Chương 1426 - 1440

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 1426: Đường đến Minh giới (hai)

Edit: kaylee

"Cửu Hoàng, người này, còn có những thi thể đó, đều giao cho ngươi."

Lời nói của Cố Nhược Vân làm cho hộ vệ Ôn gia sửng sốt một chút, hắn ta kinh ngạc ngẩng đầu, nghi hoặc nhìn về phía bóng lưng của Cố Nhược Vân.

Giống như không biết lời nữ tử nói là có ý tứ gì.

Nhưng mà rất nhanh, hắn ta đã hiểu hàm ý trong lời nói của Cố Nhược Vân.

Cự kiếm ban đầu đứng lặng ở sau lưng Cố Nhược Vân tản mát ra ánh sáng đỏ huyết tinh, rồi sau đó, một bàn tay từ trong thân kiếm xuất ra, túm chặt thân thể hắn ta, kéo hắn ta vào trong thân kiếm...

"Không!"

Con ngươi của hộ vệ Ôn gia trừng lớn, âm thanh bén nhọn vang vọng ở toàn bộ sơn mạch, cuối cùng lại bị cự kiếm cắn nuốt.

Nếu có người ở chỗ này, có thể rõ ràng nhìn thấy linh hồn chín con rồng du đãng trong cự kiếm kia mở ra mồm to như bồn máu, cắn nuốt hộ vệ Ôn gia bị kéo vào bên trong thân kiếm! Đương nhiên, thi thể trên đất này cũng không được buông tha, Cửu Hoàng lúc này giống như là đang hưởng thụ món ăn cực kỳ mĩ vị.

Mỗi lần Cửu Hoàng cắn nuốt thân thể cường giả đều sẽ tạo thành lực lượng dư thừa, vì vậy nó hấp thu lực lượng tinh thuần nhất, mà một ít tạp chất bị bài xuất thì bị nó đưa vào trong cơ thể Cố Nhược Vân! Cho dù những lực lượng đó đều là Cửu Hoàng không cần, nhưng mà, bởi vì trải qua Cửu Hoàng rèn luyện, bởi vậy, cũng tạo thành tăng lên không nhỏ cho Cố Nhược Vân!

Đương nhiên, những lực lượng đó cũng không cách nào khác giúp Cố Nhược Vân đột phá, nhưng cũng làm linh khí trong cơ thể nàng tăng trưởng rất lớn!

Chỉ thiếu một điểm cuối cùng, nàng đã có thể thành công thăng cấp!

"Hô," Sauk hi Cố Nhược Vân hấp thu lực lượng này, chậm rãi mở đôi mắt, nhẹ nhàng thở ra một ngụm khí đục: "Lúc này đây thu hoạch Ôn gia đưa đến cửa ngược lại cũng không nhỏ, vậy mà làm cho ta tới Siêu Phàm hậu kỳ cao nhất, chỉ thiếu một bước là có thể đột phá Chí Tôn! Hơn nữa, ta cảm giác ta đã dần dần có thể khống chế Cửu Hoàng!"

Phải biết rằng, Cửu Hoàng tồn tại ý chí của bản thân, chẳng phải Cố Nhược Vân muốn lấy nó ra, nó sẽ xuất hiện! Mà là xem tâm tình của nó!

Nhưng mà, sau khi chiến đấu lần này chấm dứt, Cố Nhược Vân nhưng là cảm thấy liên hệ của mình và Cửu Hoàng càng sâu.

Nghĩ đến đây, nàng trầm mặc một lúc lâu, nói: "Ta nhớ được, chiến đấu lần trước Cửu Hoàng cũng hấp thu không ít lực lượng, lại đưa một ít lực lượng tạp chất cho ta, sau đó, ta mới có thể cảm nhận được rõ ràng nó tồn tại, lại không cách nào nắm nó trong tay như trước, hiện tại cũng là bởi vì chiến đấu, làm chúng ta liên hệ càng sâu, chẳng lẽ nếu muốn hoàn toàn khống chế Cửu Hoàng, chỉ có cùng nó nhiều lần kề vai chiến đấu?"

