Chương 40: Bá Chủ Live Stream (19)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Chúng ta cô nam quả nữ đi cùng nhau vào tối muộn thế này cô không sợ người yêu ghen sao." Đặng Tiêu đi phía trước dẫn đường hỏi.

Đường Hân ở ngay sau hắn, cô dẫm lên lá khô thong dong bước đi.

Bọn họ đang trong rừng, xung quanh ngoài cây cối dây leo lá khô thì cũng chỉ còn một bầu trời tối đen như mực. Đường Hân dùng đèn pin soi lung tung: "Người nên lo lắng là anh mới phải."

"Còn nữa, ai nói với anh là chỉ có chúng ta." Đường Hân nhếch miệng cười.

Bên phải đột nhiên có tiếng động, có một bóng người đi ra, từ từ tiến đến chỗ họ. Đặng Tiêu căng thẳng nhíu mày: "Ngô Bạch."

Ngô Bạch đi đến bên Đường Hân đứng đối diện với hắn: "Thế nào, rất ngạc nhiên."

"Anh nghĩ cái hang kia có thể nhốt được tôi."

Đặng Tiêu thu lại biểu cảm nhìn bọn họ: "Tôi chưa từng nghĩ cái hang đó có thể nhốt được cậu nhưng không ngờ cậu lại ra ngoài nhanh như vậy."

Đường Hân: "Bây giờ Đặng tổng có thể giải thích một chút rồi chứ."

"Anh tiếp cận tôi có mục đích gì, thuê người chặn đường tôi rồi xuất hiện giống như anh hùng... thật trẻ con."

Đặng Tiêu: "Có phải cô đã hiểu lầm không, tôi chỉ là tình cờ mà thôi."

Đường Hân: "Ồ, thật tình cờ là tôi phát hiện người thuê bọn họ là trợ lý của thư ký nhà anh, thật tình cờ hơn nữa là tôi nhặt được một bộ hồ sơ điều tra về tôi ở trong phòng anh."

Đặng Tiêu "..." nhặt? cô trộm thì có. Cô ta vào bằng cách nào, phòng của hắn có camera nhưng lại không phát hiện có người đột nhập.

Tối hôm ở bữa tiệc Đường Hân đã để hệ thống động tay động chân vào mấy cái camera sau đó đường đường chính chính lẻn vào trong mà không bị phát hiện.

Đường Hân trong lòng điên cuồng bấm like cho cái hệ thống xứng đáng đồng tiền bát gạo nhà mình.

Hệ thống "..." chuyện xui rủi chắc nó muốn.

Đường Hân bước từng bước tiến đến gần Đặng Tiêu: "Cái huy hiệu này anh biết chứ, theo tôi tìm hiểu được đây là kí hiệu của một tổ chức thí nghiệm X từng hoạt động cách đây 20 năm năm trước. Bọn họ thực hiện thí nghiệm trên động vật một cách vô nhân đạo và tàn nhẫn."

"Thứ bọn họ tìm hiểu và theo đuổi là các loài động vật thành tinh... và hình như anh cũng từng bị bọn họ bắt."

Đặng Tiêu nhìn Ngô Bạch rồi lại nhìn Đường Hân, hắn cúi đầu bật cười: "Thật không ngờ cậu lại tin tưởng nhân loại này đến vậy... không phải cậu cũng bị bắt sao, cậu cũng đã chịu đựng sự tra tấn của máy móc, ống tiêm chằng chịt quấn quanh cơ thể."

"Bọn họ đều là nhân loại, chẳng có gì khác nhau cả, cậu không sợ cô ta sẽ phản bội và đẩy cậu vào nơi đó một lần nữa sao." Đặng Tiêu ngẩng đầu nhìn thẳng Ngô Bạch, ánh mắt coi thường.

Đường Hân tiến lại gần Ngô Bạch nắm lấy bàn tay có chút lạnh của hắn vỗ vỗ nhẹ: "Em sẽ không hại anh."

Ngô Bạch gật đầu mỉm cười cầm chặt bàn tay cô, ánh mắt sắc lạnh nhìn Đặng Tiêu: "Tôi không cho phép bất kì ai làm hại đến cô ấy... không có ngoại lệ."

Đặng Tiêu rất phối hợp vỗ tay khen một câu: "Thật cảm động."

Đường Hân "..." bản tiểu thư còn có thể vỗ tay khen ngươi chết rất hay cơ, muốn thử không.

