Chương 21 - 25

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 21:  Thái Tử điện hạ lạnh lùng (bốn)

Edit: kaylee

Phốc xuy!

Không biết là ai phát ra tiếng cười trước, sau đó tất cả mọi người đều cười phá lên, giống như là thật lâu không nghe thấy chuyện chê cười buồn cười như vậy.

"Cố Nhược Vân, ngươi đừng càn rỡ!" Tiểu thiếu gia Lăng gia tức giận nhảy dựng lên, hung ác nói, "Nếu bổn thiếu gia không đánh ngươi quỳ xuống kêu cha, vậy về sau bổn thiếu gia liền theo họ ngươi!"

Nữ nhân thúi này, vậy mà dám nhục nhã hắn, tốt, thật sự tốt, hắn sẽ làm nàng chết vô cùng khó coi! Nghĩ đến đây, tiểu thiếu gia Lăng gia hận đến nghiến răng nghiến lợi, giống như hận không thể bầm thây vạn đoạn Cố Nhược Vân.

"Ta thảo nê mã (một câu chửi tục, DCM)! Lăng Hi, ngươi ****** để ai quỳ xuống kêu cha?" La Âm nhìn không được, nàng từ trên đất đứng lên, tức giận nói, "Cho dù Cố Nhược Vân bị đánh bại còn có ta, có giỏi ngươi tới làm một trận với lão nương, khi dễ một người thực lực yếu hơn ngươi thì tính là cái bản lãnh gì?"

Lăng Hi há mồm muốn mắng to ra tiếng, lại đột nhiên chống lại ánh mắt cảnh cáo của La Đại Tướng Quân.

Nói thật, đời này Lăng Hi sợ nhất ngoài lão gia tử nhà mình ra, còn có Đại Tướng Quân này.

Tuy rằng La Đại Tướng Quân và Cố lão gia tử đều là Tướng Quân, nhưng người sau là không muốn trêu chọc thị phi, người trước..... Là hoàn toàn không muốn sống! (L: tức là không trêu chọc Cố lão gia tử là vì không muốn gây chuyện, còn với La Tướng Quân là không dám trêu chọc sợ mất mạng :v)

Hơn nữa hắn còn có tiếng nữ nhi khống (L: kiểu như vô cùng sủng ái, bảo vệ con gái đó, con mình làm gì cũng là đúng).

Khi dễ nữ nhi của hắn, cho dù ngươi là hoàng tôn quý tộc cũng bị đánh không tha! Lúc trước, nhi tử của Binh Bộ Thượng Thư chỉ bởi vì nói La Âm xấu, kết quả La Đại Tướng Quân trực tiếp xông tới cửa đi đánh người ta thành nửa tàn phế.

Hoàng đế cũng không phải hôn quân, cũng sẽ không vì việc này mà thu hồi binh quyền của hắn đi? Tốt xấu gì La Đại Tướng Quân cũng vì quốc gia lập rất nhiều chiến công hiển hách.

"Ha ha," Lăng Quý Phi tựa tiếu phi tiếu (ngoài cười nhưng trong không cười) nói, "La Đại Tướng Quân, nữ nhi của ngươi thật đúng là thú vị, nhưng mà, đừng quên Thái Tử và người của Luyện Khí Tông còn ở nơi này, à, đúng rồi, ta trước giới thiệu với các ngươi một chút, vị này là nữ nhi Thi Vân của Tông Chủ Luyện Khí Tông."

Ở trong lòng mọi người Luyện Khí Tông là tồn tại giống như thần điện, huống chi, trước mắt còn là nữ nhi của Tông Chủ Luyện Khí Tông.

"Lăng Quý Phi, lần này Tông Môn chúng ta tới quý quốc, một là vì sinh nhật của Thái Tử, hai là vì, Tông Môn chúng ta thiếu người, cố ý đến tuyển một ít người tiến vào Tông Môn trở thành ngoại môn đệ tử. Mà ta sớm đã nghe nói Thanh Long Quốc thanh niên tài tuấn không hề thiếu, vừa khéo có thể dốc sức phục vụ vì Luyện Khí Tông ta."

Thi Vân mỉm cười nhìn mọi người trong hoa viên, tươi cười của nàng như gió xuân, làm cho người ta có một loại cảm giác thoải mái khác thường.

Cố Nhược Vân tâm thần hơi động, kinh ngạc liếc mắt nhìn Thi Vân một cái, chính là nàng không có nói gì cả liền thu hồi ánh mắt…....

