C5: Thích khách

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 5: Thích khách

Dịch : Tiểu công chúa
Nguồn: meohoangtieuthu.wordpress.com

Bốn người còn lại chậm rãi lui ra ngoài, chỉ còn Bích Châu "sợ sệt" đứng ở kia. Sau khi ra bên ngoài điện, Thanh Thanh lau mồ hôi đang thi nhau tuôn trên trán: "Gần đây công chúa thật thà phúc hậu như thế nào lại trở nên như vậy, ta xem Bích Châu phải nếm mùi đau khổ rồi."

Thuận Hỉ nói: "Đúng vậy, công chúa sao cứ cố tình hết lần này đến lần khác gây khó dễ cho Bích Châu chứ?"

"A? Công chúa, ta không dám nữa, xin người tha cho nô tì, xin người tha cho nô tì." Đột nhiên từ bên trong truyền đến một tiếng thét chói tai. Bốn người sợ tới mức trong nháy mắt quay đầu bỏ chạy, một khắc cũng không dám lưu lại.

Vũ Văn Lăng lặng lẽ đi tới, vẻ mặt khách khí, chậm rãi hít một hơi, đi tới đi lui nói: "Không còn ai nữa, ngươi vừa rồi giả bộ cũng thật là giống . Ta ở trong mắt bọn họ đã trở thành ác công chúa rồi."

Bích Châu cười nói: "Nô tì mới phải bội phục công chúa đấy, giả bộ giống như vậy, ở trước mặt bọn họ nô tì cũng sợ người ba phần mà."

Vũ Văn Lăng vẻ mặt mất hứng: "Ta ác như vậy sao? Thật là, ngươi mau ăn đi." Nói xong gắp một miếng điểm tâm đút vào miệng Bích Châu.

Bởi vì Thái hậu bên ngoài đã từng nói A Lăng có bệnh, cần phải tĩnh dưỡng, không thể ra khỏi Cẩm Tú cung nửa bước, cho nên nàng cả ngày cứ ở trong cung run rẩy. Sau khi Thụy Tuyết và Tiểu Sương bị trục xuất, Thái hậu lại phái người đưa tới ba cung nữ, bốn thái giám, đều bị nàng đuổi đi. Sau đó lại cho mấy người nữa đến, vẫn là bị đuổi đi. Bởi vì nàng là nữ quyến, thị vệ cũng không dám tự mình tiến vào, như vậy trong cung Cẩm Tú chỉ còn lại sáu người có vẻ trong sạch. Vũ Văn Lăng vẫn cứ ba ngày hai nơi tìm cớ "đánh" Bích Châu một trận, trong mắt người bên ngoài Bích Châu thật sự không còn con đường sống khác, trong đó huyền cơ chỉ có các nàng hiểu rõ. Theo A Lăng quan sát, mấy nô tài còn lại tựa hồ rất tận tâm, không có dấu hiệu làm loạn, dần dần cũng bắt đầu lơi lỏng cảnh giác, dần dần cũng không còn phòng bị.

Cuộc sống ngày qua ngày, trong chớp mắt đã qua một tháng, thời tiết oi bức khác thường, ở trong cung tựa như lửa đốt. A Lăng mặc một bộ trang phục hơi mỏng, phe phẩy cây quạt nhỏ ở ngoài đình hóng gió, Thanh Thanh cùng Bích Châu đứng ở bên cạnh. Đột nhiên không biết từ đâu xông ra một hắc y nhân che mặt, trường kiếm nhắm thằng vào A Lăng.

"Lẽ nào đây là thích khách trong truyền thuyết?" A Lăng mới nghĩ như vậy, vai trái đã trúng một kiếm.

