Chương 1626 - 1645

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 1626: Nghiêm trị phản đồ (mười)

Edit: kaylee

Một Chí Tôn trung kỳ hơn hai mươi tuổi, nếu tuyên dương ra ngoài, cả đại lục đều sẽ chấn động!

Mộ Dung Tiêu nhưng là không để ý lời nói của mình tạo ra ảnh hưởng thế nào, âm trầm nhìn Cố Nhược Vân, sát khí trên người không giảm chút nào.

"Ta ngược lại thật ra có chút luyến tiếc giết ngươi, nếu không, ngươi thần phục ta, ta lưu lại một cái mệnh của ngươi?"

Cố Nhược Vân lạnh lùng cười: "Thật có lỗi, cho dù ngươi muốn nô lệ làm của ta, ta cũng không nghĩ tha cho ngươi."

Kiêu ngạo!

Người này quá kiêu ngạo!

Đối phương chỉ nói một câu, làm cho nàng thần phục hắn, hắn sẽ buông tha cho nàng! Nhưng nàng vậy mà nói cho dù đối phương muốn làm nô lệ của nàng, nàng cũng không tha!

Phải biết rằng, Mộ Dung Tiêu là một cường giả Cửu Chuyển, thiên phú của nàng cường thịnh cỡ nào, cũng chỉ là Chí Tôn trung kỳ, đến cùng lực lượng gì làm cho nàng có dũng khí, nói ra lời nói như vậy?

Tộc trưởng theo bản năng nhìn Thiên Bắc Dạ, ở trong mắt của ông, đúng là có Thiên Bắc Dạ ở chỗ này làm chỗ dựa cho nàng, nàng mới có thể làm càn như thế, dù sao thực lực của Thiên Bắc Dạ cũng là ở cảnh giới Cửu Chuyển, ai thắng ai thua còn không nhất định!

"Hừ, nha đầu, đừng trách ta không cho ngươi cơ hội, ngươi đã muốn chết, ta cũng dung không được ngươi!"

Mộ Dung Tiêu hừ một tiếng, không bao giờ khách khí với Cố Nhược Vân nữa, thân mình giống như một cơn gió, rất nhanh đã xuất hiện ở phía sau Cố Nhược Vân.

"Cố cô nương, cẩn thận!"

Long Linh Nhi thấy một màn như vậy, sợ tới mức thiếu chút ngay cả trái tim đều nhảy ra ngoài, vội vàng hô to một tiếng.

Ngay tại sau khi âm thanh của nàng vang lên, bóng dáng ban đầu đưa lưng về phía Mộ Dung Tiêu kia cuối cùng cũng có phản ứng, nàng thong thả xoay người, Cửu Hoàng trong tay vung tới phía Mộ Dung Tiêu, kiếm quang sắc bén lộ ra hơi thở không ai bì nổi tiếp cận hắn ta.

Hiện giờ, Mộ Dung Tiêu muốn thu tay lại cũng không kịp, vì vậy lúc nắm tay của hắn ta dừng ở ngực của Cố Nhược Vân, kiếm quang kia cũng đánh tới trên người của hắn.

Nhưng mà, bởi vì Mộ Dung Tiêu kịp thời né một chút, kiếm quang chỉ là cắt qua cánh tay hắn ta.

Máu tươi, chảy xuôi xuống từ cánh tay kia, ‘tí tách’ rơi trên mặt đất, rồi sau đó máu kia càng chảy càng nhiều, nhìn mà ghê người.

"Khụ khụ!"

Cố Nhược Vân ho ra một ngụm máu tươi, sắc mặt có chút ngưng trọng nhìn Mộ Dung Tiêu, giờ khắc này, sắc mặt của nàng vô cùng tái nhợt, khóe môi hàm chứa một nụ cười lạnh châm chọc.

"Đồ điên, ngươi mẹ-nó chính là người điên!"

Dù là nhân vật cao ngạo như Mộ Dung Tiêu, lúc này cũng nhịn không được chửi ầm lên.

