Chương 41

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Hậu viện không có tai mắt của người khác, Liễu Vi Dung cực kỳ vui mừng, lại nghĩ tới tối hôm qua thái y nhắc tới phấn xạ hương, đáy mắt xẹt qua một tia sợ hãi, phấn xạ hương này, làm sao nàng không biết? Đây chính là dược thiện nổi danh ở trong nguyên tác, là một trong hai 'độc dược' ngăn cản nữ nhân sanh con.

Cũng là hai chứng cứ phạm tội lớn khiến Hoàng hậu bị phế.

Chỉ là phấn xạ hương này không phải vào ba năm sau mới xuất hiện sao, khi đó Hoàng hậu đã không táy máy tay chân trong dược thiện rồi, vả lại trong khoảng thời gian ba năm chỉ có Liễu Tương Nhã mang thai bình an sinh một trưởng hoàng tử, sau đó không còn ai sinh ra, không thể không làm người ta sinh nghi.

Cho nên Hoàng hậu cũng không dám lại táy máy tay chân ở dược thiện, xoay qua dùng tới phấn xạ hương mới nghiên cứu ra, khiến bao nhiêu nữ nhân hậu cung vì vậy đẻ non, sảy thai thậm chí tử vong.

Có thể nói cuối cùng Hoàng hậu bị phế đày vào lãnh cung cũng là nàng gieo gió gặt bão.

"Chủ tử, lúc này Nhu Phúc cung chúng ta đã an toàn, thật tốt quá! " Vẻ mặt vui mừng Bạch Liên nói xong, thuận tiện đưa cho lên chủ tử hai đĩa điểm tâm, hiện tại sức ăn của chủ tử đã thay đổi, dễ đói bụng, phải luôn chuẩn bị điểm tâm cùng cháo.

Trước nàng vẫn lo lắng sau khi kết thúc cấm túc, chủ tử đối mặt ra sao với thủ đoạn độc ác của những nữ nhân hậu cung khác? Dù sao nàng và Trần mama, Trương mama, cùng với Hạnh Nhi là ba người, sợ là phòng không hết.

Liễu Vi Dung cũng cười cười. Đúng vậy, lần này chỉ cần nàng không ra khỏi Nhu Phúc cung, chính là an toàn, phải đề phòng duy nhất chính là lúc phi tần tới chơi.

Thật may là Cung Tần bị cấm túc rồi. Nếu không nàng không có đầu óc nhất định sẽ bị người lợi dụng, gây ra chuyện lớn.

Liếc lên Hạnh Nhi cùng ba cung nữ nhị đẳng còn lại cũng đứng ở một bên vừa nói vừa cười, ba cung nữ nhị đẳng này hình như rất quen thuộc với Hạnh Nhi, Liễu Vi Dung có chút nghi ngờ.

Ba cung nữ nhị đẳng này mới đến có một vài ngày đi, tại sao lại quen thuộc với Hạnh Nhi như vậy?

Đột nhiên một ý nghĩ kinh hãi thoáng qua đầu.

Chỉ là rất nhanh lại bị ném ra ngoài, Hạnh Nhi là một người tham tiền, cùng đạo dùng người của hắn không hợp, nhìn ba cung nữ nhị đẳng đã biết không cùng một cấp bậc với Hạnh Nhi.

"Chỉ là, lúc này trong cung người người đều biết rõ chủ tử mang thai! " Hạnh Nhi nghe vậy thu hồi nụ cười, quay đầu hé khuôn mặt nhăn nhó đau khổ ra nói.

Ba cung nữ cũng gật đầu phụ họa.

"Dù sao sớm muộn cũng lộ ra đi, thừa dịp chủ tử còn chưa có kết thúc cấm túc, họ cũng không thể đi vào, an tâm chờ tầm vài ngày, chuẩn bị tâm lý thật tốt nghênh đón họ đến là được." Trần mama ở một bên cười nói.

Liễu Vi Dung ăn một khối điểm tâm, gật đầu đồng ý, chỉ cần ở bên trên ba mẫu* phân đất của nàng nàng liền không xảy ra chuyện được, bên cạnh còn có ba cung nữ nhị đẳng đi theo đấy. (*mẫu: đơn vị đo diện tích đất)

Những người này đều là người của Hoàng đế, ai dám lộn xộn?

Dù sao nàng quyết định rồi, trước khi còn chưa có sinh hạ đứa bé, ít nhất bên cạnh phải có ba bốn người đi theo, ngoại trừ buổi tối ngủ, nàng còn phải vào không gian vận động đấy.