"Thứ tôi cần là Yêu lệnh, chỉ cần cô đưa nó cho tôi thì mọi chuyện coi như kết thúc... chúng ta về sau nước sông không phạm nước giếng." Đặng Tiêu chậm rãi nói.

Đường Hân nhìn Ngô Bạch, cô có thứ này à?

Ngô Bạch giải thích: "Chính là sợi dây chuyền có hình chữ nhật làm bằng thạch anh khắc một ngọn lửa đen mà hồi trước em luôn đeo... nghe nói ai sở hữu nó có thể khiến chúng yêu thần phục."

"Nó là Yêu lệnh?"

Ngô Bạch ngập ngừng: "Không chắc."

Đường Hân "..."

Đặng Tiêu: "Trong sách cổ có kể về hình dáng của nó... ba mẹ cô trộm được từ phòng thí nghiệm thì khả năng cao chính là nó."

"Khoan! ba mẹ tôi."

Đặng Tiêu: "Cô không biết... ha tôi lại tưởng cô cái gì cũng biết rồi chứ."

Xung quanh đột nhiên có tiếng động, hàng loạt ánh mắt của thú dữ xuất hiện... từ trong bóng tối những con sói với hàm răng sắc nhọn bước ra, chúng nhìn chằm chằm hai người.

Đường Hân: "Anh lấy Yêu lệnh làm gì, làm Chó Vương chắc."

"Phì..."

Tiểu Hắc không nhịn được mà bật cười bước đến: "Khụ... Vương, thật xin lỗi tôi tới hơi muộn."

Ngô Bạch có chút lo lắng hỏi: "Tất cả đều an toàn chứ."

"Mọi người đều không sao cả."

Nghe vậy hắn yên tâm gật đầu.

Đằng sau Tiểu Hắc là một đàn linh miêu với đôi mắt sáng quắc trong đêm... hai bên rơi vào thế giằng co.

Đặng Tiêu cau mày: "Cô mắng tôi."

"Ai mắng anh, anh là chó không phải sao."

"Bọn tôi là sói."

Đường Hân ồ một tiếng: "Chó sói thì cũng là chó thôi."

Tiểu Hắc cố nén cười nhưng mà nhịn không được, Ngô Bạch cũng phải quay mặt đi. Đám sói bên kia nghe vậy gầm gừ nhe răng hú một tiếng dài thể hiện sự tức giận, chỉ thiếu điều xông lên thôi.

"Lên." Đặng Tiêu vừa dứt lời đám sói giống như bị bỏ đói lâu ngày con nào con nấy cũng hung hăng nhảy đến như muốn nuốt chửng bọn họ.

Cơ thể sói to gấp mấy lần linh miêu nhưng lại không nhanh bằng... hai bên giằng co bất phân thắng bại.

Bỗng một con sói chạy về phía Đường Hân, nó lấy đà nhảy lên tảng đá cạnh đấy há cái miệng to đầy răng nanh muốn cắn cô từ trên cao nhưng bị Ngô Bạch đánh bay.

Đôi tai dài lộ ra, móng vuốt cũng xuất hiện... hắn đứng chắn trước người cô. Đặng Tiêu lúc này chạy đến tấn công nhưng bị Ngô Bạch cản lại, hai người lao vào đánh nhau.

Ngô Bạch bị một con sói bất ngờ tấn công cắn vào bả vai trái, Đặng Tiêu trên người cũng đều là vết cào sâu rách cả thịt... cả hai đều đã thấm mệt, bị thương cũng không nhẹ.

Đường Hân thật sự nhìn không được nữa... đã yếu còn ra gió.

Cô tiến đến kéo Ngô Bạch ra sau: "Tiểu Hắc, chăm sóc tốt Vương nhà ngươi."

Không biết từ lúc nào trên tay cô đã cầm trường tiên, Đường Hân vung tay lên đánh về phía Đặng Tiêu nhưng hắn né được.

Đường Hân không để hắn có cơ hội nghỉ ngơi, một đường vung lên hạ xuống liên tục, thỉnh thoảng có mấy con sói muốn tấn công cô nhưng đều bị cô quất một roi bay ra xa, Đặng Tiêu cũng tránh không kịp mà ăn vài roi.

Qua một lúc tình hình chiến đấu liền thay đổi, phía Đặng Tiêu bị thương nghiêm trọng còn Đường Hân đến một sợi tóc của cô hắn cũng không đụng vào được. Đặng Tiêu được Vô Nhất đỡ lùi dần về sau cố thủ.