"Ta chưa từng gặp đồ điên như ngươi, đối mặt với công kích của kẻ địch vậy mà không bảo vệ bản thân trước, lại cũng công kích kẻ địch, không tiếc lưỡng bại câu thương!"

Cố Nhược Vân mím khóe môi, từ trên đất đứng lên.

"Ngươi có biết ngoại hiệu của cha ta là gì không?"

"Cái gì?" Mộ Dung Tiêu sửng sốt một chút, hỏi.

"Phụ thân ta..." Cố Nhược Vân dừng một chút, tiếp tục nói: "Hắn đã bị thế nhân xưng là đồ điên! Ta thân là nữ nhi của ông ấy, tất nhiên là truyền lưu máu của phụ thân, cho nên, ta đây làm người điên là đương nhiên!"

Không tự chủ được, trong đầu Cố Nhược Vân hiện ra khuôn mặt lãnh khốc mà anh tuấn kia của Hồng Liên Lĩnh chủ, ý cười trên mặt cũng càng nồng đậm.

Khoảng cách lần trước tách ra, hiện giờ đã qua đi rất lâu, sau khi giải quyết xong chuyện bên này, cũng là thời điểm nàng đi Hồng Liên Lĩnh tìm phụ mẫu... Thuận tiện nói cho bọn họ biết chuyện của huynh trưởng!

Mộ Dung Tiêu hừ một tiếng, ánh mắt càng âm trầm: "Cho dù ngươi là người điên cũng không thể làm gì, thực lực chênh lệch, làm cho ngươi vĩnh viễn cũng không cách nào chiến thắng ta..."

Chương 1627: Nghiêm trị phản đồ (mười một)

Edit: kaylee

Sau khi nói hoàn lời này, Mộ Dung Tiêu lại nhằm về phía Cố Nhược Vân.

...

Dưới hư không, hai bóng dáng giống như hai luồng sáng đang không ngừng giao chiến, một số người thực lực thấp kém căn bản là không cách nào thấy rõ tình cảnh giao chiến.

Thiên Bắc Dạ nắm chặt nắm tay, trái tim đều hung hăng co rút đau đớn một chút, phía trên khuôn mặt tuyệt thế tràn đầy lo lắng.

Hắn tin tưởng Cố Nhược Vân!

Lời Cố Nhược Vân nói ra, thì nhất định có thể làm được.

Nhưng mà, này không có nghĩa là, khi hắn nhìn thấy Cố Nhược Vân bị thương có thể thờ ơ! Cho dù là tin tưởng nàng, tùy ý nàng đi chiến đấu để tăng lên bản thân, hắn vẫn là sẽ đau lòng vì nàng bị thương.

Càng là hận không thể làm cho những vết thương này đều ở trên người của hắn...

Y phục của nữ tử tả tơi, trên bộ áo màu xanh dính đầy vết máu, Cửu Hoàng trong tay cũng theo thời gian mất đi hồng quang vạn trượng!

"Nha đầu, còn không nhận thua sao?"

Mộ Dung Tiêu cười lạnh một tiếng, bước chân giống như đạp ở phía trên không khí, từng bước một tiêu sái đi đến phía Cố Nhược Vân.

Bá!

Cố Nhược Vân lại động, nhanh chóng vọt tới phía sau Mộ Dung Tiêu, Cửu Hoàng trong tay đón đầu chém xuống, giờ khắc này, ngay cả không khí cũng giống như bị nàng chém mở, phát ra tiếng vang ‘tư tư’.

"Không biết lượng sức!"

Mộ Dung Tiêu hừ lạnh một tiếng, quay đầu đối mặt với Cố Nhược Vân, nâng tay muốn ngăn cản công kích, nhưng mà, ngay tại trong phút chốc này, một cảm giác áp bách cường đại từ trên người Cố Nhược Vân tán ra, phía trên đỉnh đầu càng là hình thành một cơn gió lốc vĩ đại.

Đột... Đột phá?

Nàng vậy mà sinh ra đột phá ở thời điểm đang công kích người khác?

