C14: Tri kỉ (thượng)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 14: Tri kỉ (thượng)

Dịch: Tiểu Công Chúa
Nguồn: meohoangtieuthu.wordpress.com

Tiêu Thiên Vũ dẫn ba người các nàng lên lầu, tiểu nhị lập tức đi lên nịnh hót định gọi món ăn, Kỷ Mộng hào phóng không khách khí vốn muốn gọi toàn bộ các món ăn trong tửu lầu, trong khi A Lăng cái gì cũng chưa nói. Thanh Thanh ban đầu không chịu ngồi xuống, A Lăng bèn kéo nàng đến ngồi bên cạnh, cười nói: "Bên ngoài không giống như trong nhà, ở bên ngoài chúng ta chính là tỷ muội, câu nệ gì lễ giáo."

Thanh Thanh đối với loại vinh quang này không quen lắm, A Lăng đối với mọi người đều lạnh như băng, bỗng nhiên đối với nàng niềm nở như vậy làm nàng tưởng rằng A Lăng có ý đồ. Kỳ thực A Lăng cũng là người, cũng có tình cảm. Nàng vốn cũng là một người cởi mở, nàng kiềm chế tình cảm của bản thân, biến mình trở nên lạnh lùng cũng là lựa chọn bất đắc dĩ. A Lăng phải bảo trụ tính mạng của chính mình, phải bảo vệ em trai, bảo hộ Kỷ Mộng không đầu óc kia khỏi cái chết, bảo trụ giang sơn của Vũ Văn gia, cho nên nàng bắt đầu kiềm chế tình cảm của bản thân. Mỗi lời nói cử chỉ của nàng đều có thể trở thành điểm yếu với người có tâm, nàng không dám đối với ai đó quá tốt, cũng không thể, một khi nàng đối tốt với ai thì người đó sẽ gặp nguy hiểm. Chỉ vì bên ngoài cung, không nằm trong tầm mắt kẻ khác, nàng mới có thể là chính nàng thật sự.

Tiếc là A Lăng sai rồi, một người nói dối nhiều lần thì ngay cả bản thân người nói dối cũng sẽ tin tưởng đây là sự thực. Nàng đem bản thân ngụy trang thành một người hung ác, một nữ nhân lạnh lùng. Dần dần, nàng thực sự trở thành một người lạnh lùng, nữ nhân mang theo vài phần độc ác, nàng đã bị lớp ngụy trang của chính mình ăn mòn.

"Tiểu nữ tử mới tới nơi này, đời người không quen, dựa một chút vốn liếng sơ sài muốn làm chút buôn bán nhỏ, không biết công tử có bằng lòng giúp đỡ không." Lúc uống rượu, A Lăng đi vào luôn đề tài chính.

Tiêu Thiên Vũ có chút say ngà ngà nói: "Chẳng biết cô nương muốn làm ăn gì?"

A Lăng mỉm cười: "Ta muốn mở một tửu lâu bình thường, song ta thường xuyên vắng mặt, mong muốn công tử có thể giúp ta hỗ trợ nha hoàn kia nhiều."

"Cô nương yên tâm giao gia nghiệp cho hai nàng ấy." Tiêu Thiên Vũ nhìn thoáng qua Thanh Thanh và Kỷ Mộng đang say rượu gục trên bàn, vốn lúc đầu ba người nhất định không uống rượu, chịu không nổi sự nhiệt tình của Tiêu Thiên Vũ uống một chút, kết quả càng uống nhiều càng say ngã gục cả nút. Vũ Văn Lăng cũng say, bất quá chưa ngã xuống mà thôi. A Lăng vốn tửu lượng kinh người, nhưng lần này nàng thực sự say, lại không biết người cô đơn càng dễ say.

"Đều không phải hai nàng, là một người khác."

"Cô nương có ba nha hoàn?"

"Nha của ta nha hoàn nhiều lắm, nhưng ta chỉ tín nhiệm có ba nàng ấy."