"Nha đầu, xem ra ngươi cũng đã nhìn ra," Trong linh hồn, giọng nói Tử Tà chợt truyền ra, "Nữ tử này luyện là thần pháp thất truyền đã lâu, người tu luyện loại công pháp này cả người đều tản mát ra một loại cảm giác thật thoải mái làm cho người ta mê muội, càng là làm nam nhân gặp qua nàng đều sẽ không tự chủ được mà ái mộ nàng, chính là, loại công pháp này sẽ làm thể chất con người trở nên vô cùng suy yếu, phải dựa vào hút tinh thần lực của những người khác mới có thể sống sót, nếu không có đủ tinh thần lực để nuôi nàng, rất nhanh nàng sẽ chết."

Ngay cả Tử Tà cũng có chút kinh ngạc, vì sao có người sẽ luyện loại công pháp tà ác này? Hình như công pháp này cũng đã thất truyền ở thật nhiều năm trước….....

Hơn nữa, nữ tử này cho hắn một loại cảm giác vô cùng không thoải mái, cái loại cảm giác này đã từng gặp qua ở trên người một người duy nhất. . . . . .

Nghe được lời nói của Tử Tà, Cố Nhược Vân trầm mặc xuống, xem ra mảnh đại lục này, so trong tưởng tượng của nàng còn phức tạp hơn………....



Chương 22: Thái Tử điện hạ lạnh lùng (năm)

Edit: kaylee

"Các vị," Nụ cười của Thi Vân trong nhu nhược mang theo ấm áp, ánh mắt ôn hòa nói, "Vì khảo nghiệm năng lực của các ngươi, trưởng lão Luyện Khí Tông chúng ta cố ý mang Thiên Linh trận của Tông Môn đến, lát sau ta sẽ đưa các ngươi tiến vào giữa Thiên Linh trận tu luyện một tháng thời gian, sau một tháng lại căn cứ thành tích của các ngươi đến kết luận có hay không có tư cách tiến vào Luyện Khí Tông."

Cho dù bọn họ không biết Thiên Linh trận là cái gì, nhưng mà đã là truyền tông chi bảo (bảo vật truyền lại cho các đời Tông chủ) của Luyện Khí Tông, vậy tất nhiên rất là trân quý, cơ hội lần này bọn họ cũng sẽ thật quý trọng……....

Từ đầu tới cuối Thái Tử Lãnh Ngôn Phong đều không nói gì khi đi ngang qua Cố Nhược Vân thì dừng một chút, cũng không có quay đầu liếc nhìn nàng nhiều một cái, chỉ có giọng nói thong thả lạnh lùng kia vang lên.

"Cố Nhược Vân, chuyện ngươi làm vừa rồi chỉ là vì biểu hiện sự đặc biệt của ngươi, khiến cho bản Thái Tử chú ý, đáng tiếc, ánh mắt của bản Thái Tử chưa bao giờ ở trên người ngươi…….."

Dứt lời, hắn cũng không quay đầu lại biến mất ở trong mắt của Cố Nhược Vân.

Cố Nhược Vân có chút há hốc mồm, khi ở Đông Nhạc đại lục cho dù là Kim đế cũng không có tư cách làm cho nàng quỳ xuống, hiện thời lại như thế nào cam tâm quỳ một Thái Tử nho nhỏ? Nhưng mà, hành vi của nàng, lại làm cho Thái Tử cho rằng muốn đạt được chú ý của hắn? (L: hắn ta vô sỉ ấy mà ~.~)

Nhớ được lúc trước, thân là thiên tài Cố Sanh Tiêu và Lãnh Ngôn Phong thường xuyên ước chiến, mà mỗi lần ở nơi có bọn họ, tất nhiên có Cố Nhược Vân, mọi người đều cho rằng nàng là thông qua Cố Sanh Tiêu tiếp cận Lãnh Ngôn Phong, nhưng tuyệt không biết, mỗi lần hai người luận võ, trong mắt nàng chỉ có ca ca.

Cho nên, Cố Nhược Vân trước kia không thích Lãnh Ngôn Phong, hiện tại nàng càng không có khả năng!

"Cố Nhược Vân, thì ra ngươi thật sự thích Thái Tử!" Cố Phán Phán tức giận rồi, hung hăng trừng mắt nhìn Cố Nhược Vân, "Lúc đó ngươi còn phủ nhận nói ngươi không thích Thái Tử, nhưng hiện tại ngươi thế mà lại dùng loại phương pháp này hấp dẫn sự chú ý, cũng may Thái Tử nhìn thấu quỷ kế của ngươi, nếu không……….."

Nhìn thấy mọi người chuyển ánh mắt tới, Cố Nhược Vân chớp ánh mắt: "Thái Tử là cái gì? Có thể ăn sao?"

