Chương 14 - 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 14: Quyết định

Không chỉ Sở Hân Di muốn phù chính. Hắn quyền thế càng ngày càng lớn, giao thiệp cùng nội đình cũng sẽ càng ngày càng nhiều. Hắn cũng thật cần thê tử một thê tử hiền lành đến giúp hắn làm quen.

Nhưng, hồi đó là chỉ dụ tứ hôn, hắn không thể bỏ thê. Muốn giải quyết Chân Thập Nương chỉ có hai cách, một là giết, hoặc hòa li. Tuy trên chiến trường giết người như ngóe, nhưng lại để hắn giết một nữ nhân chói gà không chặt, đặc biệt là nữ nhân này đã từng có tiếp xúc da thịt với hắn. Trầm Chung Khánh vẫn thật sự không làm được.

Suy nghĩ mấy ngày, hắn vẫn là quyết định dành thời gian đến tổ trạch một chuyến, tìm Chân Thập Nương hảo hảo nói chuyện, hai người tốt nhất cũng có thể ôn hòa nhã nhặn dời đi. Tuy cảm thấy hắn ác độc cùng xảo trá, để nàng đồng ý dời xa không khác gì làm cho mặt trời mọc từ hướng tây.

Nhưng, không phải vạn bất đắc dĩ, hắn vẫn không muốn động thủ giết người.

Nghĩ là như vậy, nhưng công việc quá nhiều. Lúc nhân tiện được nghỉ phép ba ngày Trầm Chung Khánh mới chính thức đi Ngô Đồng Trấn  một lần nữa, đã là chuyện của một tháng sau.

Đúng vào mùa thi hoạch, trước sau phòng của tổ trạchđều phơi đầy quả phỉ, nấm, các đồ ăn mớ lạ của thổ sản vùng núi.

Hỉ Thước cùng Thu Cúc ngồi trong sân, một bên hái nấm một bên trò chuyện câu được câu không,  “Quá ít rồi…” Nhìn thổ sản vùng núi  trong nội viện so với những năm trước ít hơn phân nửa, thần sắc Hỉ Thước trần đầy lo lắng, “Mùa đông năm nay sợ là lại phải chịu đói rồi.” Bọn hắn người lớn cũng không sao, chỉ sợ Văn ca, Vũ ca chịu không được.

Những năm qua là nàng cùng Thu Cúc hai người hái thổ sản vùng núi, năm nay nàng thân nặng, chỉ còn mỗi một người là Thu Cúc.

“..Tiểu thư nói không sao, đợi dược đơn của nàng bán đi, nếu tốt còn có thể mua một nửa con heo đón năm mới nữa.” Nghĩ đến có thể ăn thịt heo thơm ngào ngạt, Thu Cúc không khỏi chảy nước miếng, hận không thể ngày mai đón năm mới.

“Ngươi nha…” Hỉ Thước trừng mắt liếc, “Chỉ biết ăn thôi, việc gì cũng không suy nghĩ, tiểu thư là đang an ủi chúng ta thôi.”

“Cái gì?” Thu Cúc nghi hoặc ngẩng đầu, miếng Ma căn tiểu hôi trong tay bị véo mất mảng lớn.

“Ngươi cẩn thận một chút, đừng lãng phí…” Hỉ Thước nhặt một nửa căn lên ném đi, chỉ bóc đi một tầng đất, còn lại ném vào nồi đóng vung lại, “hôm qua trượng phu ngươi đi làm, tiện đường qua tiệm thuốc Thụy Tường, dược đơn của tiểu thư một hạt cũng không bán được đây này, giá tiền quá cao lại chưa bao giờ dùng qua, mọi người đều lo lắng không dùng được, không ai dám mua…” Thở dài một tiếng, “Ta lo lắng mùa đông năm nay tiểu thư sẽ lại lén lút dừng uống thuốc.”

