Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong sở cảnh sát....

Vâng, đúng là trong sở cảnh sát đấy ạ.

Dao thiên tài của chúng ta đang ngồi khúm núm trước một vị cảnh sát trung niên, trông có vẻ rất hiền và đằng sau là một đống cảnh sát trẻ tuổi khác đang loi nhoi muốn nhìn.

Không phải họ thấy Dao Dao xinh đẹp nên mới tranh nhau nhìn đâu, thực ra họ muốn xem vị nào chán sống dám mắng đội trưởng của họ là thiểu năng thôi- Nhóm nhân vật quần chúng tỏ vẻ

-Tên?

-Hạ Dao ạ.

-Hạ Dao? Là cô tiểu thư ngu ngốc, kiêu căng, không biết tôn trọng người lớn, tư duy không bình thường, hành vi bất thường, giữa thanh thiên bạch nhật không ngại làm trò giữa đường, dám mắng cả cảnh sát, lại không có lễ giáo của một tiểu thư, hành vi thô kệch của nhà họ Hạ đấy ư?

Ngài cảnh sát, ngài cố ý phải không? Ngài cố ý lấy việc công trà thù tư phải không, phải không? TT.TT Dao Dao muốn phun tào

Chậc, đội trưởng chúng ta vẫn giữ được phong độ ngày nào, mắng chửi người vẫn uyên thâm thế -Nhóm quần chúng tỏ vẻ

-Bao tuổi?

-15 tuổi ạ.

-Chết thật, nhỏ này đã thế, không biết sau này thế nào. Mới 15 tuổi đã không biết tốt xấu, dám mắng chửi người thi hành công vụ rồi, chậc, sau này ai lấy, ai thèm lấy kia chứ, chậc chậc.

Hình như chủ đề có gì sai sai thì phải, sao lại chuyển sang lấy chồng rồi???

-Mà nhìn này, người thì ngắn một mẩu, nhỏ như củ cải ấy, trắng như ma ấy, lại nhìn này, chậc, môi thì đỏ như máu, mắt lại to như hai cái hột nhãn thế kia, ra đương chỉ còn nước hại người ta sợ chết khiếp thôi, thế này ai thèm lấy chứ, chậc, chậc.

Bác cảnh sát à, mắt bác làm sao vậy??? 

-Lại nhìn xem, ra đường mà ăn mặc thế này à? Tiểu thư nhà gia giáo mà thế này à? Nhìn cái đầu xem có giống quỷ không kia chứ, như cái tổ quạ ấy. Bảo là gọn gàng tí, người ta còn thèm để mắt tới, chứ như này, có bám chân người ta, người ta cũng sợ, chậc .

Cháu là bị mẹ đuổi mà, sao phải ăn mặc tử tế???

-Bị mẹ đuổi khỏi nhà phải không. Chậc, nhìn này bảo sao mẹ chả tức mà đuổi đi. Có đứa con gái như cô, tôi cũng thấy xấu hổ thay Hạ phu nhân. Mà gen nhà họ Hạ đâu tệ, sao lại có đứa con không ra gì thế này nhỉ, dám mắng cả cảnh sát, thế này ai dám lấy??

O_O Bác biết tiên đoán à? Mà cháu bị đuổi liên quan gì đến không lấy được chồng???

Nhóm quần chúng sùng bái-ing, chửi người không dùng từ thô tục, một nghệ thuật cao siêu của các bậc cao nhân ở ẩn.

-Thôi, niệm tình Hạ lão gia với Hạ phu nhân, tôi tha cho cô vậy, chứ cô có gào khóc cầu xin tôi, tôi cũng không tha cho cô đâu, đừng cảm ơn, không cần khách khí đâu, tôi biết tôi tốt mà.

Bác trai, con chưa nói gì cả mà, con chỉ muốn là hỏi vào nhà mình thôi mà cũng bị lôi về đồn cảnh sát là sao vậy? Bác lại còn bắt con cảm ơn bác nữa, bác muốn con cảm ơn bác đã lôi con vào đây hả???

Nhóm quần chúng : Đỉnh cao của nghệ thuật giao tiếp là đây, đội trưởng, ngài quá tuyệt, khiến cho cô nương nhà người ta câm nín rồi kìa.

Cuối cùng thì Hạ phu nhân đến, chuộc Dao Dao ra.

Dao Dao cảm thấy cuộc đời cô kết thúc được rồi đấy, không ngờ cô cũng có ngày tháng lận đận như này.

Mà mẹ à, người nhìn con như vậy làm gì? Còn bác cảnh sát à, bác nói gì với mẹ con vậy???

Cảm giác bị tính kế nha.

----------------------------------------------------------------------------------

Dù không bị trách phạt nhiều, nhưng Dao Dao vẫn phải đi lao động công ích 10 ngày.

10 ngày đó, là cả một tuần rưỡi, là cả 240 giờ, là cả 14400 phút, là cả 864000 giây phải gò lưng làm việc vất vả, phải dời xa máy tính, ti vi, đồ ăn vặt , giường ngủ...

Dao Dao thấy muốn chết nha.

----------------------------------------------------------------------------------

Ngày hôm sau

Hôm nay là ngày đầu tiên Dao Dao phải đi chịu phạt. Công việc của Dao Dao cũng không có gì nặng nhọc, ít ra so với những người cùng chịu phạt là thế.

Cô phải đi từ thiện giúp đỡ cho một cô nhi viện ở ngoại ô thành phố, cùng với năm, sáu người khác, đều là nam.

Thật ra thì Dao Dao cũng không áp lực lắm, không để ý đến ánh mắt kì thị của nhóm người kia lắm, không để ý đến mình là đứa con gái duy nhất lắm...

Dao Dao muốn lật bàn, cùng bị phạt, sao cô lại bị kì thị hả, hả, hả???

Dao Dao muốn phun tào.

-Mấy tên thiểu năng kia, nhìn gì hả? Chưa thấy người đẹp bao giờ hả? Nhìn nữa bà nội móc mắt tụi bay ra giờ- Dao Dao lườm cái sắc lẹm.

Nhóm quần chúng tỏ vẻ: Xinh thế kia mà bạo lực, sau này ai lấy ?

Dao Dao tỏ vẻ: Thiên tài luôn chịu kiếp cô đơn, bổn cô nương cũng thế, dù không ai lấy cũng không cần tụi bay lo.

Nhóm quần chúng A : Xem kìa, xem kìa, nói năng lại hống hách nữa, sau này ai thèm lấy?

Dao Dao:.....

Nhóm quần chúng B : Lại còn bị phạt lao động nữa, xem ra nhân phẩm không ra gì, thế này không ai lấy cũng phải.

Nhóm quần chúng C : Đúng đúng, sau này tôi mà không có vợ, thế nào cũng không thèm lấy người như cô.

Nhóm quần chúng D, E, F.....

Dao Dao điểm tổn thương một nghìn tỏ vẻ : Sức mạnh quần chúng thật đáng sợ. Bổn thiên tài không luyến tiếc gì nữa, bổn thiên tài muốn đi chết, đừng níu giữ.

------------------------------------------------------------------------

Nhưng, ở một góc Dao Dao không thấy, một bóng người khẽ nở nụ cười. Ánh mắt ấy nhìn Dao Dao sáng rực, như con sư tử dũng mãnh tìm thấy con mồi.

-------------------------------------------------------------------------

Thỉnh nhận xét

Cầu bao nuôi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net