chap 63: tình bạn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   "Tớ không sao... Đừng trách Mộng Nhiên, cậu ấy chỉ là tức giận quá rồi mất khống chế thôi." Ngư Tiểu Vi phung ra đống từ đậm chất thảo mai.

  Hệ thống của cô ta đã phải theo dõi rất kỹ thời gian Thanh Phi Phi và những người khác tới mới có thể bầy ra khung cảnh vừa đẹp này.

  Những người có mặt bắt đầu nhao nhao bàn luận. Tất cả ánh mắt đều đổ dồn lên người Mộng Nhiên, trong đó có Thanh Phi Phi.

   Mộng Nhiên một chút cũng chẳng hoảng, như nhìn trẻ trâu bầy trò. Tầm mắt đảo qua tất cả rồi dừng trên Thanh Phi Phi, chậm rãi hỏi: "Cậu có tin tớ không?"

  Vừa nghe thấy, Ngự Tiểu Vi đã muốn bật cười ngay lập tức.

  Vào hoàn cảnh này, ai có thể tin đây?

  Cô ta trào phúng trong lòng một cách vui vẻ.

   Ngay sau đó đã bị câu trả lời của Thanh Phi Phi làm cho cứng đờ.

    Thanh Phi Phi: "Tớ tất nhiên là tin Nhiên Nhiên rồi."

  Dứt lời, cô liền buông Ngư Tiểu Vi ra rồi giữ khoảng cách.

  "Phi Phi!! Cậu..." Ngư Tiểu Vi thập phần muốn mắng người, nhưng nghĩ đến còn có sự tồn tại của nhiều người khác thì đành kiềm nén. Cố gắng tỏ ra uất ức: "Cậu có thích Mộng Nhiên thế nào thì cũng không thể mù quán như vậy chứ..."

  Mấy người có mặt đều đang cằm điện thoại quay chụp. Họ là những người chuyên cập nhật mọi tin tức ở diễn đàn của trường.

  Thanh Phi Phi mặc kệ, bơ đẹp Ngư Tiểu Vi.

  "Thay vì đăng tin giả, tôi có  sự thật cho các bạn đây." Mộng Nhiên bước tới chỗ đám người, bật điện thoại lên. Gương mặt Ngư Tiểu Vi xuất hiện trong màn hình, tất cả những gì cô ta nói và hành động đều được quay rõ.

  Chiếu xong, nó nói với mọi người: "Trong thời gian tiếp xúc tôi đã thấy Lan Ninh có vấn đề rồi. Nên mới phối hợp cùng cậu ta, đàm đạo hệ thống gì đó. Các cậu có hứng thú với thông tin này không? Tôi sẽ gửi video qua."

  Đám người gật đầu lia lịa.

  Một kẻ có vấn đề về tâm lý bầy trò dẫn dắt được cả trường như này, không hot cũng khó.

  Gửi video xong, Mộng Nhiên đuổi: "Giờ cũng không còn việc gì, các cậu về trước đi. Tôi sẽ gọi người nhà đến đón Lan Ninh."

   Nghe vậy, tất cả cũng không nén lại thêm.

  Ở cầu thang, chỉ còn 3 người.

  Ngư Tiểu Vi bấy giờ mới run rẩy lên tiếng: "Rõ ràng hệ thống đã xác nhận trên người mày không có máy quay?"

  "Cậu có hệ thống thì tôi cũng có thôi. Muốn trách thì trách cậu nghĩ tôi chỉ dùng cách quay thông thường như điện thoại, thế nên hệ thống mèo lục mới có thể che dấu giúp." Mộng Nhiên xoa xoa mặt dây truyền mà bản thân đã nhờ Viên Ưu đặc biệt chuẩn bị: "Bàn về mưu mô, cậu vẫn chưa đủ trình để so với tôi đâu."

  Cái bẫy giống vậy, Mộng Nhiên đã thưởng thức qua trong nhiều bộ truyện rồi, bị dính trưởng mới lạ đó.