Chân Thập Nương khí huyết hư, phải uống thuốc bổ nhiều năm, đến mùa đông, đặc biệt là lúc giáp vụ, bọn họ sẽ hết lương thực, mỗi lúc thế này, Chân Thập Nương sẽ lén lút ngừng uống thuốc, tiết kiệm bạc mua lương thực cho mọi người ăn. Cũng là năm năm nay, mặc dù Chân Thập Nương biết y thuật, đây chính là nguyên nhân khiến sức khỏ càng ngày càng xấu đi mãi không thấy khá hơn.

Cũng vì vậy, vừa đến mùa thu, Hỉ Thước và Thu Cúc bèn liều mạng dốc sức thu hoạch quả đem phơi khô, chuẩn bị dùng trong mùa đông.

“Sao có thể?” Thu Cúc tựu kêu.

“Suỵt…” Hỉ Thước vội khoát tay, “…Cẩn thận bị tiểu thư nghe thấy” Lúc nghỉ trưa, Giản Văn Giản Vũ vừa mới ngủ. Hỉ Thước đoán Chân Thập Nương tám chín phần là không ngủ được lại chạy ra hậu viện chơi cờ một mình rồi.

Thu Cúc liền hạ thấp âm thanh, “…Tuy tiểu thư không thường đến khám bệnh tại nhà, nhưng người khám phần lớn là những chứng nghi nan mà Phùng đại phu không chữa được, điều này trên trấn sớm đã truyền đi, còn nói tiểu thư nhà chúng ta là thần y nữa, thuốc nàng chế ai dám không tin?”

Hỉ Thước bèn thở dài, “Như tiểu thư tự mình ngồi chuẩn bệnh ở đó tự nhiên có người tin, nhưng sức khỏe tiểu thư hết lần này đến lần khác không khá lên chút nào, không ngồi được ở đại đường a.” lại thở dài, “Ta đoán mọi người tám phần là cho rằng Thụy Tường lấy danh tiểu thư của chúng ta bán thuốc giả?”

Thân phận không cho phép, lại là nữ nhân, Chân Thập Nương đến khám tại nhà luôn dùng lụa mỏng che mặt, danh tiếng Giản đại phu lại càng vang xa, dù sao người trên trấn chưa nhìn thấy diện mục thật của nàng, không có nàng tự mình giới thiệu, tùy tiện lấy dược gì ra đều nói là của Giản đại phu, ai tin?

“…Vậy phải làm sao?” khôn mặt nhỏ nhắn của Thu Cúc ngẩng lên.

 “Hôm qua Lý tẩu lại mang đến vài bộ quần áo cũ, hai ngày nay ta đã tự sửa lại, sửa cho Văn ca, Vũ ca một bộ, với mỗi người một bộ, vừa may cũng có thể đón năm mới rồi…” Thanh âm Hỉ Thước chần chừ hạ thấp, “Vậy… không mua quần áo mới nữa.”

“Ân..” Thu Cúc gật đầu, “Chỉ cần không đói bụng là được, ta…”

Đang nói, nghe đông đông đông, truyền đến một hồi đập cửa.

“…Đều bận lên núi thu hoạch, lúc này ai vẫn có thời gian đến gọi cửa?” Một bên lầm bầm, Thu Cúc chạy tới mở cửa.

Người này thật đẹp, hình như gặp ở đâu đó rồi.

Nhìn Trầm Chung Khánh tuấn mĩ phi phàm ngoài viện, tròng mắt Thu Cúc bất động, há miệng không nói được câu nào.

“Đại phu nhân có nhà không?” Trầm Chung Khánh tự mình vượt qua nàng tiến vào viện.

“Là ai đến vậy?” Thấy Thu Cúc ra hồi lâu không có hồi âm, Hỉ Thước ngẩng đầu hỏi, đã thấy Trầm Chung Khánh cùng Vinh Thăng sải bước đi vào, sợ tới mức rơi cạch một tiếng, nửa lắp chậu nấm bị rơi xuống đất, “Đại..tướng quân.” Nàng sợ hãi đứng dậy.

“Ở đây không có đại phu nhân, vị công tử này tìm nhầm của rồi.” lấy lại tinh thần, Thu Cúc xoay người đuổi theo.

Người này thật không lễ độ, cho dù đẹp, cũng không thể tự tiện xông vào nhà người ta a.