Mọi người đều ngây ngẩn cả người, kinh ngạc nhìn chằm chằm nữ tử tiếp tục chém xuống kia, động tác của nàng cũng không có bởi vì đột nhiên đột phá mà có chút chần chờ.

Kỳ thực, ngày đó lúc ở cấm địa Minh phủ, Cố Nhược Vân đã tăng lực lượng lên tới Chí Tôn trung kỳ cao nhất, chỉ thiếu một bước nhỏ là có thể đột phá tới hậu kỳ, mà chiến đấu hôm nay trùng hợp chính là một bước nhỏ này, nàng cũng thuận lý thành chương đột phá.

Ầm!

Cự kiếm chém xuống, uy lực mười phần!

Mặt đất đều bị nàng chém ra một khe rãnh, nhìn thấy ghê người.

Lúc này đây Mộ Dung Tiêu chưa kịp né tránh, cả cánh tay đều bị nàng một kiếm chém xuống, máu tươi phun ra mạnh mẽ, cùng với một tiếng thét chói tai làm người phát run.

"A a a a a!"

Mộ Dung Tiêu tê tâm liệt phế hô to lên, biểu cảm bởi vì sợ hãi mà trở nên vô cùng dữ tợn, âm thanh của hắn ta trong âm trầm lộ ra khàn khàn: "Cố Nhược Vân, ngươi thương một tay của ta, một ngày nào đó, ta muốn chém ngươi thành tám khối!"

Nói xong lời này, Mộ Dung Tiêu không lại chần chờ, ôm bả vai không ngừng chảy máu, xoay người muốn chạy trốn về phía xa xa.

Bỗng nhiên, hắn ta dừng bước, khiếp sợ trừng lớn đôi mắt, nhìn về phía hồng y nam tử trước mặt này.

Y phục màu đỏ của nam nhân bay lên, một đầu tóc bạc vũ động ở trong gió, trên khuôn mặt tuyệt thế khuynh thành của hắn, con ngươi màu đỏ hàm chứa ánh sáng yêu dị, lúc này đang âm trầm nhìn hắn ta.

"Đi đâu?"

Âm thanh của hắn trầm thấp, lại mang theo áp bách trầm trọng, làm thân mình Mộ Dung Tiêu run lên.

"Thả ta, chỉ cần các ngươi thả ta, ta cam đoan sau này sẽ không tìm các ngươi phiền toái!"

Nam nhân trước mắt, làm cho hắn ta cảm thấy sợ hãi từ tâm ra ngoài.

Chẳng sợ chỉ là nghe được âm thanh nói chuyện của hắn, đều sẽ làm hắn ta cả người phát run.

Cho tới bây giờ, Mộ Dung Tiêu mới biết được đến cùng mình có bao nhiêu ngu xuẩn! Nơi này trừ bỏ đồ điên Cố Nhược Vân biến thái này ra, còn có một nam tử làm cho người ta sợ hãi như thế!

Nếu vừa rồi nam tử này đã ra tay, thì đến cùng mình có thể kiên trì mấy hiệp ở trong tay hắn?

Chương 1628: Nghiêm trị phản đồ (mười hai)

Edit: kaylee

Trong lòng Mộ Dung Tiêu nháy mắt không có nắm chắc.

"Đã đến đây, thì đừng rời khỏi."

Nam tử chậm rãi nâng cánh tay lên, rơi xuống phía trên đầu của hắn ta.

"Ngươi là một uy hiếp, ta sẽ không để cho bất kỳ người nào uy hiếp đến Vân Nhi tồn tại."

Mộ Dung Tiêu hoảng sợ trừng lớn đôi mắt.

Rồi sau đó, hắn ta cảm giác được thân thể của mình bị một luồng lực lượng làm căng lên, giống như một khí cầu có nhiều khí. Nhưng mà, theo thân thể hắn ta trướng to lên, lực lượng kia còn đang tiếp tục, không có chút xu thế ngừng lại.

Thẳng đến một tiếng ‘phanh’ vang lên, Thiên Bắc Dạ mới thong thả thu hồi cánh tay, lại lấy ra một chiếc khăn tay nhẹ nhàng chà lau tay của mình.

