Chương 184 - 196

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nguồn: vohasontrang.wordpress.com

~~~~~~

Chương 184: Bao che

"Phu nhân nghĩ biện pháp khuyên thiếu gia trước . . ." Thấy tình huống căng thẳng, Kỷ Hoài Phong nhỏ giọng nói bên tai Chân Thập Nương, "Sau đó ta sẽ làm học đường này biến mất." Đây không phải nói chuyện giật gân, thân là đại nội thị vệ, đừng nói là một học đường, cho dù tàn sát cả Ngô Đồng cũng không chỉ là nói suông.

Cổ động học trò thôi học, Giản Vũ là kẻ đầu tiên của Đại Chu khai quốc tới nay!

Truyền đi, nếu làm không tốt sẽ ảnh hưởng con đường làm quan sau này của hắn, đây không phải là trò đùa.

Biến mất từ đây?

thân thể Chân thập Nương chấn động, lời hắn nói có ý gì?

Sắc mặt nàng trầm xuống, "Không cho phép ngươi làm loạn!"

Nhìn ánh mắt uy nghi của Chân Thập Nương, đôi môi Kỷ Hoài Phong giật giật, cuối cùng vẫn không nói ra.

Chân thập Nương giương mắt nhìn Lý tiên sinh.

Tiên sinh hơn 50 tuổi, vóc người cao gầy, mặc trường sam màu xanh đậm, vải mịn, gương mặt góc cạnh, ngũ quan cũng bình thường, râu mép đã hoa râm dựng ngược lên, nhìn hắn, Chân Thập Nương bất giác nhớ lại một tác phẩm nổi tiếng của Lỗ Tấn "Khổng Ất Kỷ"

(Khổng Ất Kỷ: là một tác phẩm rất nổi tiếng của Thi hào Lỗ Tấn. Khổng Ất Kỷ một người mê sách, ăn mặc theo lối có học song chỉ đứng uống rượu ở ngoài. Ông là một nhà nho lỗi thời, lập dị, dơ bẩn, nghèo nàn, song lúc nào cũng tỏ ra nghiêm nghị, đến mức sự nghiêm nghị đó biến thành trò cười của bọn bình dân ngồi ở ngoài.)

". . . . . . Đại nghịch bất đạo, đại nghịch bất đạo!" Tiên sinh vẫn cứ lầm bầm làm chùm râu rung rẩy, vốn dĩ thanh âm không áp đảo được Giản Vũ, nhưng chung quanh đột nhiên yên tĩnh, giọng hắn lại đặc rõ ràng, "Nuôi mà không dạy, lỗi của cha, dạy không nghiêm, là lỗi của thầy, hôm nay không đem ngươi. . . ."

"Ta không có cha, ngươi không cần. . . ." Lời còn chưa dứt, Giản Vũ đã chen ngang.

Tim Chân Thập Nương như bị kim châm, "Vũ ca!". Giọng nói vì không thể khống chế mà lộ ra sự bi thương.

Giản Vũ im bặt.

Tiên sinh đánh người là không đúng, không ngờ nương lại chẳng phân biệt đượ thị phi mà trách mình, vành mắt Vũ ca đỏ lên, hắn tròn mắt nhìn Chân Thập Nương, hiện ra vẻ mặt ủy khuất.

Lấy lại tinh thần, Chân Thập Nương cũng bình tĩnh lại, "Nàng làm sao thế, trước mặt mọi người lại mất kiểm soát." Ổn định tinh thần, không nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của nhi tử đang ủy khuất, Chân Thập Nương chuyển hướng sang tiên sinh, "Ta là mẫu thân của Giản Vũ. Quấy rầy tiên sinh."

Tiên sinh bây giờ mới phát hiện Chân Thập Nương.

Lúc đưa Giản Văn Giản Vũ nhập học, Chân Thập Nương có ra mắt tiên sinh, đối với vị cô nương vừa ôn đạm nhu hòa, lại nói năng bất phàm có ấn tượng rất sâu, trong lòng thấy kỳ quái, "Mẫu thân hiền lành sao lại nuôi ra nhi tử ngang ngược như vậy?"