“…Sao cơ?” Con mắt Trầm Chung Khánh lạnh đi, không khí xung quanh lập tức thấp đi vài độ.

Sát khí nặng nề.

Thu Cúc bị dọa khẽ run, lời nói bị kẹt lại đầu lưỡi.

“Tướng quân có việc gì sao?” Hàm răng Hỉ Thước có chút run rẩy.

“Đại phu nhân đâu?”

“Ở…” bị toàn thân Trầm Chung Khánh đột nhiên bạo phát ra một cỗ sát khí ép xuống, Hỉ Thước do dự không nghĩ ra cách nào để đem Chân Thập Nương dấu đi.

“Tướng quân…” Thấy Trầm Chung Khánh đã đi đến của, Hỉ Thước chợt nhớ đến Giản Văn, Giản Vũ còn trong phòng ngủ, vội mở miệng gọi hắn lại, “Đại phu nhân ở bên hồ sen ở hậu viện.” Thấy Trầm Chung Khánh xoay người qua, Hỉ Thước thở phào một hơi, “Nô tì dẫn người qua đó.”

Đang muốn gật đầu, thầm nghĩ hắn muốn nói chuyện với Chân Thập Nương việc hòa li, có nô tài ở cạnh không tiện, bèn lắc đầu, “ta tự mình đi.” Trước khi phát đạt cũng ở đây mười mấy năm, Trầm Chung Khánh rất quen thuộc với chỗ này.

Nhớ đến Giản Văn, Giản Vũ còn ở trong phòng. Hỉ Thước cũng không kiên trì, bèn lách người sang một bên.

“Vinh Thăng đi trước vào trấn đặt hai phòng trọ.” Thấy Vinh Thăng đi tới, Trầm Chung Khánh bèn phân phó.

Chân Thập Nương vừa ương ngạnh vừa cố chấp, cùng nàng nói chuyện dời đi cũng không phải nửa câu một câu là có thể nói hết, hôm nay có thể không về được. Mặc dù là tổ trạch của mình, nhưng hắn cũng không muốn ở dưới cùng một mái hiên với Chân Thập Nương.

Cũng biết tướng quân nhà mình đối với Chân Thập Nương có nhiều chán ghét, Vinh Thăng thưa một tiếng, “Dạ.” rồi xoay người đi.

Cảnh vật vẫn vậy, chỉ là so với trước đây càng có vẻ chặt chội hơn một chút.

Từ cửa bên đi vào hậu viện, nhìn nhà cửa nhớ lại hình ảnh lúc nhỏ, Trầm Chung Khánh ngàn vạn xúc động.

Nhớ tới qua cánh cửa này là một vườn hoa nhỏ, mẫu thân thích nhất hoa cúc, hàng năm vào tiết trời này, hoa cúc vàng óng ánh nở khắp nơi, buổi tối hắn ngồi dưới đèn đọc sách, có thể ngửi thấy được hương hoa tràn ngập, “đáng tiếc, bây giờ trồng toàn đồ ăn.” Nhìn sân bãi đã từng là vườn hoa và khoảng đất trống đều bị hàng rào cao nửa trượng che mất, bên trong trồng chi chít đậu, trong nội tâm Trầm Chung Khánh liên tục tiếc hận.

Vượt qua hàng rào, nhìn thấy sân chân của hắn lúc nhỏ cũng bị hàng rào cao nửa người bao quanh lại, bên trong nuôi hai mấy con gà, Trầm Chung Khánh tựu nhíu mày, “Nữ nhân ngu xuẩn này.”

Nàng thật biết giày vò, bất quá có ba miệng cơm, có nhất thiết mang một cái sân giày vò thành như vậy không? Không nói lúc ngày trước đến đây trong tay còn có một số của hổi môn, nửa mẫu hồ sen kia nuôi năm ba miệng người cũng dư xài.