Bích Châu cùng Thanh Thanh sợ tới mức la hét cứu mạng. A Lăng chịu đựng đau đớn trên người, tính toán cùng vậy. Hắc y nhân quyết một trận tử chiến, chợt phát giác bản thân bị thương rất nhẹ. Vừa rồi hắc y nhân kia có thể một kiếm đâm thấu qua tim nàng, vì sao chỉ làm bị thương ngoài da, chẳng lẽ cố tình thăm dò? Trong lúc A Lăng vẫn còn đang thất thần, ngưởi nọ lại lần nữa vung kiếm lao đến. Thanh Thanh bất thình lình lao đến từ trong giày rút ra một thanh đoản kiếm tinh xảo, còn chưa kịp l gì, A Lăng đã nhanh chóng đá vào tay một cước, đồng thời cho nàng một ánh mắt. Thanh Thanh không hiểu ý tứ của A Lăng nhưng vẫn cố tình hoảng sợ kêu to cứu mạng.

Quả nhiên không ngoài dự tính của A Lăng, hắc y nhân này đã một kiếm đâm lệch. Trong nháy mắt, thị vệ la to "Bắt thích khách" chạy vào, hắc y nhân kia đánh nhau một hồi chật vật trốn thoát.

A Lăng được mọi người dìu vào phòng, chỉ chốc lát một phòng đã đầy ắp người. Thái y, Lý Thái hậu, còn có một tiểu hài tử khoảng 7, 9 tuổi, tám phần mười chính là tiểu hoàng đế trong truyền thuyết. Ngoài ra còn có mấy nữ tử xin đẹp, nghe nói đều là thái phi.

Thái y xem mạch cho A Lăng, ra lệnh cung nữ băng bó cho nàng, còn kê đơn thuốc Đông y đáng sợ. Sau khi những thủ tục này hoàn thành, Thái hậu đi tới bên giường a Lăng, lo lắng hỏi: "Trang Hòa, khá hơn chút nào không?" Thanh âm ôn nhu, dịu dàng như từ mẫu, nhưng không hẳn lòng của nàng cũng tử tế như vậy.

A Lăng gật gật đầu, trên giường ngọ nguậy đứng dậy, đối các nữ nhân trong phòng nói: "Các vị mẫu phi, xin thứ cho Trang Hòa mang bệnh trong người, không thể thỉnh an các người được."

Một nữ nhân mặc trang phục tơ lụa màu tím tiến lên, "Ngốc tử nói cái gì vậy, mau nằm xuống, đều là người một nhà, không cần câu nệ phép tắc a."

Tiểu hài tử kia tiến đến nói: "Hoàng tỷ, Trang Hòa tỷ tỷ, người phải nghỉ ngơi thật tốt để mau khỏe mới được".

Trời a? A Lăng vừa nhìn thấy tiều hài tử kia, nói không nên lời. Cùng với đệ đệ đã chết của nàng quả thực giống nhau như đúc, ánh mắt kia, khuôn mặt kia... Không phải là cũng xuyên qua giống nàng đấy chứ?

A Lăng ho một tiếng nói: "Tỷ tỷ không có việc gì, nếu như đệ đệ có thể thường xuyên đến thăm tỷ, tỷ sẽ rất vui".

Tiểu hài tử kia nhìn thấy khuôn mặt A Lăng cũng thất thần, một hồi lâu mới nói:"Hảo, ta sẽ thường xuyên đến thăm hoàng tỷ."

"Mẫu hậu, trời nóng như vậy ta ở trong cung Cẩm Tú buồn bực đối với thân thể không tốt. Bây giờ bệnh của ta cũng đã gần hết, xin mẫu hậu ân chuẩn cho ta được tùy ý đi lại trong cung."

"Được rồi, nhưng phải phái nhiều thị vệ đi theo. Ngươi đó, hù chết ta." A Lăng nghe được nàng không phải thực nguyện ý, trong giọng nói miễn cưỡng này chừng như muốn giết nàng không sai.

"Hoàng thượng, chúng ta đi." Nói xong kéo tay tiểu hoàng đế đi ra ngoài.