Nhìn ánh mắt Chân Thập Nương ôn đạm yên lặng, tức giận trong lòng nháy mắt đã biến mất hơn phân nửa, hắn nhìn Chân Thập Nương chắp tay nói, "Giản cô nương tới thật đúng lúc, Giản Vũ không nghe lời dạy bảo, dẫn đầu đám học trò gây chuyện. Hôm nay Giản cô nương bất luận thế nào cũng phải cho lão phu một câu trả lời thích đáng!"

"Chuyện này đều bởi vì Cẩu Tử bị đánh vào mông." Chân Thập Nương thành khẩn nhìn tiên sinh, ". . . .Tiên sinh vì sao phải đánh vào mông hài tử?"

"Phạm sai lầm tất phải đánh!"

"Mục đích việc đánh đòn đúng là vì để cho bọn chúng nhớ kỹ lời dạy dỗ, lần sau không được phạm sai lầm. . ." Chân thập Nương thuận theo ý tứ của hắn nói. "Đúng không?"

"Dĩ nhiên!" Tiên sinh gật đầu, "Ngọc không mài thì không sáng!"

"Tiên sinh nói đúng. . . ." Chân thập Nương gật đầu.

Tiên sinh nghe vậy đầu cũng ngẩng cao lên.

Nương rõ ràng đã từng nói tiên sinh đánh người là không đúng, hơn nữa còn từng kể rất nhiều câu chuyện nông dân khởi nghĩa và học trò diễu dành, sao chỉ trong chớp mắt, nương đã thay đổi?

Thậm chí ngay cả hỏi cũng không hỏi, đã cho là tiên sinh nói đúng!

Giản Vũ ủy khuất, nghẹn lời, nước mắt quanh tròng.

Kỷ Hoài Phong không nhìn được, đang muốn mở miệng, đã nghe Chân Thập Nương chuyển đề tài."Đánh vào mông chỉ là một loại biện pháp, tiên sinh vì muốn cho học trò nhớ kỹ lời dạy dỗ nên mới dùng. Nếu đã là biện pháp, tất phải có hiệu quả. Tiên sinh sử dụng mà không thấy hiệu quả, tại sao còn kiên trì muốn dùng. Sao không thử phương pháp khác?"

Nàng nhìn tiên sinh không chớp mắp, "Cái gọi là con đường nào dẫn đến cực lạc, tất nhiên có rất nhiều biện pháp có thể đạt được mục đích của tiên sinh." Lại nói, "Khổng Tử có 3 nghìn đệ tử, nhưng trong "Luận Ngữ" ghi chép lại lời thánh nhân, không có câu nào nhắc tới giáo dục đệ tử phải dùng quất roi. Khổng thánh nhân luôn nhất quán với phương pháp "Bất phẫn bất khải, bất phỉ bất phát*" chẳng lẽ tiên sinh không đọc qua những thứ này trong sách thánh hiền?"

*Bất phẫn bất khải, bất phỉ bất phát: không gắng sức để hiểu thì chẳng thể hiểu rõ, không chịu phát biểu cũng chẳng giúp phát triển được

Ánh mắt Giản Vũ như lóe sáng.

Mọi người vây xem cũng một trận thổn thức.

Trong miệng không nói, nhưng con của mình mỗi lần trở về bị đánh hai tay sưng đỏ, người làm cha mẹ đều đau lòng, vốn cũng cho là tiên sinh đánh đúng, nếu nói không đánh không thành người. Nhưng lúc này nghe lời Chân Thập Nương, ngẫm lại, cũng cảm thấy rất có lý.

Hài tử được dạy dỗ là phải, nhưng tại sao cứ nhất định phải đánh nặng như vậy chứ?

Cho tới giờ khắc này, tiên sinh mới phát hiện Chân Thập Nương dùng lời này bức bách mình.

Lúc trước Giản Vũ dẫn đầu cả lớp bãi khóa là khi sư diệt tổ, đại nghịch bất đạo, có thể đưa đến quan phủ trị tội, cho nên hắn mới dám hùng hổ đối chất với sinh viên bãi khóa, nhưng hiện tại Chân Thập Nương mang lời thánh nhân nói chỉ trích hắn đánh hài tử không đúng, thì lại khác.