   Nếu không vì muốn biết lý do Thanh Phi Phi trở thành mục tiêu chính của Ngư Tiểu Vi thì nó chẳng rảnh đâu mà cùng cô ta chơi.

   "Đi thôi Mộng Nhiên. Giờ để tớ bù lại bữa kem lần trước nào." Thanh Phi Phi chẳng muốn nhìn Ngư Tiểu Vi thêm nữa.

   Ngư Tiểu Vi bỗng lớn giọng: "Cậu không thấy bản thân rất buồn cười sao Phi Phi?!! Cậu chỉ hành xử theo những gì mình thấy thôi, chẳng phân thật giả. Như việc Mộng Nhiên bị đổ oan, cậu đã không tin bạn mình đấy thôi. Bây giờ lại đến lượt tôi à?" Cô ta không chấp nhận thua cuộc, dùng mọi cách để lật ngược tình thế: "Cậu có chắc tất cả những gì mình thấy không được sắp xếp trước không?"

   Bước chân Thanh Phi Phi chuyển hướng, đi thẳng đến chỗ Ngư Tiểu Vi. Cô ngồi xuống, đối mắt với người chật vật trên nền gạch: "Cậu nghĩ lý do gì tôi đã không lựa chọn Mộng Nhiên?"

  "Còn không phải do thái độ Mộng Nhiên với tôi sao?" Ngư Tiểu Vi cảm thấy vừa bị hỏi một câu vô cùng dư thừa.

  "Nếu chỉ nhìn như vậy, tôi chắc chắn sẽ xem cậu là người đứng sau ngay từ đầu. Đáng tiếc...tôi là vì cách cư xử đầy tâm ý như thật của cậu đối với tôi nên đã khiến tôi lưỡng lự. Mãi đến những lần cậu cố tình tách tôi ra khỏi Mộng Nhiên thì tôi mới nhận ra vấn đề. Sau đó, vì muốn điều tra bằng chứng cậu hại Mộng Nhiên nên tôi mới thuận theo cậu tới giờ.  Tiếc là tôi tốn thời gian bên cậu mãi mà chẳng tra ra gì. Đến khi tôi thấy Mộng Nhiên bình thản nhìn cậu diễn một màn này thì tôi biết cậu ấy đã nắm được bằng chứng rồi. Thế nên tôi mới không giả vờ nữa." Ánh mắt Thanh Phi Phi trở nên vô cảm: "Cậu nên biết rằng, tôi đối với cậu...đủ công bằng rồi."

   Sự việc càng rõ ràng thì Ngư Tiểu Vi càng sụp đổ.

   Cô ta vất vả đi từng bước, tính toán lâu như vậy... cuối cùng vẫn không thắng được thứ tình cảm mà mình từng xem thường.

  Mộng Nhiên đến gặp cô ta vì Thanh Phi Phi.

  Thanh Phi Phi ở bên cô ta vì Mộng Nhiên.

  Ha, đã thua từ khi bắt đầu.

  Ngư Tiểu Vi từng là người được yêu thích nhất trong nhóm cũ, từng được bạn bè quan tâm và chiều chuộng. Chỉ là cô ta không để tâm lắm, luôn một lòng muốn vứt bỏ những người tầm thường xung quanh mình, trong đó có Mộng Nhiên.

   Cô ta đã nghĩ bản thân có thể vứt bỏ nó một lần thì sẽ làm được hai lần. Đáng tiếc...ở thế giới này, Mộng Nhiên đã được trân trọng.

  Mưa phùn lất phất rơi, dịu đi cái nóng ray rắc mùa hè.

  Vừa từ tiệm kem trở về dinh thự Viên gia, Mộng Nhiên liền muốn bắt đầu làm việc. Cơ mà còn chưa kịp về phòng thay đồ thì đã bị Viên Ưu từ đâu xuất hiện chặn lại.