Cố Nhược Vân lắc lắc đầu, bất đắc dĩ thở dài.

"Đáng tiếc, Cửu Hoàng không phải muốn lấy ra là có thể lấy ra, đầu tiên thân phận của nó không thể ra ánh sáng, lần này ta đây để nó xuất hiện, chính là vì chung quanh không có người khác tồn tại, mà ở trước công chúng, vì tránh phiền toái không cần thiết, ta quyết không thể để nó xuất hiện, huống chi, cho dù là đến loại tình huống hiện tại này, nếu bản thân Cửu Hoàng không đồng ý giúp ta chiến đấu, ta đây cũng không cách nào cưỡng chế triệu hồi nó ra."

Bởi vậy, nếu muốn hoàn toàn nắm Cửu Hoàng trong tay, chỉ sợ không dễ dàng như vậy.

Nhưng mà, dưới tình huống như hiện tại, Cửu Hoàng đã có thể phát huy ra uy lực cường đại như vậy, nếu có thể hoàn toàn nắm nó trong tay, thì thực lực của nó lại sẽ cường đại cỡ nào?

"Quên đi, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, nói tóm lại, chuyện quan trọng nhất hiện giờ chính là đi Minh giới tìm kiếm tiểu Dạ," Cố Nhược Vân phục hồi tinh thần lại, nói: "Tử Tà, ngươi xác định đường đến Minh giới là ở nơi đó?"

Chương 1427: Đường đến Minh giới (ba)

Edit: kaylee

"Không sai," Tử Tà khẽ gật đầu: "Ta có thể xác định từ chỗ kia có thể đi đến Minh giới!"

"Tốt," Cố Nhược Vân hơi hơi rũ mi mắt xuống, nhàn nhạt nói: "Một khi đã như vậy, chúng ta đây trở về xem đi, cũng là thời điểm ta gặp lại cố nhân lúc trước!"

...

Tây Linh đại lục, Đông Phương thế gia.

Đông Phương lão gia tử đứng ở bên trong đình viện, ánh mắt thật sâu ngắm nhìn bầu trời cách đó không xa, trên mặt lộ ra một chút tươi cười chua sót: "Đã nhiều năm như vậy, nha đầu Vân Nhi kia đi Đông Nhạc đại lục đã nhiều năm như vậy, còn không trở về, không biết nàng có thuận lợi hay không."

"Phụ thân," Không biết khi nào thì Đông Phương Thiếu Trạch xuất hiện ở phía sau lão gia tử, hắn nhìn lão giả trước mặt này, bất đắc dĩ cười cười: "Người phải tin tưởng thực lực của Vân Nhi, lấy thiên phú của nàng khẳng định có thể hỗn vui vẻ ở Đông Nhạc đại lục, chúng ta không cần quá mức lo lắng, hơn nữa khoảng thời gian trước cữu cữu còn đi qua Đông Nhạc đại lục một chuyến, chúng ta có thể hỏi một chút tình huống của nàng."

Đông Phương lão gia tử cười khổ một tiếng, sắc mặt tràn ngập lo lắng: "Hiện tại chẳng những Vân Nhi không ở bên người, ngay cả tiểu tử Sanh Tiêu kia cũng mất tích, cũng không biết hắn đột nhiên đi chỗ nào, ta đã phái người tìm khắp qua ở các góc Tây Linh đại lục, vẫn tìm không thấy hắn!"

Cố Sanh Tiêu không ở Tây Linh đại lục, thì cũng chỉ có một loại khả năng, hắn khẳng định đi Đông Nhạc đại lục.

Nhưng mà thực lực của Cố Sanh Tiêu còn chưa đủ cường đại, vì sao hắn phải đi chỗ đó?