"Ăn? Ngươi lại có thể muốn ăn sạch sành sanh Thái Tử, Cố Nhược Vân, ngươi quả nhiên rắp tâm bất lương!" (L: ta lo ngại về khả năng nghe hiểu của bà cô này)

Được rồi!

Lần này quả nhiên là mười cái miệng đều nói không rõ………...

Cố Nhược Vân lắc lắc đầu, cũng lười giải thích cái gì, nhún vai nói: "La Âm chúng ta đi xem một chút."

…………...

Hoàng cung đại viện, tất cả mọi người yên tĩnh lại, tất cả âm thanh ồn ào biến mất sau khi hai lão giả xuất hiện.

La Âm chỉ vào một người trong đó, nói: "Cố Nhược Vân, hắc y lão nhân kia ngươi thấy được sao? Đó là lão sư Hồn Phi của Thái Tử, còn lại hồng y lão nhân đó là Điền Lâm trưởng lão, hai người này đều là cao thủ của Luyện Khí Tông."

Cố Nhược Vân gật gật đầu, tầm mắt dời đi từ trên người hai người, dừng ở phía trên cây cột bên cạnh bọn họ.

Nếu không có đoán sai, bốn cột kia quay chung quanh cửa tiến vào Thiên Linh trận…….....

"Các vị, lấy thực lực của các ngươi, ta cho các ngươi vào là cửa Thiên Linh sơ cấp, nhớ kỹ, lúc các ngươi ở trong phạm vi ta chỉ định kia, tuyệt đối không nên chạy loạn, chạy đến khu vực khác chắc chắn nhận đến nguy hiểm!"

Hồn Phi mặt mũi nghiêm túc nhìn mọi người: "Mặt khác, linh khí bên trong Thiên Linh trận quá mức nồng đậm, cho nên, thực lực của võ giả đều phải tới Tụ Khí cấp ba, nếu không sẽ chịu không nổi lực lượng cường đại như vậy bị nổ tan xác mà chết, ta tuyệt đối không phải nói lời đe dọa, chỉ là ta tin tưởng, hẳn là không có người ngay cả Tụ Khí cấp ba đều không qua được."

"Này…...." Nghe nói như thế, Cố Phán Phán một bộ dáng muốn nói lại thôi.

Dáng vẻ của nàng quả nhiên hấp dẫn Hồn Phi trưởng lão, nhướng mày, hỏi: "Vị cô nương này có lời gì muốn nói sao?"



Chương 23: Phế vật? Nói ai? (một)

"Hồn Phi trưởng lão," Cố Phán Phán cắn cắn môi, quét mắt nhìn Cố Nhược Vân, rồi sau đó quay đầu nhìn về phía Hồn Phi, "Tuy có chút nói không nên lời, nhưng toàn bộ người Thanh Long Quốc đều biết đến, Cố Nhược Vân Cố gia chúng ta ở vài năm trước sau khi tới Tụ Khí cấp hai, lại không tiến thêm, cho nên chỉ sợ nàng là không cách nào tiến vào Thiên Linh trận."

Khi nói lời này, Cố Phán Phán một dáng vẻ tiếc hận, giống như thật sự vì Cố Nhược Vân cảm thấy đáng tiếc, bất luận kẻ nào đều không thể từ trên mặt nàng nhìn đến cảm xúc khác.

"Hả?" Hồn Phi theo ánh mắt của Cố Phán Phán nhìn lại, dừng ở phía trên khuôn mặt thản nhiên tự đắc của Cố Nhược Vân, "Nàng đó là Cố Nhược Vân? Muội muội của Cố Sanh Tiêu? Xem nàng tuổi cũng không nhỏ, như thế nào là Tụ Khí cấp hai? Cố Sanh Tiêu thiên tài như thế, sao muội muội lại phế vật như vậy? Thật đúng là làm cho người ta mở mang tầm mắt."

Vài năm trước, Cố Sanh Tiêu cự tuyệt lão thu làm đồ đệ, vĩnh viễn là nhục nhã của lão! Cho nên đối với Cố Nhược Vân tự nhiên liền không có sắc mặt gì tốt.

"Trưởng lão, chuyện này Thanh Long Quốc đều biết đến, tuy rằng ta rất đồng tình nàng, nhưng mà nàng không tốt, ta cũng không có cách nào." Cố Phán Phán biểu cảm bất đắc dĩ, thần sắc kia giống như là mẫu thân chỉ tiếc rèn sắt không thành thép (*).
(*) chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: ví với việc yêu cầu nghiêm khắc đối với người khác, mong muốn họ được tốt hơn

"Cố Phán Phán, ngươi………….."