Chứng kiến nơi đã từng là thiên đường bị hủy thành như vậy, Trầm Chung Khánh có chút đau lòng, ngửi thấy một mùi gay mũi từ chuồng gà thổi tới, hắn nhanh chóng bước đi, thắng ra đến hẻm mới nặng nề thở ra một hơi, giương mắt nhìn hồ sen phía trước cùng bàn ghế đá bên cạnh vẫn còn nguyên, vẫn chưa bị làm lại, biến thành chuồng heo chuồng dê, cuối cùng trong nội tâm Trầm Chung Khánh cũng thoải mái lên một chút.

“...hồ bạch liên này ngược lại được nàng dưỡng vô cùng tốt.” Vừa nghĩ, ánh mắt rơi vào một thân ảnh nhỏ nhắn xám trắng ngồi trên ghế đá cách đó không xa, Trầm Chung Khánh bất giác giật mình.

Người kia là nàng sao?

Chương 15: Đối đầu

 

 

Chỉ thấy Chân Thập Nương toàn thân mặc một bộ vải thô bạc màu toái hoa giao làm kẹp áo, mái tóc đen nhánh búi lên một các vô cùng đơn giản, dùng một cây gỗ làm trâm cài tóc, trên bàn đá bày một bàn cờ. Nàng đang cầm một cây cờ đen bộ dáng trầm tư, ôn ôn nhàn nhạt. Giật mình trước phong cảnh trầm tĩnh, Trầm Chung Khánh bất giác ngây dại đi.

Bản thân mắc chứng huyết hư, gần đây Chân Thập Nương thiếu ngủ, sợ ban ngày ngủ nhiều buổi tối lại khốn khổ. Nàng thường thừa dịp lúc Văn ca, Vũ ca ngủ trưa đến bên cạnh hồ sen, một tay chấp trắng một tay chấp đen.

Trò chơi tiêu khiển của cổ đại quá ít, đặc biệt là loại nghèo khó như nàng, sách hay đều mua không được. Chứ đừng nói là ra ngoài giao tiếp xã giao tìm niềm vui, cũng may nàng kiếp trước chính là kẻ yêu thích cờ vây. Nghiêm túc mà nói, lúc nàng học đại học còn đứng thứ ba trong lần thi đấu cờ vây toàn quốc đây này.

Đang bày ra chính là ván cờ trong lần thi đấu vòng thứ ba trong ngày ở lôi đài giữa Niếp Vệ Bình và Gia Đằng Chính. Hình như là ván thứ mười, trí nhớ có chút mơ hồ, nàng đang cầm một cây cờ suy tư, cảm thấy có một ánh mắt đang chăm chú nhìn, vô ý thức ngẩng đầu, bất giác chấn động:

Sao hắn lại tới?

Ngày đó không phải bị nàng dọa đi rồi sao?

Sao lại đến nữa?

Cho dù không rõ ý đồ hắn đến đây, có thể đối mặt với sự xuất hiện lần nữa của Trầm Chung Khánh, Chân Thập Nương sẽ không tự mình đa tình cho rằng hắn công thành danh toại sau đó lương tâm cắn dứt, muốn đối xử tử tế với nàng, vị thê tử vô dụng. Ý niệm chợt lóe, nàng liền hiểu rõ:

Đúng rồi, hắn là đến hưu nàng!

Bây giờ hắn là đại tướng quân rồi, người dòm ngó hắn càng ngày càng nhiều. Chủ yếu là, hắn cần một thê tử có bối cảnh lớn có thể cùng hắn thành đôi ra vào yến tiệc của tầng lớp thượng lưu. Giao tiếp trong cung đình, trở thành giúp đỡ hắn củng cố quyên lực và tai mắt.

Phải biết, trong chốn quan trường, có lúc sự xã giao giữa các phu nhân so với những người như bọn hắn càng quan trọng.

Cho tới hiện tại, Chân Thập Nương cũng không biết, nàng là tiên đế tứ hôn, hắn không hưu được nàng. Các nàng chỉ có thể dời đi, trong đó nàng cũng chiếm chủ động một nửa. Ý niệm trong đầu vừa lướt qua, trong tâm Chân Thập Nương nhảy bịch xuống, “Bất kể ta lo lắng thế nào, ngày hôm nay, cuối cùng vẫn là đến rồi.”