Ở thời điểm họ tán gẫu, bên ngoài truyền đến tiếng thông báo, thì ra là Thái hậu cùng Hoàng hậu ban thưởng đến, xem ra đều nhận được tin tức thai nhi của nàng mạnh khỏe.

Các loại dược liệu trân quý, dải lụa tơ lụa, đồ trang sức ngọc khí vân vân..., dùng mấy rương lớn chứa đưa tới, Liễu Vi Dung kinh hãi, lần này ban thưởng so với lần thị tẩm trước kia phong phú hơn nhiều.

Không chỉ như thế, người tới truyền khẩu dụ Thái hậu, ban cho nàng rất nhiều nguyên liệu nấu ăn có lợi đối với phụ nữ có thai, chỉ là người đưa nguyên liệu nấu ăn cũng là người của Hoàng đế.

Xem ra mặc dù Thái hậu không thích nàng, nhưng rất là để ý đối với tôn tử, Liễu Vi Dung cũng hơi an tâm.

Chỉ cần Thái hậu không ra tay đối phó đứa bé của nàng, có Hoàng đế che chở, nhất định nàng có thể chịu đựng đến lúc bình yên sinh con.

Để Bạch Liên cùng với Hạnh Nhi bốn cung nữ nhị đẳng kiểm lại những thứ ban thưởng này, ghi danh vào sổ sách, sau đó bỏ vào tư khố.

Lại thưởng một đám hạ nhân, trong Nhu Phúc cung trên dưới một mảnh vui sướng.

Liễu Vi Dung nhìn mọi người vui sướng khuôn mặt tươi cười, cũng cười, còn có chút thổn thức, xem ra đãi ngộ của người mang thai đầu tiên thật đúng là không tệ.

Về phần sau này còn có người mang thai hay không, thật đúng là khó mà nói, dược thiện của Hoàng hậu cũng không phải là dùng để trang trí.

Nàng cũng lại mặc kệ, hằng ngày chính mình chăm sóc bản thân mình thật tốt là được.

Quản nhiều chuyện người khác như vậy để làm gì.

Phượng Nghi cung

Hoàng hậu chán nản ngồi ở trên ghế, gần như là không thể tin vào lỗ tai chính mình.

Lại thất bại, trúng phấn xạ hương lại có thể vượt qua, chỉ hơi động thai, thai nhi vẫn tốt, làm sao mà Đức Quý nhân cứ tốt số như vậy! !

Hoàng hậu rất ghen tỵ lại hết sức không cam lòng, nghĩ nếu xuống tay nữa cũng đã muộn, Nhu Phúc cung đã được Hoàng thượng bảo vệ tầng tầng lớp lớp rồi, nhìn ra, Hoàng đế đối với cái thai của Đức Quý nhân có bao nhiêu coi trọng cùng mong đợi, đợi nàng sinh ra trưởng hoàng tử, e rằng muốn tấn phong rồi.

Hận nàng đến thiếu chút nữa cắn nát hai hàm răng trắng.

Chỉ là những việc bên ngoài vẫn phải làm, nàng là một Hoàng hậu hiền đức đoan trang.

Ban thưởng thêm cho một đống lớn, cộng thêm Thái hậu ban thưởng, thanh thế như vậy thật lớn, ban thưởng có thể so với tứ phi, có thể nào không khiến người liếc mắt, trong hậu cung cho dù là Tĩnh tần ít giao du với bên ngoài cũng biết Đức Quý nhân mang thai gần sáu tháng.

Hoàng hậu cười lạnh, tình hình như thế, nàng cũng không tin Phương quý phi cùng Thục phi họ ngồi yên.

Hiện tại chuyện duy nhất an ủi nàng là chuyện tối ngày hôm qua, Hoàng đế cũng không có tra ra nàng, dù sao không có tìm nàng 'nói chuyện' không phải?

Chỉ có thể nói Hoàng hậu quá tự tin rồi.

Hoàng đế hiện tại không có tìm nàng, cũng không có nghĩa hắn không có tra được, chỉ là hiện tại người ta cố kỵ Tả Tướng, hoàng hậu dù sao cũng là nữ nhi Tả Tướng, chỉ là không phải trưởng nữ, mà là tam nữ.

Tả Tướng này chính là gió chiều nào theo chiều đó, trưởng nữ gả cho thái tử, lúc ấy hắn toàn lực ủng hộ thái tử, sau lại thấy thái tử bị lật đổ, liền chuyển hướng về phía đương kim Hoàng đế.