Đông Phương Thiếu Trạch nắm chặt quạt xếp trong tay, phía trên khuôn mặt tuấn mỹ dịu dàng lộ ra một tia sáng làm người không thể xem hiểu, thật lâu sau, hắn mới nói: "Phụ thân, mẫu thân đã đi tìm cữu cữu, chờ sau khi mẫu thân trở về chúng ta lại có một kết luận! Nếu Cố Sanh Tiêu thật sự đi Đông Nhạc đại lục, ta cũng muốn đi xem, hắn ở nơi đó, ta vẫn có chút không yên lòng."

"Không được!"

Lão gia tử vừa nghe Đông Phương Thiếu Trạch nói xong, đã hung hăng đánh gãy lời nói của hắn: "Đông Nhạc đại lục không giống Tây Linh đại lục, bên kia cường giả vô số, ngay cả cữu cữu ngươi - Thiên Khải Tôn Giả đi nơi đó, đều chỉ có thể tính là tồn tại tầng dưới chót! Cho nên, ở trước khi thực lực của ngươi không tới Võ Đế, không cho phép ngươi chạy tới cái địa phương kia! Nếu như ngươi đi chẳng những không giúp được Vân Nhi, ngược lại sẽ liên lụy nàng!"

Một đoạn lời nói này, như là một đạo trọng kích hung hăng đánh vào ngực của Đông Phương Thiếu Trạch.

Chẳng bao lâu, thiếu nữ nhận hết chèn ép ở Thanh Long Quốc lúc trước kia đã trưởng thành đến trình độ hiện giờ!

Phụ thân nói không sai, lấy thực lực hiện giờ của mình đi chẳng những không giúp được Vân Nhi, hơn nữa, sẽ liên lụy nàng...

Thực lực!

Hiện tại quan trọng nhất vẫn là thực lực!

Nghĩ vậy, tay nắm quạt xếp của Đông Phương Thiếu Trạch càng ngày càng chặt, phía trên khuôn mặt tuấn mỹ tràn đầy kiên định!

Nếu hắn có đủ thực lực, sẽ không cần ngồi ở Tây Linh đại lục chờ đợi, mà là có thể đi một mảnh thế giới càng bao la kia!

"Phụ thân!"

Lúc Đông Phương Thiếu Trạch hạ quyết tâm, đột nhiên trông thấy một bóng dáng quen thuộc xẹt qua trong hư không, làm cho hắn có chút không dám tin xoa xoa hai mắt, ánh mắt từ kinh ngạc sững sờ biến thành vui sướng.

"Phụ thân, người mau nhìn, là Vân Nhi, Vân Nhi đã trở lại!"

"Ha ha," Nghe được lời Đông Phương Thiếu Trạch nói, lão gia tử cười lạnh hai tiếng: "Tiểu tử thối, con muốn lừa gạt ta? Con nghĩ rằng ta dễ lừa gạt như con à? Bây giờ Vân Nhi còn ở Đông Nhạc đại lục, căn bản là không có khả năng trở về, một chiêu này của con không lừa được ta!"

Chương 1428: Đường đến Minh giới (bốn)

Edit: kaylee

"Phụ thân, con không có lừa người, thật là Vân Nhi!"

Vẻ mặt Đông Phương Thiếu Trạch vui sướng, vội vàng lay lay lão gia tử.

Đáng tiếc, lão gia tử cũng không ăn cái trò này của hắn.

"Kia hẳn là con xuất hiện ảo giác! Vân Nhi nàng không có trở về!"

Lão gia tử hừ hừ, tầm mắt vẫn nhìn một phía khác như trước, cũng không có bởi vì lời Đông Phương Thiếu Trạch nói mà quay về lại.

Bỗng nhiên, một bàn tay dừng ở phía trên bờ vai của ông, làm cho ông có chút không kiên nhẫn nhíu mày, nâng tay lên hung hang vỗ: "Tiểu tử thối, ta đã nói, ta không tin tưởng lời nói của con! Đừng phiền lão tử, còn chưa cút đi tu luyện, chỉ bằng tốc độ tu luyện này của con, thế nào sánh với Vân Nhi và Sanh Tiêu?"