Cho dù cái tự do này cũng là thứ nàng mong mỏi, nghĩ đến từ nay về sau có thể thoải mái đi một phần có thể thực sự được tương tư, nàng cũng vui vẻ. Nhưng, nữ tử vô sản cổ đại, không thể so với hiện đại, ly hôn rồi cũng có thể được chia một nửa tài sản.

Ở cổ đại này, một khi nàng bị bỏ, thì sẽ lập tức bị đuổi ra khỏi tổ trạch.

Không có chỗ ở, khổ sở vất vả tích lũy được mười mấy lượng bạc đều đầu tư vào hoàn dược, trên người không có lấy một xu, Điều này làm cho cô nhi quả mẫu các nàng sống thế nào?

Nhớ đến những điều này, đáy mắt nàng hiện lên một tia ảm đạm.

Chỉ chớp mắt liền biến mất.

Nàng ngồi không nhúc nhích, xoạch, đem cây cờ đen bỏ xuống một cách trầm tĩnh. Lúc này mới vịn vào bàn đá đứng dậy, “…Tướng quân đã đến.” Thanh âm nhàn nhạt, sắc mặt bĩnh tĩnh ung dung.

Cho dù áo vải trâm gỗ, nhưng bộ dáng kia, tư thái kia, giống như công chúa cao quý cẩm y lộng lẫy.

Không, công chúa cũng không có sự trầm tĩnh ung dung như nàng.

Lại để Trầm Chung Khánh lòng dạ tàn nhẫn co rút lại, hắn vẫn đứng ở đó nhìn nàng, quên cả nói chuyện.

“…Tướng quân có chuyện gì vậy?” thấy hắn không nói, Chân Thập Nương đi thẳng vào vấn đề, liền đoán được ý đồ của hắn đến đây, nàng cũng không nhất thiết phải vòng vo với hắn.

Trời muốn mưa, mẹ phải lập xuất giá, nàng cũng không còn cách nào khác.

Dây dưa với hắn, đau khổ van xin, chi bằng mọi người đều thống khoái, nhanh chóng giải quyết dứt khoát. Không có nhà, không có bạc, không có chỗ dựa mặc dù đáng sợ, nhưng ít ra nàng còn bảo vệ được sự tôn nghiêm, nàng còn có Văn ca và Vũ ca.

Nghĩ đến sắp đối mặt với khó khăn, nội tâm Chân Thập Nương mang một cỗ ảm đạm, chỉ là thần sắc trên mặt vẫn nhàn nhạt, ung dung nhìn Trầm Chung Khánh.

Lấy lại tinh thần, Trầm Chung Khánh đối diện với khuôn mặt bình tĩnh không gợn sóng của nàng, đáy mắt yên tĩnh nổi lên một tia tươi cười, nhàn nhạt hời hợt như một lớp sương mù, che dấu đi mọi tâm tư, lòng hắn hồi hộp, “…đây không phải là nữ nhân hắn gặp trong tiệm thuốc ngày ấy sao?”

Ngày đó là nàng cố ý!

Một ý niệm trong đầu chợt lóe lên, Trầm Chung Khánh có chút tức giận, sớm đã quên lần này đến đây là muốn hòa bình cùng nàng nói chuyện dời đi, hắn tiến lên một bước, “…Ngày đó ngươi đi tiệm thuốc?”

Không lường trước hắn đột nhiên hỏi việc này, Chân Thập Nương ngơ ngác một chút, nàng miễn cưỡng duy trì đứng thẳng không nhúc nhích ở đó, đem toàn lực chống lại khí thế áp bức vô hình đến từ cơ thể hắn, nhàn nhạt đáp, “đúng vậy.”

Ngày ấy Hỉ Thước hỏi qua chưởng quầy Lý Tề ở tiệm bán thuốc Thụy Tường, Trầm Chung Khánh cũng không biết ngày đó nàng đi đưa thuốc, chỉ cho rằng nàng là đi tìm người khám bệnh, Chân Thập Nương cũng thản nhiên trả lời.