Trên triều đình Tả Tướng càng ngày càng thêm phách lối, trong triều có hơn phân nửa văn thần đều là cùng một phái, có thể cùng hắn chống lại chỉ có thế lực nhà mẹ Thái hậu. Kể từ sau khi Mộ Dung Triệt thắng lợi đăng cơ, thế lực nhà mẹ Thái hậu liền phát triển rất mạnh, cùng thế lực Tả Tướng ngang hàng, tuy nói mơ hồ có khuynh hướng vượt qua, nhưng vẫn duy trì cân bằng.

Hữu Tướng còn có Phiêu Kỵ đại tướng quân, là hơn một chút.

Hiện tại Hoàng đế chịu đựng nàng, nếu như Hoàng hậu còn không thu tay lại, phải biết rằng Mộ Dung Triệt thích nhất là tính sổ sau.

Chờ Tả Tướng sụp đổ, Hoàng hậu cũng liền xong.

Nếu như nàng không hạ độc thủ lên hoàng tự**, Hoàng đế có lẽ còn có thể để cho nàng ngồi ở trên hậu vị.

**hoàng tự: con cháu nối dõi

Nhưng mà bây giờ, nàng đã bị Mộ Dung Triệt ghi nợ một kho.

Về phần Phương Chỉ Doanh, tối hôm qua sau khi té xỉu, được thái y chẩn đoán có dấu hiệu sanh non, tỉnh lại biết được thiếu chút nữa bị hù chết, thật may là đứa bé trong bụng mình không có việc gì.

Sau khi bị Thái hậu cảnh cáo một phen, Phương Chỉ Doanh bỗng nhiên bừng tỉnh, bỏ qua việc tìm Đức Quý nhân gây phiền toái, cũng bắt buộc người của Quan Sư cung không được thảo luận chuyện trong cung, an tâm dưỡng thai, nàng cũng là một người thông minh, biết thân thể mình yếu đuối, có thể mang thai, đã là vô cùng may mắn.

Ngộ nhỡ nàng lại bị kích thích mất đi lí trí, dẫn đến đứa bé trong bụng thật vất vả có được biến mất, chẳng phải là khóc chết.

Cho dù Đức Quý nhân sinh ra trưởng hoàng tử, sống lâu hay không còn khó nói đúng không?

Nàng cần gì phải đi lẫn vào nước đục lần này.

Khiến một mình Hoàng hậu phiền não đi.

Phương Chỉ Doanh vuốt ve bụng có chút nổi lên của mình, khẽ mỉm cười.

Liễu phủ

Sau khi Liễu Chi Hạo biết được tam nữ nhi của mình mang thai gần sáu tháng, trước bị đồng liêu*** cười nhạo vì lấy phải vợ cả mặt hiền từ nhưng tâm độc ác, để cho hắn ở trước mặt đồng liêu không ngóc đầu lên được, hôm nay rốt cuộc mở mày mở mặt, đường làm quan rộng mở, trên triều đình đã có không ít quan viên bắt đầu hướng hắn lấy lòng.

***Đồng liêu: giống như đồng nghiệp

Nếu như tam nữ nhi có thể sinh hạ trưởng hoàng tử liền tốt nhất.

Tuy nói hắn coi trọng số mệnh đại nữ nhi, nhưng tam nữ nhi không tồi này, về phần vợ cả Trương thị, thì bị hắn trực tiếp không để ý tới.

Hiện tại xem ra hắn nên đem người bố trí trong cung trước kia chia một ít cho tam nữ nhi mới đúng.

Đến lúc đó viết phong thư, cho người truyền vào trong cung đưa cho đại nữ nhi, bảo nàng quan tâm một chút đến tam nữ nhi đang mang thai, không được để cho nàng bị người ám toán, cũng dặn dò nàng đem tai mắt trong tay chia một ít cho Liễu Vi Dung.

Đại nữ nhi cùng tam nữ nhi tỷ muội tình thâm, vừa đúng có thể ở trong cung giúp đỡ lẫn nhau.

Về phần Liễu phu nhân Trương thị chính là gương mặt không dám tin, tiểu tiện nhân Liễu Vi Dung này thế nào ở trước mặt Tương Nhã mang bầu hoàng tự, trong cơ thể nàng không phải tích lũy hàn độc sao?

Từ sau khi Liễu Vi Dung vào cung địa vị của Trương thị liền không lớn bằng lúc trước, Liễu lão gia thậm chí có ý đồ tái giá một Bình thê nữa, nếu không có hai nhi tử xuất sắc làm chỗ dựa, sợ là nàng đã bị hưu bỏ đi?

