hoàng thượng ban thưởng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tuyệt tình cốc....

Cốc chủ..... hôm nay tại Hạ tới đây có việc nhờ thần y Cửu Linh giúp đỡ.....

Ngươi là......

Nhất phong nhìn người ngồi trên ghế của cốc chủ tuyệt tình cốc mà giật mình.... hắn nghĩ cốc chủ phải là một
người uy nghi lẫm liệt..... nhưng không ngờ chỉ là một cô nương.....dáng người nhỏ nhắn, mặc trên người bộ dạ hành... khuôn mặt đeo mặt nạ màu đen tuyền.... chỉ thấy đôi mắt phượng sắc lạnh ....

Tại hạ là nhất phong.... người của thế tử Đông ngụy.....

Vậy ngươi muốn tìm thần y làm gì...?

Chắc cốc chủ có nghe về thế tử ,Độc Cô Hàn Thiên.....
từ lúc sinh ra đôi mắt của thế tử đã không thấy gì........ lão Vương gia đã tìm rất nhiều danh y... nhưng điều nói thế tử bị dị tật mới mù.......
nhưng tất cả người thân cận mới biết,thế tử là bị trúng độc từ trong bụng mẹ...

Tại sao các người lại biết là hắn trúng độc ???
nghe nhất phong nói mà vũ Nguyệt cảm thấy giựt mình mà nghĩ.ai lại có thể ra tay với một đứa trẻ chưa chào đời chứ ?

Vì........ nhất phong không biết có nên nói cho người trước mặt này bí mật của chủ tử không.... nếu không nói thì có lẽ không có cơ hội để chủ tử sáng mắt.... nhưng nếu nói ra thì kẻ thù của chủ tử mà biết thì phải làm sao....?

Nếu ngươi không tiện để nói thì mời về cho.......
Ta có một triết lý.....nghi người không dùng,,, dùng người không nghi....

Vũ Nguyệt biết hắn buân khuân chuyện gì....
nếu tứ quốc mà biết thế tử Đông ngụy tay nắm binh quyền mà bị trúng độc... thì không biết bao nhiêu bách tính sẽ sống trong chiến loạn

Nhất phong quyết định nói ra.... nếu có chuyện gì hắn sẽ lấy tính mạng mình đền tội....

.... cốc chủ là Vì từ lúc thế tử mười tuổi....
mỗi tháng một lần thế tử sẽ tắc nghẹn kinh mạch.....chỗ đang điền đau đớn như hàng ngàn con trùng gặm cắn, làm cho thế tử sống không bằng chết...

Nếu như thần y có thể cứu được thế tử..... thì muốn mạng sống của ta...ta cũng sẽ đánh đổi cho người....

Ngươi thật trọng tình trọng nghĩa....... Nhưng mà ta cần mạng sống của ngươi làm gì ?? Nhưng ta muốn Độc Cô Hàn Thiên,thiếu ta một ân tình.....
Sau này có lẽ hắn sẽ có lúc phải trả lại cho ta....

Vũ Nguyệt nghĩ....sau này mọi việc lắng xuống..... nàng sẽ đưa điều kiện này ra ,kêu Độc Cô Hàn Thiên sẽ cho nàng một tờ hưu thư...... rồi trong thế gian này sẽ không ai còn nhớ tới Vũ Nguyệt nữa.... nàng sẽ không còn ràng buộc, sẽ làm một người tự do tự tại......(ừ chắc được tự do với anh..)..

Được rồi.... ngươi cứ về thưa chuyện với Độc Cô Hàn Thiên..... nếu hắn đồng ý điều kiện của ta thì cứ cho người chuyền tin....
Một tháng sau thần y Cửu Linh sẽ tới Đông ngụy điều trị cho thế tử........

Vậy tại hạ xin cáo từ.......... sẽ có hồi âm sớm nhất cho cốc chủ...