Sau lưng hắn, thân thể Mộ Dung Tiêu bị nổ thành dập nát, máu tươi đầy đất.

Nhìn thấy Mộ Dung Tiêu chết, những người đó không còn tâm tình chiến đấu, vội vàng muốn chạy tới phương hướng phía sau? Nhưng mà, Cố Nhược Vân lại như thế nào cho bọn hắn cơ hội này? Lập tức phân phó Manh Manh nuốt những người này không còn một mảnh.

Một người cũng không lưu lại!

Tế đàn khôi phục yên tĩnh, chỉ có mấy tên trưởng lão phản bội Long tộc kia đang run rẩy, muốn tận lực giảm bớt cảm giác tồn tại.

Sắc mặt Long Nham rất là phức tạp, phỏng chừng ngày đó gặp được Cố Nhược Vân, hắn chẳng thể nghĩ tới, một ngày kia, sẽ là nữ tử nhân loại đã từng bị mình châm chọc khiêu khích này cứu Long tộc bọn họ.

Hơn nữa, trong tay nàng còn có Long Vương!

Nghĩ thông suốt điểm này, mọi người Long tộc hai mặt nhìn nhau, sau đó, đồng loại quỳ gối trên đất.

"Cố cô nương, người được Long Vương tán thành, từ nay về sau, người chính là thủ lĩnh của Long tộc chúng ta, Long tộc chúng ta tất nhiên chỉ nghe theo mệnh lệnh của người!" Tộc trưởng nửa quỳ, sắc mặt cung kính nói.

Giờ này khắc này, ông đã hoàn toàn bị Cố Nhược Vân thu phục.

Cố Nhược Vân gật gật đầu: "Long tộc các ngươi đã nguyện ý thần phục ta, ta cũng sẽ không thể bạc đãi ngươi, cho nên, vấn đề sinh dục của Long tộc các ngươi sẽ do ta giải quyết."

"Cố... Cố cô nương..." Thân mình tộc trưởng chấn động, không dám tin nhìn Cố Nhược Vân: "Người vừa nói cái gì? Người có thể trị tốt tật bệnh của Long tộc chúng ta?"

"Không sai," Cố Nhược Vân nhàn nhạt cười: "Ta lập tức kê cho các ngươi một toa thuốc, ngươi lấy dược liệu trên đó tới cho ta, ta sẽ luyện chế ra đan dược cho các ngươi dùng. Sau khi ăn vào đan dược kia, nan đề sinh dục của Long tộc các ngươi sẽ được giải quyết xong."

"Cố cô nương, người là Luyện Đan Sư?"

Tộc trưởng càng kinh hãi, giống như không nghĩ tới nữ tử nhân loại này còn là một Luyện Đan Sư.

Các trưởng lão lúc trước bị Long Tân mê hoặc kia trợn mắt nhìn ông ta, nếu không phải hiện tại bọn họ muốn giảm bớt cảm giác tồn tại của bản thân, tất nhiên sẽ đi lên hung hăng đánh Long Tân một trận.

Không phải lúc trước ông ta đã nói, Cố Nhược Vân chỉ là một Y Sư bình thường mà thôi, căn bản là không cách nào so sánh với Mộ Dung Tiêu thân là Luyện Đan Sư, kết quả thì sao? Người ta chẳng những là Luyện Đan Sư, càng là ngay cả Long Vương đều nhận nàng!

Mà bọn họ, lại ở sau khi lựa chọn sai lầm, chắc chắn gặp phải trừng phạt nghiêm khắc!

Nghĩ đến điểm này, mấy vị trưởng lão đều là mặt xám như tro tàn.

"Ta là Luyện Đan Sư, đồng thời, Lam Ca cũng là một Luyện Đan Sư, ta sẽ truyền thụ kỹ thuật luyện chế đan dược này cho hắn, lúc đó, các ngươi tìm Lam Ca là được." Cố Nhược Vân cười cười, nhàn nhạt hồi đáp.

Lam Ca cảm kích nhìn Cố Nhược Vân, hắn biết, nàng là đang nâng đỡ mình, muốn để cho mình có được địa vị cực cao ở Long tộc.