La Âm tức giận nắm chặt nắm tay, ngay tại khoảnh khắc nàng muốn ra tay, một bàn tay từ bên cạnh duỗi đến, gắt gao cầm tay nàng.

Cố Nhược Vân khóe môi chứa ý cười, trên khuôn mặt thanh tú có ý tứ hàm xúc nói không rõ: "Cố Phán Phán, ngượng ngùng để cho ngươi thất vọng rồi, ta đã ở đêm qua, đột phá đến Tụ Khí cấp ba."

Giọng nói của nàng lạnh nhạt như gió, lại rõ ràng rơi vào trong tai mọi người.

Lập tức, vẻ mặt của Cố Phán Phán cứng ngắc, giống như có một bàn tay hung hăng đánh nàng một cái tát, làm cho nàng hận không thể tìm một cái động mà chui vào.

Nếu bình thường Cố Nhược Vân đột phá Tụ Khí cấp ba, nàng còn có thể cười nhạo nàng một phen, nhưng nàng vừa nói Cố Nhược Vân chỉ là Tụ Khí cấp hai, không cách nào tiến vào Thiên Linh trận, nên dễ dàng bị làm mất mặt, hơn nữa còn là một cái tát thật vang dội.

Hít một hơi thật sâu, Cố Phán Phán cười gượng hai tiếng: "Vậy thật đúng là chúc mừng, rốt cục qua vài năm ngươi đã đột phá đến Tụ Khí cấp ba, chính là không biết lần đột phá sau là bao lâu sau, nhưng ta tin tưởng chậm nhất là mười năm, ngươi nhất định có thể tới Tụ Khí cấp bốn."

"Yên tâm đi, trước khi ngươi chết, ta nhất định có thể đột phá."

Phốc!

La Âm không thể nhịn được phụt cười ngay tại chỗ, nàng cười ha ha vỗ vai của Cố Nhược Vân: "Nhược Vân, ý của ngươi là, lúc ngươi đột phá cấp bốn, cách ngày chết của nàng cũng không xa? Vậy Cố Phán Phán nhưng là phải chú ý, chờ sau khi Nhược Vân đột phá ngươi tìm một chỗ trốn đi, nếu không mạc danh kỳ diệu (chẳng biết tại sao) sẽ chết đấy, chậc chậc, bộ dạng ngươi như hoa như ngọc như vậy, chết rất đáng tiếc?"

Cố Phán Phán gương mặt lúc xanh lúc trắng, vô cùng phấn khích, nhưng mà Cố Nhược Vân cũng bắt đầu bội phục năng lực chịu đựng của nàng, bị La Âm nhục nhã như vậy vậy mà còn có thể nhịn xuống không có nổi bão.

"Cố Nhược Vân, ngươi chú ý một chút ngôn ngữ của ngươi!" Cố lão Tướng Quân lão mặt trầm xuống, lớn tiếng hỏi, "Còn có, La Đại Tướng Quân, ngươi liền là như thế này dạy nữ nhi của ngươi? Một người có gia giáo như thế!"

"Gia giáo?" La Đại Tướng Quân hừ hừ, "Ta dù sao vẫn tốt hơn lão gia hỏa chẳng phân biệt được trắng đen thiếu chút nữa thì đánh chết tôn nữ của mình như ngươi."

Nói thật, La Đại Tướng Quân thật sự không rõ, tốt xấu gì Cố Nhược Vân cũng là huyết mạch của Cố gia lão, lão gia hỏa này nói đánh là đánh, nhưng lại là vì tiểu tử Lăng gia đánh nàng đến chết! Đây vẫn là việc một gia gia nên làm sao?



Chương 24: nguyên văn tác giả là dừng một ngày =))) chương 25 nối tiếp luôn nhé, không bị mất đoạn đâu các bạn ^.^



Chương 25: Phế vật? Nói ai? (hai)

Edit: kaylee

"Đủ!"

Ngay tại lúc Cố lão Tướng Quân còn muốn nói chuyện, một tiếng quát không kiên nhẫn đưa chặn lại tất cả âm thanh của lão.

Hồn Phi quét mắt nhìn Cố Nhược Vân, mặt không biểu cảm nói: "Ngươi đã đột phá Tụ Khí cấp ba, cũng có thể đi vào Thiên Linh trận, nhưng đây là tiêu chuẩn thấp nhất đi Thiên Linh trận, mặc dù là địa vực thấp nhất đối với ngươi mà nói đều có nguy hiểm, tự giải quyết cho tốt đi."