"Ngươi. . . ." Hắn chỉ vào Chân Thập Nương nói không ra lời.

Đã quen việc học trò nhất nhất nghe theo lời hắn, thói quen với "chi, hồ, giả, dã" (trợ từ dùng trong văn ngôn, để diễn tả bài văn hoặc lời nói không rõ ràng) trong những bài văn chương xuất sắc, kiểu tranh cãi như cây kim với cọng râu này, tiên sinh thật đúng là không biết.

Đúng là thói đời ngày càng đồi bại, thói đời ngày càng đồi bại. . . Tiên sinh tức giận hai tay run run.

"Nói cách khác. . ." Hắn tức nói không ra lời, Chân Thập Nương cũng không cho hắn thời gian suy nghĩ, nàng chỉ vào Cẩu Tử co rúc trên bàn dài, "Ta nghe Vũ ca nói, hắn bởi vì không học thuộc bài mới bị tiên sinh đánh vào mông, ngày nào cũng bị đánh vẫn không thuộc, tiên sinh có nghĩ tới. . ." Nàng kéo dài thanh âm, "Có lẽ hắn không phải là không chịu học, mà là hắn căn bản nghe không hiểu lời tiên sinh nói, hay là, bởi vì sợ trách phạt, ở trước mặt ngài căng thẳng, sợ hãi không nói thành lời?"

Oanh. . .

Tiếng nói vừa dứt, học trò lập tức ồn ào náo động .

Có người đã đứng ra ngoài. "Ta đúng là học ở nhà vô cùng tốt, vừa đến trước mặt tiên sinh đã. . ."

. . .

"Ta cũng vậy. . ."

"Ta nhớ nhưng nói trúc trắc, căn bản là không rõ có ý gì, mới học không thuộc. . ."

. . . . . .

Tiếng nghị luận càng lúc càng lớn.

Tiên sinh sắc mặt đỏ lên, cắn răng kiên trì nói, "nếu Giản cô nương cho rằng hành động ức hiếp thầy của Giản Vũ là đúng, vậy thì gặp trên công đường!"

Tất cả thanh âm nhất thời im bặt.

sắc mặt Kỷ Hoài Phong có chút trắng bệch.

Sau lưng có Đại tướng quân và Hoàng Đế làm chỗ dựa, đừng nói công đường, có giao cho Hình bộ hắn cũng không sợ.

Chỉ là Giản Vũ tuổi còn nhỏ một khi lên công đường, lưu lại tội khi sư diệt tổ, lan truyền trong dân gian, sẽ ảnh hưởng cả đời .

Giản Vũ mặc dù có lý, nhưng cũng không thể công khai "ức hiếp thầy", tựa như cha mẹ dù không đúng đi nữa con cái cũng không thể bất hiếu.

Trời, đất, vua, cha, thầy, đều phải lạy tế. "Khi sư, nhục sư" cho dù là tú tài cũng không có tư cách dự thi.

Mọi người rối rít nhìn về phía Chân Thập Nương.

Chân Thập Nương sâu kín thở dài một tiếng, ". . .Sức một người không thể đấu lại phong kiến lễ giáo!"

Thấy mọi người cũng bị mất khí thế, tiên sinh lạnh lùng hừ một tiếng.

Đang muốn làm bộ sai hộ viện đi báo quan, trấn trụ mọi người, lại nghe Chân Thập Nương nói, "Giản Vũ còn nhỏ, chỉ biết theo đuổi đúng sai, đen trắng, không biết suy nghĩ đại cục" nàng chỉ vào Cẩu Tử nằm ở trên bàn, "Nếu ta là tiên sinh, việc cấp bách bây giờ không phải là cùng học trò đối nghịch, phân ra ai đúng ai sai, mà nếu chậm trễ nữa, Vu Lai Giang sẽ mất mạng!" Vu Lai Giang là tên đi học của Cẩu Tử.

Theo ánh mắt Chân Thập Nương, sắc mặt tiên sinh tái mét.