Nhưng mà, lúc này đây Lam Ca nhưng là nghĩ sai rồi, Cố Nhược Vân truyền thụ kỹ thuật luyện chế đan dược này cho hắn, kì thực là sợ mình phiền toái mà thôi, dù sao Long trong Long tộc có hơn một ngàn con, nàng không có khả năng ở chỗ này luyện chế đan dược vì bọn họ, còn không bằng giao nhiệm vụ này cho Lam Ca.

Chương 1629: Nghiêm trị phản đồ (mười ba)

Edit: kaylee

"Lam Ca cũng là Luyện Đan Sư?" Tộc trưởng càng thêm kinh ngạc, đột nhiên, ông phát hiện ra, hiện tại mình quả thật là một chút cũng không hiểu ngoại tôn này.

Cố Nhược Vân nhàn nhạt cười cười, không lại nói thêm cái gì, mà là chuyển ánh mắt về phía đám người Long Tân.

Trông thấy ánh mắt nàng nhìn đến, Long Tân rùng mình một cái, theo bản năng rụt lui thân thể của mình đến phía sau người bên cạnh, con mắt kia không ngừng chuyển động, như là đang suy xét đối sách nào đó.

"Hoạ ngoại xâm (Tai họa giặc bên ngoài) hiện giờ đã giải quyết, nội ưu (việc ưu phiền bên trong) nên quyết định thế nào?"

Tộc trưởng sửng sốt một chút, hơi hơi nhíu mày: "Dù sao Long Tân cũng là trưởng lão Long tộc, ta..."

"Quá mức mềm lòng, sớm muộn gì ngươi cũng lại bị người hãm hại!" Cố Nhược Vân không đợi tộc trưởng nói xong lời này, đã đánh gãy lời của ông ấy, đôi mắt liếc nhìn ông, nói: "Ta không hy vọng Long tộc đang tốt đẹp lại nhiều ra mấy phản đồ như vậy!"

Tộc trưởng há miệng, lại phát hiện mình nói không ra lời nói gì.

"Tuy rằng hiện giờ Lam Ca đã nhận tổ quy tông, nhưng hắn cũng sẽ không ở lại Long tộc này lâu dài, hắn còn có việc khác phải làm, cho nên, chờ sau khi hắn luyện chế đan dược vì mọi người Long tộc xong, hắn sẽ rời đi Long tộc," Cố Nhược Vân dừng một chút, tiếp tục nói: "Cho nên, chuyện nghiêm trị phản đồ, ta sẽ một lần nữa tìm người đến xử lý ở trong Long tộc các ngươi!"

Tộc trưởng cúi thấp đầu xuống, than nhẹ một tiếng.

Ông biết, hành vi vừa rồi của mình làm cho Cố Nhược Vân thất vọng rồi.

Nhưng ông chỉ cần nghĩ đến đã chung sống với những người Long Tân này nhiều năm như vậy, ông vẫn là có chút không xuống tay được...

Chẳng sợ thời điểm biết được Long Tân phản bội, ông cũng hận không thể giết lão, nhưng đến hiện tại, ông đã tỉnh táo lại, lại hoàn toàn không đành lòng ra tay!

"Ở trong Long tộc, thực lực của ngươi mạnh nhất, tộc trưởng này vẫn do ngươi đảm nhiệm," Cố Nhược Vân tự nhiên biết ý nghĩ của tộc trưởng, cũng không nói thêm gì, chợt tầm mắt của nàng tìm tòi một chút ở trong đám người, dừng ở trên người Long Nham: "Long Nham, ngươi đảm nhiệm Đường chủ Chấp Sự đường Long tộc, chuyên môn dùng để quản lý người phạm sai lầm ở Long tộc này, ngươi có bằng lòng hay không?"

"Hả?"

Long Nham ngây ngẩn cả người, kinh ngạc nhìn Cố Nhược Vân, hình như thế nào cũng không nghĩ tới loại chuyện tốt này sẽ dừng ở trên đầu hắn.