  "1 tiếng nữa cậu có rảnh không?" Viên Ưu tươi cười hỏi.

  Từ đêm qua tới giờ cậu vẫn luôn vui vẻ như vậy.

  Mộng Nhiên cũng bị ảnh hưởng theo, tâm trạng đã tốt nay càng tốt hơn. Giọng bất giác ngọt hơn: "Tầm 2 tiếng nữa thì được. Có việc gì sao?"

  Số việc hôm nay không nhiều, nếu làm tăng tốc thì chỉ trong hai tiếng đã có thể hoàn thành gần hết.

  "Vậy 2 tiếng nữa chúng ta đi hẹn hò nhé?"

  "!" Mộng Nhiên đơ ra một lúc, sau đó bật cười đáp: "Tất nhiên."

  2 tiếng này trôi qua cũng thật là dài.

   Buổi hẹn hò đầu tiên không thể qua loa, cả Mộng Nhiên và Viên Ưu đều chuẩn bị kỹ từ tinh thần đến vẻ bề ngoài.

  Nó khoác trên người áo sơ mi trắng cùng áo gile len màu da, phối với chân váy đen.

  Còn cậu thì áo sơ mi trắng phối với quần đen ống rộng.

  Màu sắc hai người tựa tựa nhau, thành ra rất hợp.

  Điểm đến đầu tiên của hai người là cửa hàng làm đồ thủ công.

  Bên trong trang trí rất đẹp, tất cả đều từ những vị khách từng đến để lại.

  "Tớ thấy cậu rất thích làm đồ thủ công, nên muốn cùng cậu tạo ra một cặp gì đó." Viên Ưu đẩy ghế ra cho Mộng Nhiên rồi ngồi xuống đối diện.

  "Cậu đúng là rất hiểu tớ. Không hổ là bạn trai của Mộng Nhiên này mà." Nó thật sự rất thích nơi này, hai mắt sáng lấp lánh luôn rồi.

  Mà người đối diện chính là thích nhìn Mộng Nhiên vui vẻ như vậy.

  Từ "bạn trai" khiến lòng Viên Ưu nhộn nhạo, ý cười trên mặt mãi không tan.

(Tối)

  Trăng sáng sao thưa, Viên Ưu và Mộng Nhiên chậm rãi bước vào dinh thự.

  Bấy giờ chỉ còn vài nữ hầu, hành thập phần vắng vẻ. Hai người cũng thoải mái thể hiện hơn.

  "Về phòng thì hãy nghỉ ngơi, đừng thức đêm làm việc." Nó ân cần dặn. Tay nhận lại túi đồ thủ công từ Viên Ưu.

  "Ừm. Cậu cũng không được nghịch điện thoại quá khuya." Cậu vươn tay, xoa xoa tóc Mộng Nhiên.

  "Ừm. Mai gặp."

  "Mai gặp." Viên Ưu tiến tới hôn một cái lên trán Mộng Nhiên.

    Một đêm trôi qua yên ả, ngày mới rất nhanh đã bắt đầu.

   Trên diễn đàn trường, hai bài đăng đang có lượt đọc tăng nhanh. Một là việc Lan Ninh có vấn đề về tâm lý. Hai là bài viết sâu chuỗi bằng chứng Mộng Nhiên bị hãm hại do nó cung cấp thông tin.

  Tất cả đều được phơi bày rõ ràng, người đứng sau như Lan Ninh hiển nhiên không được yên ổn. Hết tuần này nữa thôi cô ta sẽ phải chuyển trường vì không đủ tiền trả học phí. Từ một tiểu thư sống trong biệt thự riêng trở thành người không nhà, cả gia đình phải chen chúc trong phòng trọ ở thành phố khác.

  Mà tất cả đều không liên quan đến bạn bè Mộng Nhiên mà là một mình người yêu nó sắp xếp từ trước. (Thành ra Mộng Nhiên vẫn giữ đúng lời hứa😂)

  "Hi, Mộng Nhiên~." Thiên Tuyết cười tươi như hoa chạy đến trước bàn nó.