Ở trước lúc không có Cố Nhược Vân và Cố Sanh Tiêu, Đông Phương Thiếu Trạch hiển nhiên là thiên tài Đông Phương thế gia! Lão gia tử cũng một lòng tự hào vì hắn! Đáng tiếc, có hai người kia để so sánh, tốc độ tu luyện kia của Đông Phương Thiếu Trạch quả thực không đủ nhìn.

Ngay tại lúc lão gia tử muốn tức giận, một âm thanh vân thanh phong đạm từ phía sau ông truyền đến.

"Thế nào? Ta vừa trở về người đã phát lửa lớn như vậy? Xem ra ta vẫn là rời đi tương đối tốt."

Âm thanh này rất là quen thuộc, không khỏi làm lưng của ông cứng ngắc.

Lão gia tử máy móc quay thân mình lại, đôi con ngươi không dám tin dừng ở trên người nữ tử cười khanh khách kia, rồi sau đó ông hung hăng xoa mắt, kinh ngạc đến nói cũng không nói ra được.

"Con... Vân Nhi? Không có khả năng, nhất định là ảo giác, không sai, là ảo giác!"

Vân Nhi đang ở Đông Nhạc đại lục, làm sao có thể xuất hiện ở nơi này?

Tất cả những thứ này đều là ảo giác!

"Xem ra lão gia tử thật sự là không chào đón ta trở về, ta đây trở về vốn có tin tức tốt muốn nói cho người, người đã không chào đón, ta đây rời đi trước."

Nói xong lời này, Cố Nhược Vân xoay người làm bộ phải đi.

Đến loại thời điểm này, lão gia tử đột nhiên phục hồi tinh thần lại, ‘bá’ một tiếng lập tức vọt tới trước mặt Cố Nhược Vân, ngăn cản đường đi của nàng.

"Vân Nhi, con thật là Vân Nhi? Con đã trở lại?"

Cũng khó trách lão gia tử không thể tin được Cố Nhược Vân trở về, thật sự là ông đã xuất hiện loại ảo giác này rất nhiều lần, hiện giờ Cố Nhược Vân thật đứng ở trước mặt của ông, ông cũng không dám tương nhận!

"Lần này trở về, con có việc khác muốn đi làm, bởi vì tiện đường, cho nên đến xem mọi người."

Cố Nhược Vân nhún vai, cười như không cười ngóng nhìn khuôn mặt không dám tin của lão giả kia.

Lão giả do dự một lúc lâu, run run vươn tay mình chạm vào mặt Cố Nhược Vân, ở sau khi cảm nhận được xúc cảm chân thật kia, lão gia tử mới tin nữ tử trước mắt quả thật là Cố Nhược Vân!

Trong lúc nhất thời, lệ nóng nổi lên hốc mắt ông, ông há miệng, lại không biết nên nói cái gì.

"Vân Nhi, con đã trở lại, con thật sự đã trở lại! Con cũng biết những năm gần đây cữu công và ngoại tổ mẫu của con nhớ con bao nhiêu không, mấy ngày trước cữu công con còn chạy tới Đông Nhạc đại lục muốn tìm hiểu tin tức của con, hiện giờ vừa trở lại Linh Tông, ngoại tổ mẫu con đã đi tìm hắn."

Nghe lời nói của lão giả, trong lòng Cố Nhược Vân ấm áp, trên mặt lộ ra ý cười: "Ngoại tổ mẫu đi Linh Tông? Xem ra lần này không cách nào gặp bà, chờ sau khi bà trở lại, người thay con vấn an bà, nói bà chờ sau khi con hết bận, con sẽ trở về gặp bà."

"Vân Nhi," Lão gia tử hơi hơi nhíu mày, hỏi: "Con nói lần này con trở về có việc muốn làm, không biết là chuyện gì, có cần hỗ trợ hay không?"

"Không cần," Cố Nhược Vân lắc lắc đầu: "Ta chỉ đi tìm một người mà thôi, rất nhanh sẽ về đến, đúng rồi..."