A Lăng nói: "Cung tiễn mẫu hậu, chờ ta thân thể khỏe mạnh, tự mình di thỉnh an người." A Lăng trong lòng mừng thầm, thủ vệ của lão bà sắp đi rồi, bản thân chuồn ra không phải càng thuận tiện sao.

"Ai, tỷ tỷ đi rồi, chúng ta cũng đi thôi, Trang Hòa nghỉ ngơi cho tốt".

"Trang Hòa, về sao thường ghé Lưu Ly cung chơi a, ta đi trước."

...

Một đám đều đi rồi, Như Ý điện chẳng mấy chốc trở lại trống trải. Chỉ còn có mấy cung nữa giám sát bên trong, A Lăng nhìn thoáng qua Thanh Thanh, nàng cung kính đứng ở kia, ngoan ngoãn, không có gì khác thường, dường như mới vừa rồi không có chuyện gì xảy ra vậy.

"Ai làm việc gì thì đi làm đi, vết thương nhỏ này không hại ta chết được đâu, Thanh Thau lưu lại dọn dẹp một chút."

Thanh Thanh một mình đứng trước mặt A Lăng, không cúi đầu, không lên tiếng, nói: "Công chúa có gì căn dặn?"

A Lăng cười nói: "Thanh Thanh cô nương, ngươi rốt cuộc là ai, vì cái gì phải đi theo bên cạnh ta?" A Lăng biết rõ nàng không có ý định tổn thương mình, ngược lại còn có ý bảo vệ, cũng chẳng có địch ý gì.

Thanh Thanh cười nói: "Công chúa hẳn là biết rõ ta sẽ không hại người, do đó cần gì phải hỏi nhiều như vậy?"

Vũ Văn Lăng nói: "Thanh Thanh cô nương, nếu ngươi có khổ tâm gì, cứ nói cho ta biết, ta thế nào làm chủ cho ngươi?"

Thanh Thanh nửa muốn nói ra suy nghĩ của mình, nửa muốn giữ trong lòng, nói:"Không có gì, công chúa chỉ cần hiểu rõ, sau khi ta nhận đại ân của tiên hoàng hậu, lúc lâm chung đã phân phó cho ta bảo vệ người, như vậy là đủ rồi."

A Lăng nghĩ thầm: "Trời, mẫu thân hoàng hậu kia suy cho cùng đã sắp đặt bao nhiêu người ở bên cạnh ta nhỉ? Họ đã chịu ân đức gì của bà ấy nhỉ?"

"Lấy tài trí cùng võ công của công chúa, thật là đã làm việc uổng công vô ích rồi." Thanh Thanh đột nhiên nói một câu không đầu không đuôi.

A Lăng nghi hoặc nói: "Ngươi biết ta có võ công?" A Lăng đích thực là đã từng học qua võ thuật, cha là võ sư thì nàng biết sử dụng võ nghệ cũng là việc bình thường mà, tới 10 người bình thường cũng không phải là đối thủ của nàng.

Thanh Thanh nói: "Ta xuất thủ nhanh như vậy, công chúa cư nhiên ngăn được ta, thực sự lợi hại."

A Lăng cười nói: "Nếu biết sự lợi hại của ta, thì đừng giở trò với ta."

Góc nào đó trong hoàng cung.

"Nha đầu bên cạnh nàng kia căn bản là không phải võ lâm cao thủ, công công, có phải chúng ta đã sai sót gì đó rồi không?"

"Không thể, cung nữ bên người Tiêu hoàng hậu nói ngày đó hoàng hậu có cứu một nữ tử, nàng kia nhận di mệnh của người bảo vệ công chúa. Chủ nhân có lệnh, trước khi diệt trừ công chúa, nhất định phải trừ khử nữ tử này."

"Phải, công công, người xem, nàng kia có thể là Bích Châu không?"

"Không đâu, Bích Châu bị công chúa đánh đến chết đi sống lại, không thể là Bích Châu được."

"Công công, đừng quên ... khổ nhục kế"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net