh.

Tỳ nữ đó nghe vậy vội quỳ sụp xuống.

“Nô tỳ biết tội.”

Hạ Linh bước một bước chắn trước mặt tỳ nữ rồi nhìn hắn, nhìn Hạnh nhi và cuối cùng là nhìn Lam Anh:

“Ốm yếu như vậy, thân mình lo chưa xong sao có thể sinh con cho Hoàng Thượng, thần thiếp tự thấy bản thân còn hơn ả gấp nhiều lần.”

Nàng nghe vậy lại thì khẽ cau mày, chun mũi, bỉu môi khinh bỉ. “Ta khinh thứ liễu yếu đào tơ như cô. Nói ra miệng mà không biết ngượng, tưởng hắn ta rước ta về vì ta có thể sinh con? Cô quả là đồ điên!”

Hạ Linh thấy như nói vậy chưa đủ bèn lên tiếng tiếp tục trách mắng:

“Mà quả là chủ nào tớ nấy. Con tiện nhân thế này lấy quyền gì hạch sách tỳ nữ của thiếp.”

Lời vừa dứt, Hạ Linh đã một tay vung mạnh, tát thẳng vào má Hạnh nhi. Hạnh nhi tuy là tỳ nữ nhưng võ công cũng không tệ, tránh cái tát chỉ là chuyện đơn giản thế nhưng… Hạnh nhi không những không tránh còn trơ mặt ra nhìn cái tát vung mạnh xuống đầy thách thức.

Một thân ảnh nhỏ lao vút ra khỏi người Dạ Tử Sở mà đỡ lấy cái tát trời giáng ấy của Hạ Linh.

Nàng ngã gục xuống đất, môi rớm máu, má bị tát sưng tấy lên.

Mọi người xung quanh càng thấy không khí trở nên quái đản, ai nấy bất giác lùi lại một bước.

“Tiểu nữ không phải tới để sinh con, huống hồ tỳ nữ của tiểu nữ tuổi nhỏ, chưa hiểu lễ phép, xin…” nàng vờ yếu giọng phân trần mà không khỏi nổi da gà vì lời nói sến rện của bản thân.

Khuôn mặt nhỏ tựa đóa tường vy mới nở của Lam Anh nay trông thật đáng thương khiến người nào nhìn vào cũng thấy nàng vô tội, là người bị bắt nạt.

“Câm miệng, bổn Quận Chúa không nói chuyện với nhà ngươi” Hạ Linh quát lên không để nàng kịp nói hết lời phân trần giả tạo đến buồn nôn ấy. Nàng lại khẽ bĩu môi khinh bỉ.

“Nàng không cần giải thích.” Dạ đế vương bước vội tới, cúi xuống, vừa bế bổng nàng lên vừa thì thầm rồi ngẩng lên nói với Hạ Linh “Hạ Linh, muội tới tìm Tĩnh nhi làm gì?”

“Tĩnh nhi?” Hạ Linh nhắc lại với giọng điệu khinh bỉ bội phần. “Thần thiếp tới xem Tĩnh cô nương dung mạo tuyệt trần – đệ nhất hoa khôi Tử Tình lâu mà Hoàng Thượng rước về đẹp cỡ nào? Không ngờ chỉ như thế này.”

Nàng bất giác run lên vì tức giận. Tuy nhiên, Dạ đế vương của chúng ta lại tưởng nàng sợ nên run khiến hắn bất giác càng ôm chặt nàng.

“Hạ Linh, muội không có quyền phê phán nữ nhân của trẫm” hắn nói rồi bế thốc nàng lên đưa vào phòng – không quên nói với mấy nam nhân đứng gần đó “Đưa Chiêu Nghi Quận Chúa về phủ Quận Chúa nghỉ ngơi.”

Nàng cùng Hạnh nhi thầm nhắc lại trong đầu: “Nữ nhân của trẫm?”

Khuôn mặt hai mỹ nhân bất giác ánh lên tia cười quỷ dị.

Khuynh Hắc Lãnh một thân huyền y bay phấp phới đứng trên nóc Tĩnh Nguyệt viện khẽ cau mày cố gắng lắng nghe cuộc nói chuyện giữa Dạ Tử Sở cùng Hạ Linh. Hắn không hiểu, làm sao mà Dạ đế vương đó – sau thời gian dài chẳng buồn ngó ngàng tới nàng nay lại đột nhiên xuất hiện ngay lúc tỳ nữ của Hạ Linh ngáng chân nàng?!

Hắn vẫn không hiểu được mục đích của Đông Phương Bất Bại, càng không hiểu về những việc làm của Dạ Tử Sở.

Hắn có linh cảm rằng Dạ Tử Sở là cố tình làm theo cái bẫy của hắn và Đông Phương Bất Bại. Nhưng tại sao?

Và… hắn luôn có cảm giác, Dạ Tử Sở kia không phải là người thường. Rốt cuộc, thân phận của Dạ Tử Sở là như thế nào?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net