Chương 1429: Đường đến Minh giới (năm)

Edit: kaylee

Cố Nhược Vân dừng một chút, nói: "Huynh trưởng con hắn cũng đi Đông Nhạc đại lục, hơn nữa chúng ta đã gặp nhau, các người không cần quá lo lắng."

Cố Sanh Tiêu mất tích khẳng định sẽ làm người thân Tây Linh đại lục lo lắng không thôi, vì vậy nàng mới nói ra chuyện này, nhưng mà lại bỏ qua tình huống Ôn gia, để tránh làm cho bọn họ quá mức lo.

"Thì ra tiểu tử Sanh Tiêu kia thật sự đi tìm con," Nghe vậy, lão gia tử nhẹ nhàng thở ra: "Huynh muội các con đã gặp nhau, ta đây cũng yên tâm, mấy năm trước Sanh Tiêu đột nhiên mất tích, chúng ta tìm vài năm đều không tìm được hắn, không nghĩ tới hắn lại một mình không chút tiếng động chạy đi Đông Nhạc đại lục."

Cố Nhược Vân cười cười, cũng không nói thêm gì.

Dù sao không phải Cố Sanh Tiêu tự mình chạy tới Đông Nhạc đại lục, mà là bị người Ôn gia Đệ Nhất thành bắt đi.

"Mặt khác, con còn có một việc muốn nói với mọi người," Tầm mắt Cố Nhược Vân dừng ở trên người lão gia tử, nói: "Phụ mẫu ta bọn họ còn sống, hơn nữa một nhà chúng ta đã đoàn tụ."

"Cái gì?"

Lão gia tử vốn đang tươi cười đầy mặt vừa nghe lời này, lập tức ngây ngẩn cả người, hai mắt ngơ ngác nhìn Cố Nhược Vân, có chút không dám tin hỏi một câu: "Con vừa nói cái gì? Ta không nghe rõ, con có thể lặp lại lần nữa hay không?"

Đồng thời ngớ ra còn có Đông Phương Thiếu Trạch ở một bên, phải biết rằng, năm đó Đông Phương Ngọc chết, là nỗi đau trong lòng mọi người Đông Phương thế gia! Hiện giờ nghe được tin tức phu thê Cố Thiên còn sống, như thế nào có thể không kích động?

Vì vậy sau khi lão gia tử hỏi ra lời, đôi mắt của hắn cũng nhìn chằm chằm Cố Nhược Vân, trong ánh mắt mang theo vẻ khẩn trương.

"Phụ mẫu con còn sống," Cố Nhược Vân thấy được biểu cảm của hai người, mỉm cười nói: "Hơn nữa, hiện giờ cha con đã là nhân vật nổi tiếng Đông Nhạc đại lục, thế nhân đều xưng hô hắn là Hồng Liên Lĩnh chủ, càng là tồn tại không người dám trêu chọc trong Đông Nhạc đại lục, hiện giờ phu thê bọn họ đã đoàn tụ, chờ sau khi tất cả mọi chuyện kết thúc, con sẽ dẫn bọn họ trở về gặp các người."

Biểu cảm của lão gia tử kinh ngạc, giống như bị tin tức này của Cố Nhược Vân làm choáng váng, thật lâu sau, ông mới phát ra một trận cười lớn.

Tiếng cười kia thẳng đến chân trời, khuếch tán ở trên toàn bộ không trung của Đông Phương thế gia.

"Ha ha, quả nhiên là ông trời có mắt, nữ nhi của ta còn sống, nàng còn sống!"

Cười cười, lão gia tử đột nhiên mừng đến phát khóc khóc lên, thân mình đều bởi vì kích động mà không ngừng run run.

"Thật giận là những kẻ hại nữ nhi của ta! Nếu không tại bọn hắn, nữ nhi của ta cũng sẽ không thể rời nhà hai mươi mấy năm! Càng sẽ không làm hại một nhà chúng ta phân tán!"