"Ngươi so với ta cũng còn tốt, còn có ba người có năng lực tín nhiệm, mà ta đây, tuy rằng gia sản bạc triệu, nhưng ta cái gì cũng không có. Ta bên người không có ai đáng để ta tin tưởng. Ta quá cô độc, quá lẻ loi a." Tiêu Thiên Vũ say, ánh mắt hắn mông lung, từ sâu trong ánh mắt say lờ đờ mông lung đó có thể thấy được sâu trong nội tâm hắn rất cô đơn.

A Lăng uống một chén rượu, cười nói: "Cô độc? Lẻ loi? Ngươi nghĩ rằng ta không cô độc lẻ loi sao? Ta là người cô đơn nhất trong thiên hạ. Phong hào cao quý kia đều không phải ta muốn có, ta vẫn muốn làm nữ tử bình thường, mang theo đệ đệ sống một cuộc sống yên bình, thế nhưng đây là hy vọng quá xa vời. Thậm chí làm một nữ tử thanh lâu ta cũng nguyện ý, cũng không muốn làm thiên kim tiểu thư, không muốn a." Nàng tuy rằng say, nhưng vẫn còn vài phần ý thức, không đem chuyện bản thân là Công chúa nói ra.

Tiêu Thiên Vũ thấy vẻ cam chịu của a Lăng, chợt rất đau lòng, nâng chén rượu lên cười: "Nào, làm người cô độc mà cạn chén."

A Lăng uống cạn, đem chén bạch ngọc hung hăng ném xuống đất, cười nói: "Ngươi còn chưa trả lời câu hỏi của ta mà? Nguyện ý giúp ta không?"

"Chúng ta đúng là bằng hữu không?"

"Đương nhiên là bằng hữu." A Lăng vẫn uống rượu tiếp.

"Ngươi đã xem ta là bằng hữu, ta đương nhiên sẽ giúp ngươi, bởi vì chúng ta là bằng hữu."

A Lăng cười ha ha, nàng trong cuộc đời chưa từng cười sảng khoái như vậy. "Hảo, đã là bằng hữu, chúng ta cạn chén." Không đợi nàng nâng chén rượu, tay đã mềm nhũng, cả người bò trên bàn.

Nàng mới vừa ngã xuống, Tiêu Thiên Vũ đứng lên, tay cầm chén rượu rơi trên mặt đất, tự tiếu phi tiếu nhìn khuôn mặt yêu mị của A Lăng. (TCC: chết tỷ chưa, cho mê trai đẹp)

...

Lúc A Lăng tỉnh lại đã là hoàng hôn, nàng đang ngủ trên một cái giường lớn, toàn thân xích lõa. Nàng chỉ lo phát sinh cái gì "ngoài ý muốn", cố gằng nhớ lại chuyện đã xảy ra ban ngày. Nàng nhớ kỹ sáng sớm từ trong hoàng cung chuồn ra, sau đó gặp phải Tiếu đại tiểu thư không biết sống chết, sau lại cùng Tiêu Thiên Vũ cùng nhau uống rượu, kết quả không cẩn thận uống hơi nhiều.... (TCC: không phải hơi nhiều đâu tỷ, là quá nhiều đó, thấy trai đẹp là không còn để ý gì a. A Lăng: ngươi thấy ta không nói làm tới hả?. TCC: ơ e không dám *lẳng lặng lui xuống dịch truyện tiếp)

"Thanh Thanh, Kỷ Mộng, hai ngươi chết đâu rồi." A Lăng xác định sau đó không có chuyện gì xảy ra, bắt đầu gọi hai người đi cùng. Kêu cả nửa ngày cũng không thấy bóng người nào, A Lăng qua loa tìm một bộ xiêm y mặc vào, tùy tiện búi lại tóc đi ra.