Tụ Khí cấp ba thực lực này căn bản không đủ nhìn, hắn thổi một hơi phỏng chừng nha đầu kia liền hồn phi phách tán, thật không biết Cố Sanh Tiêu thiên tài như vậy như thế nào có một muội muội phế vật như thế?

Nghĩ tới đây, Hồn Phi bất đắc dĩ lắc lắc đầu.

Cửa lớn của Thiên Linh trận ở dưới nỗ lực của Hồn Phi và Điền Lâm mở ra, rồi sau đó phần đông nhóm trẻ tuổi đều tiến vào giữa trận pháp, đợi đến lần mở ra tiếp theo đó là một tháng sau, vì vậy sau khi mọi người tiến vào Thiên Linh trận, những người còn lại liền trở về gia tộc của mình, thẳng đến một tháng sau lại đến hoàng cung……..

Giờ phút này, nhìn hoàng cung đại viện trống trải, ánh mắt của Hồn Phi mang theo một chút suy nghĩ sâu xa.

"Trước đó không lâu, hoàng thành Thanh Long Quốc trời giáng dị tượng, Tông Chủ quan trắc (quan sát và đánh giá) tinh tượng (vị trí các ngôi sao), nghe nói cường giả lâm thế, đại lục sẽ phát sinh dị biến, nếu có được cường giả kia, Luyện Khí Tông chúng ta nhất định áp đảo các Đại Tông Môn khác! Chỉ tiếc Tông Chủ chỉ có thể quan trắc được cường giả kia buông xuống ở trên người vị thiên tài trẻ tuổi nào đó, nhưng không cách nào xem được người nọ là ai, nếu không chúng ta cũng sẽ không cần mang Thiên Linh trận ra khảo nghiệm."

Điền Lâm trầm mặc không nói, thật lâu sau, hắn ngẩng đầu lên, giọng nói nhàn nhạt nói: "So với thiên tài kia, ta càng quan tâm một chuyện khác."

"Chuyện gì?"

"Không biết vừa rồi ngươi có cảm nhận được không, tuy rằng nữ tử tên là Cố Nhược Vân kia thiên phú cực kém, nhưng mà, tinh thần lực của nàng lại rất cường đại! So với thiên tài chúng ta gặp được trước kia càng mạnh hơn."

Hồn Phi trong lòng chấn động, kinh ngạc nói: "Ta vừa rồi vì quan hệ của nàng và Cố Sanh Tiêu, cũng không có chú ý tới điểm này, ngươi là nói, tinh thần lực của nàng rất cường đại?"

Nghĩ đến đây, Hồn Phi hô hấp căng thẳng, nếu có thể làm cho nàng cống hiến ra tinh thần lực của mình, là có thể chữa khỏi thân thể của tiểu thư.

"Hồn Phi, nếu mất đi tinh thần lực sẽ trở thành một kẻ ngốc, ta xem tính tình của Cố Nhược Vân này cũng không phải nhất định sẽ đồng ý." Điền Lâm lắc lắc đầu, giọng điệu không một gợn sóng nói.

"Ta xem chưa hẳn," Hồn Phi cười lạnh một tiếng, "Nàng ở Thanh Long Quốc chính là một phế vật bị người khinh thường mà thôi, nếu nguyện ý trả giá vì tiểu thư, Luyện Khí Tông chúng ta nhất định sẽ chiếu cố nàng cả một đời, huống chi, vì tiểu thư cống hiến ra tinh thần lực của mình là phúc khí của nàng, phải biết rằng, cuộc chiến đại lục sau này cần Luyện Khí Tông chúng ta tham dự, tiểu thư lại là đệ nhất thiên tài của Luyện Khí Tông, chuyện liên quan tới an nguy của cả đại lục, làm người của đại lục, vì đại lục mà trả giá là đương nhiên, cho nên không ai sẽ cự tuyệt, giống như những người lúc trước đó." (L: hẳn là đương nhiên, sao ông không tự cống hiến đi ~~)

Lời này nói, giống như để Cố Nhược Vân hy sinh vì Thi Vân còn phải cảm kích Luyện Khí Tông, mà nếu nàng cự tuyệt, đó là đắc tội người khắp đại lục, nên gặp nghìn người chỉ trích, thiên đao vạn quả (róc xương lóc thịt)!

Điền Lâm cười khổ lắc lắc đầu: "Ta xem tính cách cương liệt của nha đầu kia, không giống như sẽ dễ dàng thuyết phục như vậy, Hồn Phi, một tháng sau bọn họ mới có thể xuất hiện, vậy chúng ta đợi một tháng sau mới quay lại đây………..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net