Nhưng nữ nhi trong cung lại không có tiền đồ, nếu như nàng mang bầu hoàng tự, địa vị nàng ở Liễu gia sẽ khôi phục lại như trước kia, trong lòng Trương thị không khỏi oán giận nữ nhi.

Mà Liễu Tương Nhã bị họ nghĩ đến, biết được Liễu Vi Dung thật mang bầu đứa bé, còn được sáu tháng rồi, một ngụm máu tươi từ trong miệng phun ra ngoài, ngất đi, thiếu chút nữa dọa Bích Thủy sợ hãi.

Lúc này Nàng còn không biết, sự đả kích này giờ mới bắt đầu, chờ tin của Liễu Chi Hạo đến, đó mới là đả kích lớn đấy.

Vĩnh Hòa cung Thục phi sau khi tỉ mỉ cân nhắc ở trong lòng một phen, lên kiệu đi Phượng Nghi cung gặp Hoàng hậu, không biết nói cái gì, lúc rời đi, vẻ mặt Thục phi cười lạnh.

Hoàng hậu đây là muốn nàng làm báng súng sai khiến đây mà.

Trong lòng hạ quyết định, lần này không lẫn lộn nước đục, Hoàng thượng biểu lộ hết sức coi trọng bào thai của Đức Quý nhân này, nên nôn nóng chính là Hoàng hậu, cũng đã là 'lão nữ nhân' hai mươi tám tuổi, còn chưa có một hoàng tử bên người.

Nàng mới 16 tuổi, sẽ mang thai con của mình.

Đứa bé của Đức Quý nhân cho dù bình an sinh hạ, có thể lớn lên hay không còn là một vấn đề.

Vì vậy ý tưởng của Thục phi cùng Phương Chỉ Doanh không bàn mà trùng, Hoàng hậu mưu tính một hồi coi như là thất bại, về phần những phi tử trên tần vị kia, rất nhiều người cũng không có động tĩnh, muốn động thủ cũng không tìm được cơ hội.

. . . . . . . . . . . . . . . . . .

Tháng mười một thì khí trời càng ngày càng rét lạnh rồi, trên bầu trời bắt đầu có bông tuyết bay xuống.

Ngày mai bỏ lệnh cấm rồi, cuộc sống bình yên sẽ phải một đi không trở lại.

Trong điện đốt chậu than.

Trên cổ Liễu Vi Dung còn choàng khăn lông cáo mềm mại ngồi ở trên giường, mấy ngày nay, nàng trừ ăn ra chính là ngủ, còn có nghe Bạch Liên học hát bài ru con, cũng sắp biến thành tiểu trư rồi, trong lúc rãnh rỗi, liền theo Trần mama thêu y phục nhỏ.

Chỉ là so với Trần mama thêu tinh xảo y phục giày nhỏ, của nàng khó nhìn hơn nhiều, tay áo y phục nhỏ cái lớn cái nhỏ, còn không đối xứng .

Cuối cùng nàng đành phải buông bỉ, dù sao mấy ngày nay, Trần mama cùng Bạch Liên cũng thêu không ít, mùa đông cùng mùa hạ thêu một đống, đủ mặc một năm rồi.

Sau khi chuyện mang thai được sáng tỏ, buổi tối Hoàng đế sẽ không lí do cũng tới, chính là buổi trưa mỗi ngày bớt thời gian tới đây một chuyến.

Tối hôm đó, Liễu Vi Dung mới vừa bò lên giường, chuẩn bị ngủ, một bóng dáng màu vàng tiến vào, Bạch Liên cùng Hạnh Nhi thấy thế vội thỉnh an Hoàng đế.

Hoàng đế phất tay cho các nàng rời đi.

Bên trong phòng đã bắt đầu đặt mấy chậu than, chậu than cháy sạch vang lách cách, trong phòng ấm áp dễ chịu.

Thấy Mộ Dung Triệt đi vào, Liễu Vi Dung ưỡn bụng từ trên giường đứng lên, muốn thỉnh an hắn, lại bị Mộ Dung Triệt bước nhanh tới đè xuống.

Liễu Vi Dung nhạy cảm cảm giác được tâm tình Mộ Dung Triệt không tốt chút nào, có chút kỳ quái người nào lại chọc giận hắn rồi.

Mộ Dung Triệt cởi ra áo khoác cùng giày rồng, lên giường ôm nàng nằm xuống, đắp chăn lên, bàn tay vuốt ve bụng đang nhô lên của nàng, tiểu bảo bảo trong bụng, rất có lực dùng chân nhỏ đạp một cái chào đón hắn cái phụ hoàng này.