Nàng phát hiện mình đang ở trong một tòa viên tử thanh nhã, viên tử này quang cảnh như tranh, nhìn qua giống như cây cầu nhỏ bắc ngang một dòng nước. A Lăng còn không kịp thưởng thức cảnh đẹp trong vườn, chợt nghe có người đánh đàn, thanh âm kia rõ ràng là «Mai hoa tam lộng». Quái, đây rõ ràng là từ khúc Trung Hoa, như thế nào lại truyền đến được vương triều quái đản này (Tác giả: Đất nước này rất sung túc, cẩn thận người hoàng thất cáo ngươi tội phỉ bang. a Lăng: ta chính là người hoàng thất có được hay không, hiện tại vẫn mang quyền nhân sĩ. Tác giả:... (không nói gì))

A Lăng theo tiếng đàn đi đến, chỉ thấy xa xa giữa đình, một tuyệt thế mỹ nam đang đánh đàn, âm thanh tự nhiên này đương nhiên là xuất phát từ tay hắn. A Lăng tuôn mồ hôi, có đúng hay không khí hậu cổ đại quá tốt, sao lại có nhiều mỹ nam tử như vậy. Song mỹ nam đánh đàn tựa hồ tâm tình không tốt, một khúc «Mai hoa tam lộng» [1] được gảy u oán triền miên, xem chừng hắn đang tưởng niệm vị mỹ nữ nào đó.

"Hỏi thế gian tình là gì, khiến cho người thề nguyền sống chết." A Lăng nhìn mỹ nam kia lắc đầu, chậm rãi đi qua, không biết làm sao lại nói ra lời thoại kinh điển của Lý Mạc Sầu.

Âm thanh của nàng không lớn, nhưng lại bị soái ca kia nghe được. Người nọ dường như không ngờ bỗng nhiên có người xuất hiện, tiếng đàn bỗng dừng lại, lập tức nghe thấy âm thanh đoạn tuyệt dây đàn.

"Câu hỏi hay lắm, hỏi thế gian tình là gì, khiến cho người thề nguyền sống chết, có lẽ cô nương cũng là người trong cuộc, mời ngồi." Mỹ nam có chút ngạc nhiên, làm một động tác khách khí. A Lăng ngồi trên ghế đá, vừa đánh đàn vừa hát. Mười ngón tay kích động, khẽ mở đôi môi đỏ thắm, trình diễn một khúc «Tiếu hồng trần» [2] (Cười thế gian). Thực ra chính nàng cũng rất u sầu, vì sao lại dẫn tới phản ứng này vì mỹ nam tâm tình đang khổ sở ư? Duyên số, có lẽ thật là duyên số.

Mỹ nam mở to hai mắt, nhìn nữ tử trước mắt này. Nàng đẹp là thế, mờ ảo là thế. Giọng hát của nàng lại tuyệt vời như thế, tiêu sái như thế, nhưng trên trán nàng lại tràn đầy âu sầu. Một nữ tử sầu muộn như vậy, như thế nào làm ra từ khúc tự nhiên, cời mở như thế này? Nàng, tột cùng là dạng nữ tử gì?

"Lời bài hát thật hay".

"Hay lắm, cùng rượu vang ca, ta chỉ nguyện vui vẻ đến già, thật không dám nghĩ lời bài hát tự nhiên như vậy lại là do A Lăng cô nương làm." Tiêu Thiên Vũ gương mặt nở nụ cười, không biết lúc nào đã đứng bên ngoài đình.

"Đại ca, nàng là khách của ngươi?" Mỹ nam đứng lên hỏi.

Tiêu Thiên Vũ gật đầu, "A Lăng cô nương tính tình luôn lạnh lùng, cũng không nghĩ có lúc như thế này, Thiên Hạo, vận may của ngươi thực không tệ."

"Ta xem vị Thiên Hạo công tử này tâm tình không tốt, nên muốn an ủi hắn một chút mà thôi, không đáng nói là vận may gì." A Lăng khôi phục vẻ lạnh lùng thường ngày.

Tiêu Thiên Vũ cười nói: "Lẽ nào cô nương đối với ta có thành kiến?"

"Không có." Rất lạnh nhạt trả lời.