Quả thật, so với tộc trưởng không quả quyết, Long Nham nhưng là tương đối ngoan tâm.

"Long Nham, Cố cô nương hỏi ngươi đấy, ngươi thất thần làm gì?"

Long Linh Nhi thấy Long Nham sững sờ ở tại chỗ, vội đẩy hắn, nói.

Long Nham đột nhiên phục hồi tinh thần lại, trên mặt hiện lên vui sướng, lời thề son sắt cam đoan nói: "Cố cô nương, à không, Cố Nhược Vân đại nhân, người yên tâm, ta nhất định sẽ không cô phụ sự cất nhắc của người, sẽ đảm nhiệm tốt Đường chủ Chấp Sự đường này, cũng sẽ hung hăng trừng phạt những người phản bội đó, làm cho bọn họ tự thể nghiệm cái gì gọi là sống không bằng chết!"

Cố Nhược Vân nguyện ý cho hắn vị trí này, hắn khẳng định sẽ biểu hiện tốt một chút! Hơn nữa, Long Tân này thiếu chút hại toàn bộ Long tộc, làm sao hắn có thể dễ dàng buông tha cho ông ta?

Không làm cho ông ta bị lột ra một tầng da, hắn sẽ không tên Long Nham!

"Ta sẽ ở lại Long tộc ba ngày, trong vòng ba ngày, ta tất nhiên dạy Lam Ca, cho hắn đến giúp các ngươi luyện chế đan dược, ba ngày sau, ta sẽ rời đi nơi này! Hơn nữa, thân thể Long Vương ta cũng sẽ mang đi."

Tầm mắt Cố Nhược Vân đảo qua mọi người Long tộc, gằn từng tiếng nói.

"Cố cô nương, Long Vương đã sớm nhận người làm chủ, nên thân thể hắn nên thuộc về người." Tộc trưởng cười cười, ánh mắt tràn ngập kính sợ.

Thật hiển nhiên, hành vi lúc trước của Cố Nhược Vân đã chinh phục mọi người bọn họ...

Chương 1630: Nghiêm trị phản đồ (mười bốn)

Edit: kaylee

Hồng Liên Lĩnh.

Nam nhân hai tay chắp sau lưng, đứng ở trước cửa sổ, khuôn mặt của hắn tuấn mỹ mà lãnh khốc, mặt mày lộ ra một loại khí phách cuồng vọng, chỉ là, lúc này nam nhân lẳng lặng nhìn ngoài cửa sổ, không biết suy nghĩ cái gì.

"Thiên ca."

Một âm thanh mềm nhẹ truyền đến từ phía sau nam nhân, cũng làm đường cong lạnh cứng trên mặt nam nhân kia nhu hòa lên.

"Thiên ca, chàng đang đợi Vân Nhi sao?"

Bạch y nữ tử chậm rãi đi đến trước mặt Cố Thiên, khoác một áo choàng màu đỏ ở trên người của hắn, phía trên khuôn mặt tuyệt mỹ khẽ cười khanh khách: "Vân Nhi nàng chỉ cần tìm được Sanh Tiêu, nàng sẽ tiến đến Hồng Liên Lĩnh tìm chúng ta."

Cố Thiên gật gật đầu, chậm rãi xoay người, ôm bạch y nữ tử trước mặt vào trong lòng.

Cảm thụ được khí thanh nhã thơm ngát trên người bạch y nữ tử kia, tâm nam tử đều bị trêu chọc một chút, khó có thể nhẫn nại.

"Ngọc Nhi, chúng ta lại cho Vân Nhi và Sanh Tiêu thêm đệ đệ muội muội đi?"

"Thiên ca."

Sắc mặt Đông Phương Ngọc đỏ lên, theo bản năng đẩy Cố Thiên ra, trên khuôn mặt tuyệt mỹ kia nhiễm lên một tầng phấn hồng, đẹp làm người không thể dời ánh mắt.

"Chúng ta đều lớn tuổi như vậy, còn thế nào thêm đệ đệ muội muội cho bọn họ?"