Thấy Cẩu Tử lúc trước co ro, bây giờ tứ chi thẳng đơ ra, nằm ở trên bàn, hít vào thì ít, thở ra thì nhiều, nhìn là biết thiếu khí.

"Đây. . . Đây là... chuyện gì xảy ra?" hai chân tiên sinh như nhũn ra.

Chuyện đã ồn ào cả trấn đều biết, lúc này mà có người mất mạng. . . Hắn có dùng bao nhiêu lý do cũng bù không được tội giết người.

Cha mẹ Cẩu Tử đã đến từ sớm, nhìn thấy nhi người thẳng đơ ra nằm yên một chỗ, vốn đã gấp gáp, nhưng ngại hai bên dằng co, không dám tiến lên, thấy Chân Thập Nương đưa mắt ra hiệu, giật mình hét một tiếng"Cẩu Tử!" thê lương, mẹ Cẩu Tử gào khóc .

Tiếng khóc kinh thiên động địa.

Tiên sinh mềm nhũn ngã ngồi trên mặt đất.

. . . . . .

Trời tháng tư, mặt hài tử. Một khắc trước vẫn còn quang đãng không mây, trong nháy mắt đã u ám như sắp mưa.

Theo một trận cuồng phong bật tung cửa sổ, mưa to mưa tầm tã trút xuống. Mưa rải đầy sân tung bọt trắng xóa.

Giản Vũ Giản Văn bị phạt đứng ở trong sân, hai chân giật giật, xuyên thấu qua thủy tinh nhìn thấy mẫu thân, thấy mẫu thân ngồi yên không nhúc nhích như tượng điêu khắc, hai người lập tức đứng thẳng.

Hỉ Thước, Thu Cúc, Đông cúc, Lý Trường Hà, Lý Trường Hải, cả đám người Kỷ Hoài Phong cũng quỳ ở cửa.

Mắt thấy ngoài cửa sổ trời mưa mịt mù, Thu Cúc đau lòng rớt nước mắt.

Hỉ Thước liên tục dập đầu với Chân Thập Nương, "Là nô tỳ không chăm tốt bọn họ, phu nhân phạt nô tỳ không sao, nhưng trời mưa rồi, nhất định để cho Văn ca Vũ ca vào đi."

Kỷ Hoài Phong đi theo phụ họa, "Thiếu gia đã biết sai rồi, xin phu nhân để cho bọn họ vào."

Chân thập Nương chỉ ngồi yên không nhúc nhích.

"Nô tỳ đi lấy ô cho bọn chúng!" Thu Cúc đứng lên.

"Ta đi!" Kỷ Hoài Phong cũng đứng lên.

"Ai dám!" Chân Thập Nương quát lạnh một tiếng.

"Phu nhân!" Thu Cúc quỳ xuống, "Văn ca Vũ ca tuổi còn nhỏ, sẽ sinh bệnh ."

"Chưa hết một nén hương, không ai được giúp bọn nó." Chân Thập Nương giọng như chém đinh chặt sắt.

"Buổi sáng thiếu gia chỉ là muốn đòi bất công cho Cẩu Tử, là trượng nghĩa, hắn không sai!" Mắt thấy Giản Vũ Giản Văn mưa xối ướt sũng, Kỷ Hoài Phong lần đầu tiên dập đầu với Chân Thập Nương, "Ta nguyện ý thay thiếu gia chịu phạt."

"Lại thêm nửa nén hương!" Kỷ Hoài Phong ngu người tại chỗ.

Đột nhiên, hắn đẩy cửa xông ra, nhìn Giản Văn Giản Vũ hô to, "Các ngươi đi vào nhà!" Cùng lắm thì đem bọn họ đến nhờ Vạn Tuế che chở, xem nàng còn dám phạt hay không.

Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Giản Văn Giản Vũ bị mưa giội trắng bệch, mắt Kỷ Hoài Phong đỏ lên.

Giản Vũ, Giản Văn đứng không nhúc nhích.

"Nghe thấy không, nơi này có ta, các ngươi mau trở về?" Kỷ Hoài Phong đến túm lấy Giản Vũ.