"Vậy cô nương vì sao đối với ta lạnh nhạt tột cùng, nhưng lại nguyện ý cùng Thiên Hạo phong hoa tuyết nguyệt?" Phong hoa tuyết nguyệt? Có lầm hay không. (Phong hoa tuyết nguyệt: Tình cảm nam nữ) (TCC: soái ca ghen a, ghen là hông tốt nha)

"Từ trong tiếng đàn của Thiên Hạo công tử, ta nghe ra được hắn là một người chí tình chí nghĩa, ta nguyện ý cùng người như vậy làm tri âm, nhưng lại không muốn cùng kẻ ăn chơi trác táng làm bằng hữu. Không nhiều lời vô ích, tỳ nữ của ta ở đâu?" (TCC: chết soái ca chưa, ai bảo có của không chịu giấu, có đệ đệ tài năng đem phe ra làm gì, giờ thành kẻ ăn chơi trác táng rùi thấy chưa.)

"Kỷ cô nương cùng Thanh Thanh cô nương đã dùng xong cơm tối, đang đi dạo trong vườn."

"Tiểu nữ tử cáo từ, mời dẫn ta đi gặp các nàng." A Lăng bước xuống bậc thềm, bỗng quay đầu nhìn Thiên Hạo nói: "Tiểu nữ tử vì «Mai hoa tam lộng» bèn làm một từ khúc, hôm khác cùng công tử bình luận." (Độc giả YY: đó là ngươi làm sao? A Lăng: các đồng chí xuyên qua đều thích ăn cắp bản quyền tác phẩm người khác, ta lại không được sao?)

"Cô nương nói thủ khúc tử này gọi là Mai hoa tam lộng?"

Giải thích:

1. Mai hoa tam lộng (tạm dịch là Đùa Với Hoa Mai):

Hồng trần tự hữu si tình giả
(Cõi trần tự có si tình vậy)
Mạc tiếu si tình thái si cuồng
(Chớ cười chuyện si tình quá cuồng si)
Nhược phi nhất phiên hàn triệt cốt
(Nếu có một lần lạnh thấu xương)
Ná đắc mai hoa phác tỵ hương
(Lúc đó sẽ ngửi được mùi hương của hoa mai)
Vấn thế gian tình vi hà vật
(Hỏi thế gian tình là vật gì)
Chỉ giáo nhân sinh tử tương hứa
(Mà dạy con người sống chết hẹn thề với nhau)
Khán nhân gian đa thiếu cố sự
(Nhìn cõi người bao chuyện nhỏ to)
Tối tiêu hồn mai hoa tam lộng
(Đùa với hoa mai là mê mẫn mất hồn nhất)

Tự đối thoại:

Mai hoa nhất lộng đoản nhân trường
(Đùa với mai lần đầu đau lòng ta)
Mai hoa nhị lộng phí tư lượng
(Đùa với mai lần hai suy nghĩ phí)
Mai hoa tam lộng phong ba khởi
(Đùa với mai lần ba sóng gió nổi lên)
Vân yên thâm xử thủy mang mang
(Mây khói miên mang nước bồng bềnh)

2. Tiếu hồng trần ( Cười thế gian):

Hồng trần lắm nực cười
Si tình lắm cô liêu
Tự cao tự đại thế mà tốt
Đời này còn dang dở
Tâm lại chẳng có phiền não gì
Thầm nghĩ chắc cũng đổi được nửa đời tiêu dao
Khi tỉnh cười với người
Vào mộng thì quên tất
Trách trời sao đến đêm quá sớm
Kiếp sau khó mà tiên liệu
Thôi thì yêu hận cứ một đường xóa bỏ
Cùng rượu vang ca, ta chỉ nguyện vui vẻ đến già
Gió có lạnh cũng chẳng cần phải tránh
Hoa có đẹp cũng chẳng muốn động vào
Cái chính là được một mình phiêu du
Trời càng cao, tâm càng nhỏ
Không cần biết có bao nhiêu nhân quả
Mình ta say khướt
Hôm nay khóc, ngày mai cười
Chẳng cần ai phải hiểu thấu lòng ta
Một thân kiêu ngạo
Hát thật to, múa thật cuồng
Đêm dài đằng đẵng bất giác hiểu ra mình đang tìm kiếm một niềm vui

(Hà Hoa Khứ dịch)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net