Thấy nàng lừa chính mình vẫn có thể bình tĩnh như vậy, Trầm Chung Khánh lại càng thêm tức giận, “…Hôm nay sao không trang điểm lộng lẫy nữa?” trong giọng nói mang theo một tia trào phúng, hắn lại bước dài về phía trước, ánh mắt bừng bừng tức giận nhìn Chân Thập Nương.

Nếu như ngươi không đột kích mà đến, ta nhất định trang điểm lộng lẫy tiếp đón ngươi!

Trong lòng nghĩ như vậy, ngoài miệng Chân Thập Nhưng cũng không dám nói thẳng, “Bên cạnh hồ nước này gió lớn, tiếp sợ là làm dơ quần áo.” Trong ngữ điệu, dường như nàng đem bộ y phục đỏ thẫm thêu hoa làm trò hề kia là bất thế chi bảo, không phải trường hợp đặc biệt nàng còn không nỡ mặc cơ.

Sắc mặt Trầm Chung Khánh đỏ bừng, nắm đấm răng rắc vang lên, mới miễn cưỡng khống chế chính mình không vung ra cái tát, lúc lâu sau, hắn nặng nề thở ra một hơi.

Cảm thấy một cỗ khí tức nam tính nồng đậm bổ tới trước mặt, tê ngứa, Chân Thập Nương không duy trì được trấn tĩnh nữa, nàng vô thức lùi ra sau một bước, không ngờ lại bị viên đá sau lưng vướng chân, thân thể lảo đảo, suýt nữa ngã quỵ. Nàng kinh hô một tiếng, cuống quýt bắt lấy ghế đá, ai ngờ ghế đá quá trơn, nàng vận lộn hồi lâu vẫn không thể đứng vững, ngón tay lại từ từ men theo ven ghế đá, thân thể không kịp khống chế tựu rơi xuống hồ nước.

Xong rồi.

Hóa ra kiếp này ta chết như vậy.

Thở dài một tiếng, Chân Thập Nương tuyệt vọng nhắm nghiền hai mắt. Mặc dù trước mắt rõ ràng có một người có thể cứu nàng, nhưng nàng giãy dụa lâu như vậy, hắn đều không tiến lên đỡ một cái, Chân Thập Nương đã không ôm hi vọng xa vời, nàng thậm chí còn nghĩ:

Hắn vừa cố ý, ép nàng rơi xuống nước.

Nếu như nàng chết.

Hắn không cần viết hưu thư.

Thậm trí sẽ không đeo lên cái mũ bỏ vợ, bị thế nhân chỉ vào mũi phỉ báng vì có mới nới cũ nịnh nọt Trần thế mỹ.

Nàng sớm nên nghĩ đến hắn hiểm ác như vậy, sớm nên đề phòng hắn.

Nữ nhân ngu xuẩn này, sao lại ngốc đến mức ngay cả cái ghế cũng không bắt được!

Vốn dĩ cho rằng lại là quỷ kế đùa nghịch của Chân Thập Nương, là cố ý đứng không vững, để hắn tự tay đỡ, nàng thừa cơ nhào đầu về phía trước ôm lấy hắn, sau đó dùng một khóc hai náo ba thắt cổ để hắn chuyển nàng hổi tướng quân phủ.

Đã từng là quan lục phẩm bé nhỏ nàng cũng vô lại không tha, huống chi bây giờ hắn lại là đại tường quân làm cho người người không tha?

Đã dự định hòa li, hắn không thể cùng nàng có thêm dây dưa không rõ. Vì vậy, hắn vẫn không nhúc nhìn Chân Thập Nương giãy dụa, nhìn nàng biểu diễn, cho đến lúc tay nàng chỉ từng chút từng chút chậm rãi trượt ra khỏi ghế đá, thân thể từ từ rơi xuống, mắt thấy sắp áp mặt vào nước, hắn mới kinh hô, “Thập Nương.” Thả người bay đi.

Nàng không dùng quỷ kế trêu đùa hắn.

Đến lúc ôm nàng rơi xuống, lòng hắn vẫn còn nhảy lên từng hổi, “Nữ nhân chết tiệt này, rõ ràng sắp rơi xuống nước rồi, nàng sao vẫn không kêu cứu?” còn có thể bình tĩnh như vậy, thong dong như đi chơi xuân!