Giản Vũ hất tay hắn, ". . .Là ta lỗ mãng gây họa, nương nói phải phạt đứng một nén hương!"

Nhìn khuôn mặt quật cường giống hệt Trầm Chung Khánh, tay Kỷ Hoài Phong từ từ thả ra.

Hỉ Thước, Thu Cúc song song chạy đến bên hương án, "phù phù" thổi khí, cầu nén hương cháy nhanh lên

Nhìn Kỷ Hoài Phong, Lý Trường Hà cùng Giản Vũ, Giản Văn đứng ngoài mưa, Chân Thập Nương ngoảnh mặt đi.

Nhi tử bị phạt đứng trong mưa, nàng đau lòng hơn bất kỳ ai.

Nhưng Giản Vũ tính tình lỗ mãng, nếu không phạt, sau này không biết còn gây ra đại họa gì.

Lần này là mình dụng kế, dựa vào y thuật tuyệt thế để Cẩu Tử giả chết, lừa gạt tiên sinh, lần sau. . .

Sau khi nàng qua đời, còn có ai có thể che gió che mưa cho bọn chúng đây?

Chương 185: Hoăng

Edit+Beta: Hà Hin

*Hoăng: Chết (các vua chư hầu hay đại thần chết gọi là hoăng).

"Ân, khôi phục rất tốt. . ." Kiểm tra xong tay bị thương của Phùng Thập Tam, Chân Thập Nương rất hài lòng về hiệu quả phẫu thuật của mình, "Từ hôm nay trở đi, ngươi có thể bắt đầu phục hồi huấn luyện."

"phục hồi huấn luyện?"

Phùng Thập Tam chớp chớp mắt, không hiểu.

"chính là thực hiện huấn luyện một chút để bàn tay này của người khôi phục chức năng trước đây. . ." Chân Thập Nương nói, quay đầu gọi Thu Cúc, "mang mấy khí giới kia tới đây."

khuôn phân ngón tay, khuôn chỉnh hình, lưới bó gân, bao cát, cầu thủy tinh. . .

*Khuôn phân ngón: Khuôn hỗ trợ phục hổi chức năng của ngón tay. Ta không biết tên chuyên ngành của cái này nên viết bừa. Ai biết để lại cmt ta xin cảm ơn!!

Những thứ này đều là Lý Trường Hà ra ngoài tìm người dựa theo mà chế tạo ra, giúp Phùng Thập Tam hồi phục độ linh hoạt của ngón tay, làm mẫu từng thứ một cho cho hắn cùng Thu Cúc xong, cuối cùng nói, "Mỗi ngày sáng sớm và chiều tối Thu Cúc giúp hắn làm mỗi loại một lần." Lại dặn Phùng Thập Tam, "tổn thương gân cốt một trăm ngày, bây giờ xương cốt ngươi vẫn chưa lành hẳn, hành động nhất định phải nhẹ nhàng, lúc luyện tập chú ý bảo vệ tốt phần cổ tay."

Cố ý bảo Thu Cúc kế thừa y bát (tư tưởng, học thuật, kỹ năng. . . truyền lại cho đời sau), sau này, Thu Cúc ngoài việc luyện chữ mỗi ngày ra thì ở bên cạnh nàng học y.

"Phu nhân đang nói đó, ngươi nghe thấy chưa!" Thấy Phùng Thập Tam vẫn vụng về đem năm ngón tay để vào khuôn phân ngón, Thu Cúc một phát đè lại tay hắn, cố dùng sức trừng hắn.

Nhìn thấy bộ dạng này của hắn, Thu Cúc liền thấy tức giận.

Sao phu nhân nhà nàng không có tầm nhìn lớn mà thu nhận thuộc hạ như hắn chứ, độc lai độc vãng, giống như một bí ẩn.

Thật sự không biết hắn có thể giúp được phu nhân nhà nàngcái gì đây?

Thủ hạ đầu tiên đã như vậy, thật sự sự khiến người ta thất vọng.

Bị Thu Cúc cướp lấy khuôn phân ngón, sắc mặt Phùng Thập Tam đỏ lên, ngẩng đầu nhìn về phía Chân Thập Nương.