Trước kia, lão gia tử vì lo lắng cho Đông Phương thế gia, không dám báo thù vì phu thê Cố Thiên.

Nhưng mà, đối với việc nữ nhi nhà mình chết, như thế nào trong lòng ông không có hận?

Ông hận không thể bầm thây vạn đoạn những người đó, đến tế điện nữ nhi trên trời có linh thiêng.

Nhưng mà, thân là người đứng đầu một gia tộc, ông không thể nào làm như vậy! Nếu không, chẳng những không cách nào báo thù cho nữ nhi, hơn nữa còn liên lụy Đông Phương thế gia gặp tai ương diệt môn. Bởi vậy, ông mới nhẫn nại xuống!

Hiện giờ nghe thấy tin tức Đông Phương Ngọc còn còn sống, ông có thể nào không hưng phấn?

"Lão gia tử, cữu cữu," Cố Nhược Vân nhìn lão gia tử, lại nhìn Đông Phương Thiếu Trạch cũng đang ở bên trong hưng phấn bên cạnh, nhàn nhạt cười: "Lần này con về nhà không cách nào lưu thời gian dài, còn có chuyện khác rất quan trọng chờ con đi làm, cho nên con rời đi trước, lần sau trở về, con sẽ dẫn phụ mẫu cùng nhau về nhà!"

Chương 1430: Đường đến Minh giới (sáu)

Edit: kaylee

Đông Phương lão gia tử than nhẹ một tiếng, nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai của Cố Nhược Vân, lời nói thấm thía nói: "Nha đầu, những năm gần đây, ngoại tổ mẫu con vẫn luôn rất nhớ mong con, chờ sau khi chuyện của con xong xuôi, đừng quên trở về."

Cố Nhược Vân khẽ gật đầu, cuối cùng nàng nhìn Đông Phương lão gia tử và Đông Phương Thiếu Trạch, rồi xoay người đi tới phía ngoài cửa.

Rất nhanh, bóng dáng màu xanh kia đã biến mất ở trong mắt hai người.

"Phụ thân, chúng ta đi thôi," Đông Phương Thiếu Trạch rũ mi mắt xuống, trong đôi mắt vốn ôn hòa kia tràn đầy kiên định: "Con tin tưởng rất nhanh Vân Nhi sẽ trở lại, mà việc duy nhất chúng ta có thể làm chính là tăng lên thực lực, không thành gánh nặng của nàng."

Theo thực lực Cố Nhược Vân tăng lên, kẻ địch của nàng cũng sẽ càng ngày càng lớn mạnh, nếu lực lượng của Đông Phương thế gia vẫn theo không kịp như trước, sẽ bởi vậy mà liên lụy Cố Nhược Vân.

Lão gia tử cười khổ một tiếng, cuối cùng không nói gì cả xoay người rời đi, không ai nhìn thấy, giờ này khắc này lưng lão gia tử cao ngất thêm vài phần, ngay cả bóng dáng đều dần dần cao lớn lên...

...

Thanh Long Quốc, từ sau khi Cố Nhược Vân quật khởi, hiện giờ Thanh Long Quốc đã trở thành quốc gia giàu có cường thịnh nhất trong bốn nước, nguyên nhân, chính là bởi vì Bách Thảo Đường Cố Nhược Vân tiếp nhận lúc trước ở trong Thanh Long Quốc, càng là trở thành một chỗ phong cảnh độc đáo.

"Hơn mười năm, nghĩ tới ta trùng sinh đến chỗ này cũng đã hơn mười năm, rời đi Thanh Long Quốc không sai biệt lắm cũng bảy năm," Cố Nhược Vân đi ở phía trên ngã tư đường phồn thịnh này, nhìn cảnh phố chung quanh quen thuộc mà lại xa lạ này, bên môi nâng lên một độ cong: "Không nghĩ tới, cuối cùng ta vẫn là về tới chỗ này, bởi vì đi con đường đi đến Minh giới kia, chính là ở trong Thanh Long Quốc!"

Thanh Long Quốc.