Cảm nhận được chuyển động truyền tới trên bàn tay, khóe miệng Mộ Dung Triệt hơi vểnh.

Tâm tình bỗng dưng thay đổi tốt hơn.

Mấy ngày nay trước mặt hắn mẫu hậu một mực nhắc tới Lệ quý nhân, làm hắn phiền chết đi được, Lệ quý nhân này dã tâm quá lớn, lòng dạ cũng quá mức độc ác, không biết rốt cuộc mẫu hậu coi trọng nàng điểm nào, còn muốn hắn điểm bài nữ nhân này nhiều một chút.

Đáng tiếc hắn đối với Lệ quý nhân một chút hứng thú cũng không có.

"Hoàng thượng, tiểu hoàng tử đang chào hỏi ngươi! " Cảm nhận được tiểu bảo bảo trong bụng đá hai cái, khóe mắt Liễu Vi Dung cong cong, cười nói

"Ừ! Đúng là hiếu thuận đấy! " Vẻ mặt Mộ Dung Triệt trở nên nhu hòa, đáy mắt lộ ra thần sắc mong đợi.

Liễu Vi Dung im lặng, chỉ là đá hai cái chính là hiếu thuận . . . . . .

Sau đó không nghe âm thanh Mộ Dung Triệt, giống như ngủ thiếp đi.

Liễu Vi Dung đã thành thói quen bị hắn ôm ngủ, nhưng hôm nay ngủ quá nhiều, hiện tại không buồn ngủ, nghe chậu than trong phòng lách cách vang lên.

Vốn là tối nay nàng muốn vào không gian vận động, ai ngờ Hoàng đế lại tới, làm hại tối nay nàng không có cách nào đi vào, lại không ngủ được, không thể làm gì khác hơn là nhàm chán ở trong ngực Mộ Dung Triệt nhích tới nhích lui.

Không chút nào biết động tác của mình nâng lên dục hỏa của Mộ Dung Triệt đang không có ngủ.

Nửa tháng này, hắn vẫn không có điểm bài, gần như đều qua đêm ở Tử Thần điện, có thể nghĩ, Liễu Vi Dung cái điểm này hỏa người của tối nay sẽ như thế nào bi thống.

Cảm thấy □ bị một cái cứng rắn | đụng, toàn thân Liễu Vi Dung cứng đờ, ngước mắt vừa đúng lúc chống lại ánh mắt của Mộ Dung Triệt mang theo dục vọng, lập tức chột dạ quay đầu sang chỗ khác, đưa lưng về phía hắn, vùi đầu vào trong chăn mền tính toán giả chết.

"Hoàng thượng, đêm đã khuya, nghỉ ngơi sớm một chút đi! "

Vốn là Mộ Dung Triệt không có ý định muốn nàng, nhưng nàng lại ở trên người hắn nhích tới nhích lui, đốt dục hỏa hắn, vậy chẳng thể trách hắn.

"Chậm, đốt lửa thì phải phụ trách dập tắt lửa! " Giọng nói Mộ Dung Triệt hơi khàn khàn, bàn tay nhanh chóng lột xiêm áo của Liễu Vi Dung đang đưa lưng về phía hắn.

Môi mỏng ngậm vành tai của nàng, một đường hôn xuống, bàn tay to đảo qua ngực nàng.

"Hoàng thượng, tỳ thiếp còn mang tiểu hoàng tử. . . . . ." Liễu Vi Dung bắt bàn tay hắn lại, thở gấp muốn cự tuyệt.

"Trẫm đã hỏi thái y rồi, có thể! " Tay vẫn không có dừng lại di chuyển đi xuống, thái y mỗi ngày chẩn mạch cho nàng kết quả hắn cũng biết, nàng có thể thị tẩm hay không hắn cũng biết.

Cho nên Liễu Vi Dung bi thống rồi, bị Mộ Dung Triệt ăn sạch sành sanh rồi.

Ngày hôm sau, ngày kết thúc cấm túc, sau khi Mộ Dung Triệt vào triều, Liễu Vi Dung chuồn êm vào không gian tắm rửa xong ra ngoài, đang muốn trở về giường ngủ tiếp, liền nghe nô tài phía ngoài thông báo, Lệ quý nhân đến rồi!

Liễu Vi Dung vừa nghe đến nàng tới, không nhịn được cười lạnh, quả nhiên, nàng đoán không lầm, sau khi biết nàng mang thai, Liễu Tương Nhã này nhất định là người thứ nhất tìm tới cửa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net