Biết hắn một lòng muốn khôi phục nhanh hơn một chút, Chân Thập Nương than nhẹ, "bất cứ việc gì đều dục tốc bất đạt, bây giờ vết thương của ngươi vẫn còn sưng, cường độ luyện tập không được quá lớn. . ."

Đang nói, Hỉ Thước gõ cửa đi vào.

Chân Thập Nương phất tay để Thu Cúc dẫn Phùng Thập Tam ra ngoài, mở miệng hỏi, ". . . Triệu tiên sinh đồng ý tới không?"

Sớm đã có dự định thuê tiên sinh riêng cho Giản Vũ, Giản Văn, chỉ là lúc đầu không có tiền mới đành gác lại. Lần này đích thân so chiêu với tiên sinh trường tư, trong lòng Chân Thập Nương cũng cảm thấy hắn có chút cay nghiệt cổ hủ, cứ tiếp lục gác lại sẽ làm trễ nải hài tử, liền thừa dịp lần này Giản Vũ cầm đầu bỏ học, Chân Thập Nương dứt khoát thì cho bọn hắn nghỉ học ở trường tư.

Ai ngờ, vì chuyện này. Giản Vũ sớm đã nổi tiếng khắp Ngô Đồng Trấn, nghe nói hắn vì bất mãn tiên sinh đánh người còn lôi kéo học trò bỏ học, học trò ngang bướng như thế, hơn nữa hắn còn có một lão nương siêu cấp bao che cho con, nào có tiên sinh dám đến dạy hắn?

Bảy tám ngày rồi. Lý Trường Hà hỏi tám chín vị tiên sinh rồi, vừa nghe đến tên Giản Vũ không nói hai lời liền lắc đầu.

"Nói là Tôn Bách Vạn mới thuê đi làm tiên sinh cho ngoại tôn tử. . ." Hỉ Thước thần sắc ảm đạm lắc đầu, "Hôm nay Trường Hà từ nhà Triệu tiên sinh đi ra đúng lúc gặp tiên sinh trước kia của Văn ca. Nhắc tới Vũ ca Văn ca, còn khen họ thông minh, nói là không đánh nhau thì không quen biết, nếu bọn họ nguyện ý trở về, hắn còn hoan nghênh." Nhìn Chân Thập Nương, "Nếu không, cứ để Văn ca Vũ ca đi về trước đi."

"bọn chúng không phải là học công phu với với Kỷ Hoài Phong học sao?" Chân Thập Nương lắc đầu, "Cứ để bọn chúng học từ từ trước đi. Chữ cũng luyện mỗi ngày, không trễ nải đi đâu mà sợ."

". . . Nô tỳ chẳng qua là cảm thấy phu nhân mỗi ngày cùng bọn họ đọc sách luyện chữ như vậy rất khổ cực." Hỉ Thước nhỏ giọng nói lầm bầm.

Từ khi xảy ra chuyện lần trước, sau đó. Chân Thập Nương cho dù mệt mỏi thế nào, mỗi ngày đều phải bỏ ra ít nhất một canh giờ đi Bá Vương Cư ở cùng Giản Vũ, Giản Văn, cùng bọn họ đọc sách kể chuyện. Giống như ngày trước.

Nhưng thêm một Đạt Nhân Đường và bao nhiêu việc vặt như thế, dù sao Chân Thập Nương cũng bận hơn nhiều so với trước.

Thấy Hỉ Thước luôn đau lòng.

Chân mày Chân Thập Nương nhíu chặt.

Tuy rằng hiểu biết chữ nghĩa, dù sao nàng cũng không có bao nhiêu tinh lực (tinh thần + thể lực) để đích thân dạy Giản Vũ, Giản Văn.

Nhưng, tiên sinh của Ngô Đồng trấn cũng không chịu tới, nàng đi đâu thuê đây?

Trong trạm dịch, Trầm Chung Khánh rửa mặt xong đang muốn nghỉ ngơi, Vinh Thăng mang chim bồ câu truyền thư vào.