Là muốn hại hắn mang tội mưu hại thê tử sao?

Mắt vừa thấy nàng ngã xuống, là hắn biết nàng không lừa gạt rồi, nhưng hắn vẫn là không muốn ra tay. Là mong muốn có thể nghe tiếng hô thất kinh của nàng gọi tên hắn a?

Chấn tĩnh lại, Trầm Chung Khánh mới cảm thấy mình giống như đang ôm một sợi bông, bay bổng trước ngực, không có một chút cảm nhận nào, bất giác chợt nhíu mày:

Thân thể này, sao lại nhẹ như vậy?

Lập tức nhớ lại đại phu ở đại đường trong tiệm thuốc nói nàng bị huyết hư, một bụng đầy tức giận phút chốc hóa thành hư ảo.

Cả nhà nàng bị giết, bọn họ thật hết cách rồi, như vậy một mình nàng sống thế nào?

Hắn chưa bao giờ là người có lòng trắc ẩn, càng không phải là một người bị sắc đẹp mê hoặc, người thương hoa tiếc ngọc. Nhưng, bất kể nàng đã từng ác độc cỡ nào, dẫu sao, nàng cũng là nữ nhân của hắn, bọn hắn đã từng có quan hệ da thịt, nhìn thấy thân thể nàng như vậy, vốn dĩ kiên quyết với ý niệm hòa li trong đầu trong thời khắc này lại sinh ra dao động.

Thấy hắn vẫn ôm mình không buông, mặt Chân Thập Nương bất giác đỏ lên, vội vàng dùng sức đẩy hắn, trong miệng nói, “…tạ ơn tướng quân cứu mạng.”

Thấy nàng giãy dụa muốn đứng lên, Trầm Chung Khánh vội vàng buông tay, thấy hai bên má nàng đấy lên một vòng lạc nhật giống như ánh nắng hoàng hôn, lòng hắn không khỏi nhảy lên, “ngươi…”

Muốn hỏi ngươi thực sự bị chứng huyết hư? Vừa mới mở miệng, chợt nghe sau lưng truyền đến tiếng ồn ào của hài tử, “ta muốn tìm mụ mụ, ta muốn tìm mụ mụ.”

Văn ca, Vũ ca tỉnh rồi!

Nghe tiếng nhi tử gọi, sắc mặt Chân Thập Nương trắng bệch.

Chương 16: Chơi cờ

Thấy Trầm Chung Khánh quay đầu lại, có ý tìm tòi, đầu Chân Thập Nương trống rỗng, “Tướng quân.” Âm thanh nàng có chút phát run vang lên, “…có thể giải cờ vây?” Nàng phảng phất nhớ rõ Hỉ Thước đã từng nói qua, hắn là người mê cờ.

“Con nhà ai vậy?” không chú ý thần sắc Chân Thập Nương có chút không đúng, ánh mắt Trầm Chung Khánh vẫn nhìn hướng tiền viện, hình như do dự có nên qua đó không?

“Là làm công.” Chân Thập Nương cái khó ló cái khôn, “phải thu hoạch hạt sen, thiếp mới thuê hai người làm công.”

A một tiếng, lúc này Trầm Chung Khánh mới quay đầu lại.

Chân Thập Nương đã ngồi xuống trên ghế đá, “…nếu như đến rồi, tướng quân cùng thiếp chơi hết ván cờ này chứ?” trong nháy mắt, nàng trấn tĩnh lại.

Một nữ nhân gia biết chơi cờ cái gì?

Trong nội tâm kinh thường, ánh mắt Trầm Chung Khánh vẫn là rơi xuống trên bàn cờ, thân người kẽ động:

Đây là nàng bày ra sao?

Chưa từng thấy qua nàng chơi cờ, chẳng ngờ tay nghề của nàng lại cao thâm như vậy!

Trên bàn cờ vây, nhìn theo giống như kinh thiên vĩ địa, thiên biến vạn hóa, hàm hung ẩn hiểm, cùng hắn trước trận chiến chém

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net