Là nơi thanh danh của nàng lên cao!

Chỉ là năm đó Cố Nhược Vân vẫn là phế vật nổi tiếng ở Thanh Long Quốc, nhận hết bắt nạt, cuối cùng bị gia gia mình tươi sống đánh chết! Phỏng chừng mười năm trước thế nào những người đó cũng không thể tưởng được, nàng sẽ có được thành tựu hôm nay.

...

"Ha ha, nói đến Thanh Long Quốc chúng ta, ngươi có thể không biết đương kim bệ hạ là ai, cũng có thể không biết Thái tử điện hạ là người phương nào, nhưng mà có một người, cả đại lục đều sẽ không người không rõ!"

"Người kia, chính là phế vật Cố gia mười năm trước, Cố Nhược Vân!"

"Nói đến Cố Nhược Vân này, quả nhiên là một kỳ tích, nàng đã từng bị mọi người khinh thường, người người kêu đánh, hiện giờ lại ngay cả hai đại chế tài cũng cúi đầu xưng thần đối với nàng! Các ngươi hẳn là đều biết rõ hai đại chế tài, đó là nơi tối cao thống trị mảnh đại lục này của chúng ta!"

"Vốn nơi chế tài có ba, nhưng mà, Tiên Địa ban đầu là một trong Tam Đại Chế Tài, đã táng thân ở trong tay một mình Cố Nhược Vân, nghe nói là bởi vì cường giả Tiên Địa động bằng hữu nàng, kết quả, nàng dùng lực của mình, diệt toàn bộ Tiên Địa, giết mảnh giáp không còn! Hơn nữa còn dẫn theo thế lực khác chiến đấu với Ma Nhân, giết tất cả bọn họ!"

"Hiện tại Tây Linh đại lục chúng ta an bình như vậy, thoát không ra quan hệ với sự trả giá của Cố Nhược Vân, đáng tiếc là, từ sau một trận chiến với Ma Nhân, Cố Nhược Vân đã rời đi nơi này, theo tin tức tin cậy, có vẻ nàng đi Đông Nhạc đại lục..."

Chỗ không xa phía trước, người thuyết thư bị mọi người vây quanh đang ở nước miếng bay tứ tung kể ra trận chiến kinh người với Ma Nhân vài năm trước kia.

Nhóm quần chúng vây xem nghe thấy âm thanh kích tình khẳng khái người thuyết thư đều không tự chủ được kích động lên, trong ánh mắt tràn ngập vẻ mơ ước...

Chương 1431: Đường đến Minh giới (bảy)

Edir: kaylee

"Nàng vốn là phế vật, lại ở cuối cùng đạt được thành tựu như vậy, khẳng định thoát không ra quan hệ với sự nỗ lực của nàng."

"Ôi, đáng tiếc, năm đó ta còn rất nhỏ yếu, không có tư cách tham gia chiến đấu với Ma Nhân, cũng không có vận khí quen biết thiên tài tuyệt thế kia, cho nên mục tiêu hiện tại của ta chính là nỗ lực tu luyện, kỳ vọng ở một ngày nào đó trong tương lai có thể gặp nàng được nàng chỉ điểm."

Một vị nam tử trẻ tuổi bên trong đám người vẻ mặt khát khao nói.

"Ha ha, ngươi đừng có nằm mộng, ngươi không nghe lời người thuyết thư nói sao? Cố Nhược Vân đã đi Đông Nhạc đại lục, làm sao có thể sẽ xuất hiện ở loại địa phương này? Chỉ có cái loại địa phương cao nhất đại lục kia, mới là nơi cường giả bọn hắn đi, về phần chúng ta, vẫn là tu luyện cho tốt đi."

Mọi người ‘ha ha’ cười phá lên, theo bọn họ, người một khi đi Đông Nhạc đại lục sẽ không lại trở lại mảnh địa phương này, sao Cố Nhược Vân lại xuất hiện ở nơi này?

Cho nên, chỉ có nỗ lực tu luyện, mới có thể

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net