"Ngọc Nhi, nàng không tin thực lực của vi phu?" Nam tử dương khóe môi, một nụ cười tự tin xuất hiện ở bên môi: "Chỉ cần nàng nguyện ý, chúng ta sẽ thêm đệ đệ muội muội cho bọn họ, kỳ thực, ta ngược lại thật ra muốn thêm một nam hài, như vậy, ba đại nam nhân chúng ta sẽ bảo vệ hai nữ nhân các nàng."

Ở bên trong ôm ấp của nam nhân, toàn bộ thân mình Đông Phương Ngọc đều mềm nhũn xuống, cuối cùng ngồi ở trong lòng của hắn.

Trên mặt của nàng, tràn đầy ý cười hạnh phúc.

Cho tới bây giờ nụ cười kia là chưa từng có ở trong cuộc sống nàng bế quan trong Ẩn Môn nhiều năm như vậy...

"Thiên ca, ta nghe chàng."

Nói xong lời này, trên khuôn mặt tuyệt sắc của nữ tử càng ngượng ngùng, nhưng mà, đôi mắt kia cũng là sáng ngời có thần.

"Vậy chờ lần sau Vân Nhi đến, chúng ta cho nàng một kinh hỉ."

Hồng Liên Lĩnh chủ chặn ngang bế nữ tử tuyệt sắc lên, đi về phía giường, phía trên khuôn mặt tuấn mỹ lãnh khốc kia của hắn giương lên một nụ cười, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm nữ tử trong ngực mình.

Nữ tử không nói gì, hiển nhiên tán thành quyết định của hắn, huống chi, nàng cũng muốn lại sinh thêm mấy đứa trẻ vì hắn...

...

Hồng Liên Lĩnh.

Cửa thành, Cố Nhược Vân ngẩng đầu đánh giá cửa thành ngay trước mắt, nhẹ vỗ cằm, nhợt nhạt cười nói: "Ta và phụ thân nhận nhau lâu như vậy, vẫn là lần đầu tiên ta tiến đến Hồng Liên Lĩnh này, cũng không biết đến cùng ở bên trong lãnh địa là một cái dạng gì."

Nói xong lời này, nàng lập tức bước đi vào bên trong lãnh địa.

Manh Manh bị Cố Nhược Vân ôm vào trong ngực ngẩng đầu, dè dặt cẩn trọng nhìn nhìn Thiên Bắc Dạ đi theo ở bên, nghĩ nghĩ, nó vẫn là buông tha tính toán chui vào trong y phục của Cố Nhược Vân, nếu không, phỏng chừng nam nhân khủng bố này lại sẽ ném nó ra bên ngoài!

Nhưng mà, nó đã thật lâu không có đụng đến ngực mềm mại kia của chủ nhân...

Tiểu gia hỏa càng nghĩ càng ủy khuất, ánh mắt sắc sắc không ngừng liếc về phía ngực của Cố Nhược Vân, ngay sau đó, một ánh mắt cảnh cáo từ bên cạnh bắn lại, sợ tới mức nó vội vàng rụt lui đầu, không dám lại làm càn.

"Ca, con Linh Thú kia thật đáng yêu, ngươi có thể hỏi nàng một chút xem có thể bán cho ta hay không?"

Đột nhiên, một âm thanh truyền đến từ bên cạnh, làm cho Cố Nhược Vân hơi hơi nhíu mày.

Tiểu gia hỏa cũng nghe được câu nói này, nâng lên đầu nhỏ lông xù kia của nó, liếc mắt nhìn thiếu nữ nhìn trộm nó kia, đáy mắt toát ra một loại khinh thường nồng đậm.

Chương 1631: Nghiêm trị phản đồ (mười lăm)

Edit: kaylee

"Tiểu muội, đừng hồ nháo, nơi này là Hồng Liên Lĩnh, ở trước lúc đến ta đã nhắc muội, đừng hồ nháo ở trong Hồng Liên Lĩnh, nếu không, nói không chừng sẽ làm Hồng Liên Lĩnh chủ tức giận."

Bên cạnh Thiếu nữ, một nam tử mặc phục

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net