". . . Phu nhân tất cả đều tốt, Phùng Thập Tam ở trước mặt mọi người tuyên thệ rời bỏ Tướng quân, thuần phục phu nhân, có lập tức xử lý hay không?" Nhìn thư của thị vệ thủ lĩnh Bồ Ba ở lại Ngô Đồng Trấn đưa tới, Trầm Chung Khánh phì cười, cầm bút viết một tờ giấy để Vinh Thăng gửi lại.

-----------

"Kệ hắn đi?" Nhìn thư Trầm Chung Khánh trả lời, thị vệ dưới trướng Bồ Ba đều chớp chớp mắt, hai bên nhìn nhau, kinh ngạc nói không ra lời.

Đây là ý gì?

Sao đột nhiên Tướng quân lại trở nên rộng lượng thế, vậy mà lại không xử lý người ngang nhiên phản bội hắn?

Còn đang nghi hoặc, Chân Thập Nương mang theo Thu Cúc từ bên ngoài trở về.

"Phu nhân an!" Mọi người vội vội vàng vàng thu hồi tờ giấy, đứng nghiêm, đồng loạt hành lễ vấn an Chân Thập Nương.

Bỗng nhiên làm Chân Thập Nương bị dọa nhảy thót một cái.

Những người này, sao đột nhiên trở nên cung kính như thế?

Tết Đoan Ngọ trường tư cho nghỉ học, sáng sớm mang theo Văn ca Vũ ca đạp cỏ trở về, Xuân ca, Cẩu Tử mang theo một đống tiểu bằng hữu đến thăm Giản Vũ, Giản Văn.

Chân Thập Nương phân phó nha hoàn cầm bánh chưng và trứng màu cho mọi người.

Bọn nhỏ chuẩn bị đi xem thuyền rồng, sức khỏe Chân Thập Nương không tốt không muốn tham gia náo nhiệt, liền phân phó Thu Cúc, Kỷ Hoài Phong mang thêm vài người theo, ". . . Cẩn thận rơi xuống nước." bàn thân thì ở lại Bá Vương Cư chỉ huy nha hoàn phân cây ngải và thảo dược còn lại mà sáng sớm mọi người mới hái ra phơi nắng

Ngủ trưa một lát, lúc chạng vạng, đang cùng Hỉ Thước đùa Bình An, Giản Vũ, Giản Văn khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng chạy trở về, "Nương, nương. . ." Giản Vũ một phát ôm lấy eo của Chân Thập Nương, "Cẩu Tử nói toàn bộ sách ngày hôm qua hắn đều học thuộc rồi, còn được tiên sinh biểu dương!" hiếm thấy a, thanh âm Giản Vũ hơi hơi run, chỉ ôm nàng như vậy, Chân Thập Nương đã có thể cảm thấy sự kích động của hắn.

Trong lòng có chút buồn cười.

Cẩu Tử có thể học thuộc sách, thân là bạn chí cốt mừng thay cho hắn là phải, Giản Vũ kích động gì chứ?

Trong lòng sắp xếp, Chân Thập Nương cười nói, ". . . Cẩu Tử được biểu dương rồi a?"

"Ân. . ." Giản Văn gật đầu theo, "Kỳ thực Cẩu Tử rất chăm chỉ, mấy ngày đó trời chưa sáng đã dậy học thuộc rồi, chỉ là vừa thấy tiên sinh thì bị dọa quên luôn. . ."

Lời còn chưa dứt đã bị Giản Vũ cướp lời, "Tiên sinh không đánh đòn nữa, chỉ đánh bàn tay, không học thuộc liên tục ba lần mới đánh, hơn nữa, để những học sinh khác kiểm tra đếm!"

"Cho nên Cẩu Tử không hồi hộp nữa?" Chân Thập Nương mơ hồ hiểu Giản Vũ vì sao lại kích động.

"Mới đầu có chút nói lắp, tiên sinh không chỉ không mắng, còn vui vẻ hòa nhã chỉ điểm, sau đó càng đọc càng xuôi rồi đọc thuộc hết. . . Lúc đó tiên sinh cũng rất kinh ngạc. . ." Giản Vũ ngửa đầu nhìn Chân Thập Nương, "đây có coi là công lao của

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net