  Nhìn sơ qua thôi đã biết có chuyện vui rồi.

  "Chia sẻ chuyện tốt đi nào~." Nó ngừng động tác sắp xếp sách lại, tầm nhìn dáng trên mặt nhỏ.

  Thiên Tuyết chỉ đợi có thế, lập tức kể: "Đêm qua tao xem phim cùng Tầm Vu đấy, chính là cái bộ đã chuyển thể mày nhắc trước đây."

  Mộng Nhiên không khỏi kinh ngạc: "Theo tao biết thì bộ đó vẫn chưa công chiếu vì có vấn đề gì đó mà?"

  "Chính xác!! Điểm khiến tao hạnh phúc nằm ở đó đó. Cậu ấy đã mất không ít tâm sức mới lấy được video đấy. Nghe qua có phải rất động lòng không~?" Thiên Tuyết cười đến tít mắt, có thể thấy có bao nhiêu vui vẻ.

  "Hành động đó đến từ người không để ý tiểu tiết như Tầm Vu thì đúng là rất cảm động." Mộng Nhiên thành thật khen.

  "Vì thế nên...tao đã khai ra hết với cậu ấy rồi!!"

  Giữ mãi không nói là vì sợ tới bạn cũng không thể làm. Bây giờ thấy có khả năng, nhỏ liền không ngừng ngại tiết lộ.

  "Thế thì tốt. Chứ như trước đây, để cậu ấy làm đủ thứ việc trong mơ hồ thấy có lỗi sao ấy."

  "Ừm. Mà phải công nhận khả năng tiếp nhận của Tầm Vu vô cùng tốt. Đúng là nhân vật chủ chốt của {Hoán Đổi Tiểu Thư} có khác!!" Thiên Tuyết vừa giúp Mộng Nhiên sắp xếp sách, vừa khen ngợi.

  "Thân phận đó chẳng liên quan gì đến việc Tầm Vu tiếp thu lời mày cả. Chủ yếu là cậu ấy tinh tưởng mày vô đối thôi. Chứ thử đổi lại thời điểm chúng ta mới xuyên tới xem, bảo đảm mày sẽ được bác sĩ tâm lý nhắc tên thường xuyên."

  Nhỏ bán tính bán nghi: "Đúng thế không đó? ...Theo tao nghĩ thì nhờ Tầm Vu đã điều tra tao căn kẽ rồi ấy. Cả việc tao thuê Tú Mặc cũng bị phát hiện."

     Lúc đó, Thiên Tuyết kể xong thì thật không dám ngẩn đầu nhìn Tầm Vu, vì vụ dàng xếp tình cảm. Cơ mà cậu chẳng tỏ thái độ gì, còn rất thản nhiên tiết lộ bản thân đã biết từ lâu. Cả lý do không chất vấn Thiên Tuyết cũng giải thích rõ, tất thảy là vì muốn nhỏ tự nguyện nói ra. Nghe xong, Thiên Tuyết thở phào một hơi. Có điều chưa tới 2 phút thì lại chẳng yên lòng nổi. Bởi vì việc áp lửa giận không phải sở trường của Tầm Vu. Hơn hết chuyện sắp xếp tình cảm càng là đại kỵ của cậu, ấy thế mà lại chẳng có thái độ gì.

  Nghĩ tới, Thiên Tuyết lại chau mày khó hiểu.

  Đây là được sủng mà lo sợ.

  Mộng Nhiên vẫn chưa biết bạn mình đã đưa suy nghĩ đi xa chủ đề cũ, nó tốt bụng lý giải: "Dù có lấy được nhiều thông tin hơn nữa thì không đủ để Tầm Vu tiếp nhận dễ dàng như vậy đâu. Phải biết, cậu ấy chưa từng tiếp xúc qua những thứ như xuyên không hoặc nhập xác. Trong mắt Tầm Vu, đó đều do người rảnh rỗi ảo tưởng ra thôi. Thế nên nói, cậu ấy là vì mày nên mới tin."