Ân..... đi đi..
_____
Hôm nay phủ công chúa được hoàng thượng ban thưởng trước khi xuất giá.....ban cho một ngàn lượng vàng....san hô hai nhánh .tơ lụa năm rương.....ngàn lượng bạc trắng..
Một bộ tống điêu Trâm cài tóc....kim ngân châu báu hai rương...
Hai mươi nô tài....hai mươi nô tỳ... và hai thiếp thân nô tỳ ,khi xuất giá sẽ được gã theo .......

Vũ Nguyệt ngồi trên xe lăng nhìn đoàn người hùng hậu khiên những rương đồ đắt giá của hoàng thượng ban cho mà cảm thấy nhức đầu....

Hiểu tư thì đôi mắt tỏa sáng.... vì những đồ có giá trị rất nhiều...

Tiểu thư ơi...... lần đầu tiên em thấy có nhiều vàng bạc như vậy luôn đó.... còn có vải vóc tơ lụa.....san hô phỉ thúy..... cái nào cũng là đồ tốt...... tiểu thư có phải em nằm mơ không vậy.....?

Hiểu tư........

Dạ em sẽ im lặng ngay.......... hiểu tư biết mình nói quá nhiều.... nên nghe tiểu thư gọi mình liền thức thời im lặng đứng sang một bên.,

nhưng vũ Nguyệt nhìn đôi mắt lấp lánh của Hiểu Tư là biết cô ngốc này đang vui vẻ đây.
vũ Nguyệt nhìn những rương đồ thì biết ,cái này là Bách lý Ngạn muốn trả thù lao làm kẻ nằm vùng cho mình..
Còn hai thiếp thân tỳ nữ... thì chính là muốn dám sát nàng nếu hoàng thành nhiệm vụ chắc chắn sẽ bị xử tử ngay đây...
Hừ.. Bách lý Ngạn...... ngươi tính toán thật sự rất tốt....

Hiểu tư..em đưa bốn mươi gia nhân đi giao việc cho họ,,, từ hôm nay em sẽ là quản gia trong phủ công chúa....
Em cũng sắp xếp phân công cho họ đi....

Tiểu thư em từ nhỏ tới lớn em chỉ biết hầu hạ cho người....
Bây giờ tiểu thư kêu em quản gia làm sao có thể....

Vũ Nguyệt biết hiểu tư không thể quản gia... nhưng chỉ ở đây chỉ có một tháng....sau một tháng thì những người đó sẽ trả về cho Hoàng thượng.... nên chỉ cần một người không có tâm cơ quản lý họ,thì những người đó sẽ không đề phòng và không có thể moi được tin tức gì, với lại bây giờ mà tìm một người để giàn xếp mọi việc cũng không có ai để tin tưởng hơn hiểu tư.....
Nhưng hai thiếp thân tỳ nữ thì nàng sẽ đích thân xem xét rồi......

Hiểu tư không có gì không được .... nếu em làm tốt thì sau này khi ta gả qua Đông ngụy thì sẽ cho em tiếp tục làm ... được không..?

Tiểu thư người nói thật sao?? Vậy em sẽ cố gắng....

Hiểu tư cảm thấy vui vẻ..... vậy nếu sau này làm quản gia thì sẽ không cần phải gả ra ngoài rồi.... hì hì

Vũ Nguyệt thấy hiểu tư...vui vẻ đi làm việc thì lắc đầu cảm khái... ước gì mình cũng được vô tư như nàng..!

Hai người các ngươi tên gì....?

Dạ nô tỳ hạ trúc...
Nô tỳ Cửu Linh..
Ra mắt thẳm Hiền công chúa....

Vũ Nguyệt đánh giá hạ trúc..... chắc là bằng tuổi nàng....dáng người đẩy đà..... nhưng làn da không được sáng lắm.....bàn tay phải có vết chai ở ngón trỏ, tức là hạ trúc có thể là sát thủ Bách lý Ngạn phái tới bên cạnh nàng....
Còn Cửu Linh... vũ Nguyệt chỉ liếc nàng một chút rồi thôi.....

Hai ngươi đi Tây phòng nghĩ ngơi..... tháng sau theo gả qua Đông ngụy.....

Dạ nô tỳ cáo lui........
....







Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net