Đặng Tiêu: "Cô rốt cuộc là thứ gì?"

Đường Hân "..." mi mới là thứ gì, cả nhà mi mới là thứ gì.

Ngô Bạch cũng rất kinh ngạc sao cô lại có thể một đường đánh bay bọn họ như vậy, nên nhớ bọn họ là yêu đã sống mấy nghìn năm. Cơ thể của bọn họ có yêu lực, mỗi đòn tấn công cũng kèm theo sức mạnh khủng khiếp, sẽ không giống như đánh mấy con sói bình thường ngoài kia được.

"Là các người quá yếu, trách tôi quá mạnh sao." Đường Hân hất cằm về phía bọn họ tự tin nói.

Đường Hân: "Nói, căn cứ phòng thí nghiệm kia ở đâu."

"Không biết." Đặng Tiêu yếu ớt nói.

"Anh không biết, nếu không biết sao lại lừa Ngô Bạch đến khu rừng này... ở chính nhà của mình lại để một người lạ là Trần Khang xuất hiện gây ra án mạng, còn có huy hiệu này nữa."

Đặng Tiêu nhìn cô nói: "Tôi chỉ muốn giữ chân cậu ta lại để tiếp cận cô lấy Yêu lệnh mà thôi, còn cái tên Trần Khang đó tôi hoàn toàn không biết. Việc phòng thí nghiệm đó tôi cũng mới biết, phía chúng tôi cũng đã mất tích vài con sói nên tôi mới điều tra."

Hắn nhìn về phía Ngô Bạch: "Phía cậu ta chắc cũng đã biến mất vài nhân khẩu đúng chứ."

Ngô Bạch không nói nhưng trong ánh mắt đã kết một từng băng lạnh lẽo, hai bàn tay nắm chặt lại.

Kí ức khủng khiếp mà hắn đã cố quên đi một lần nữa ùa về, cái cảm giác lạnh lẽo của bàn mổ... cả người bị cắm rất nhiều dây nhợ vô cùng khó chịu và đau đớn.

Ngày ngày bị lấy máu, tiêm các loại thuốc khác nhau vào cơ thể... mạng sống của bản thân có thể bị đám người mặc áo blouse kia lấy đi bất cứ lúc nào.

***

"Cô nghĩ tôi cấu kết với đám nhân loại điên kia." nói xong Đặng Tiêu cười lớn đến nỗi ho ra máu.

Đường Hân "..."

Đặng Tiêu ánh mắt đầy thù hận nói: "Tôi hận không thể giết chết bọn họ, dùng một quả bom nổ tất cả... cô lại bảo tôi cấu kết với bọn chúng, thật nực cười."

Đường Hân "..." ai biết ngươi có nổi điên cái gì không, bản tiểu thư chỉ đưa ra vài phương án thôi.

"Vậy bưu phẩm kia là do ai gửi đến, bên trong có gì." Đường Hân nhìn hắn hỏi.

Hắn thoáng ngạc nhiên xong bình tĩnh trở lại: "Tôi không biết, bên trong có một tờ giấy đánh máy nói cô giữ Yêu lệnh."

Đường Hân thấy hắn không giống như nói dối liền không còn hứng thú ở lại, thứ muốn biết cũng đều biết rồi. Cô nhìn Ngô Bạch hỏi: "Giờ anh muốn làm gì."

"Chuyện này kết thúc ở đây, chỉ cần anh không đụng đến cô ấy chúng ta vẫn có thể đi chung đường... cô ấy là giới hạn." Ngô Bạch lạnh lùng nói, hắn cầm lấy tay cô kéo đi: "Cô ấy... là Vương Hậu của Miêu tộc, là vợ vủa tôi."

Ngô Bạch vừa đi đám linh miêu cũng rút lui khỏi đó, Tiểu Hắc đi cuối cùng còn lè lưỡi trợn mắt với đám sói.

Đặng Tiêu nghe đến hai chữ "Vương Hậu" liền cảm thấy buồn cười: "Đi thôi, Vô Nhất."

Mới lúc nãy còn xảy ra một trận quyết chiến hiện tại liền vắng vẻ hiu quạnh, dưới đất vẫn còn lại vết máu đọng lại cho thấy trận chiến vừa rồi là thật.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net