  "Đ...được vậy thì tốt quá!!" Thiên Tuyết mừng rỡ, cảm thấy ý định theo đuổi Tầm Vu rất đáng mong chờ.

  Mà nó thấy nhỏ vui như vậy thì hiển nhiên cũng vui theo.

  Bầu không khí quanh hai đứa đang rất rực rỡ thì một làn gió ngại ngùng từ đâu ập tới. Vài bạn học cùng lớp ngập ngừng tới chỗ Mộng Nhiên. Từng lời từng lời thốt lên:

  "Xin lỗi nhé, Mộng Nhiên."

  "Xin lỗi. Là bọn tớ chưa chịu làm rõ đã mặc định cậu."

  "Bọn tớ nhận ra cái sai của mình rồi, cậu đừng giận."

  "Khi đó đợi lâu quá thành ra nóng tính, bảo đảm sẽ không có lần sau."

  Đợi nghe xong hết lời của những bạn học trước mặt, nó liếc nhìn những người còn lại của lớp. Sau đó, hướng tới các bạn học trước mặt nở nụ cười: "Cùng một lớp, chút hiểu lầm nhỏ có đáng là gì."

  Thấy không bị chấp nhất, các bạn học đều vui vẻ. Cùng Mộng Nhiên nói thêm vài câu rồi mới về chỗ.

  Nhìn người đều đi hết, Thiên Tuyết nói: "Sao mày cứ dễ tính mãi thế? Lúc bị hiểu lầm, họ đã cô lập mày đến nỗi không cho tham gia các hoạt động chung luôn đấy."

  "Là con ông cháu cha quen hất mặt trên trời, các cậu ấy chịu xin lỗi thì đã thật sự hối hận rồi, cần gì phải chấp nhất. Với...tao không không đặt nặng tình cảm ở họ, nên chẳng cần để tâm quá nhiều làm chi." Mộng Nhiên đánh mắt qua mấy người xem như không có chuyện gì với việc hiểu lầm nó: "Hơn hết thì giữ mối quan hệ xã giao vẫn tốt hơn như kia mà."

  Thiên Tuyết nhìn theo hướng của Mộng Nhiên rồi tán đồng: "Ài, đúng là giữ mối quan hệ thường vẫn tốt hơn là nhìn người ta tỏ thái độ."

  "Được rồi, không bàn vấn đề này nữa. Mày còn chưa lấy sách vở ra kia kìa." Mộng Nhiên lôi tất cả bút trong túi ra, bỏ vào chiếc hộp thủ công hình con gấu nâu.

  "Xì, tao không sắp xếp sẵn giống mày." Thiên Tuyết đảo mắt tới chiếc hộp, không cưỡng lại được vẻ đẹp cute đó, lập tức hỏi: "Mày làm hay mua thế?! Giới thiệu cho tao đi."

  "Viên Ưu làm cho tao đó."

  "Thảo nào đẹp thế."

  Khen xong, Thiên Tuyết không nói gì thêm nữa. Vì giờ học đã bắt đầu rồi.

(Giờ giải lao)

   Mộng Nhiên và Thiên Tuyết vừa ra khỏi cửa lớp đã nghe vài bạn fan Tam Vương nói với nhau:

  
  "Nãy tớ lướt qua lớp 11S thì quả thật có thấy chiếc hộp đựng hình con gấu nâu đấy. Eo ôi phải nói là sốc... Rất xấu luôn đó, ban đầu tớ còn tưởng đó là hàng lỗi. Thật không phù hợp khi để gần Viên Ưu chút nào."

-Hết-
(Cách xưng hô đều dựa vào hoàng cảnh và cảm xúc của người gọi, không phải Miêu ghi nhầm đâu☺️.)


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net