chương 11:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 11:

-Thư Thư tỷ!Ta đến thăm tỷ nè!


Ta đến Xuân Hoa Lâu tìm Tiêu Thư Thư tỷ.Tỷ ấy thấy ta liền cười tươi như hoa chạy đến nắm tay ta kéo vào phòng:


-Vào đây nhanh lên sao cứ khách sáo như vậy chứ?


-Hôm nay tỷ thật xinh đẹp nha!


Ta không khỏi thốt lên.Hôm nay tỷ ấy mặc bộ y phục màu tím nhạt với những hình thiêu hoa mẫu đơn màu vàng thật bắt mắt.Tóc thì xoã tung chỉ dùng một sợi dây màu tím buộc một tý sau đầu.Tuy không trang điểm nhưng vẫn xinh đẹp như thiên tiên.


-Muội cứ nói quá lên thôi!


Thư Thư tỷ mỉm cười đỏ mặt trả lời.Trông tỷ ấy lúc này càng khả ái biết bao nhiêu.Rồi tỷ ấy bỗng dưng nhìn ta chầm chầm:


-Ta thật sự tò mò không biết mặc nữ phục muội sẽ có bộ dạng gì a?


-Ha ha tỷ đừng trêu muội,tỷ không biết đó thôi khi là nữ nhi bộ dạng muội đâu xinh đẹp như tỷ nhưng khi cải nam trang muội cảm thấy mình không thua kém ai đâu nhe?!


Ta nháy mắt tinh nghịch.Tỷ nhìn ta cười nói:


-Hay muội mặc bộ y phục nữ cho ta xem đi!?


Thế là ta bị tỷ ấy kéo vào phòng thay một bộ y phục của tỷ ấy.Ta chọn một bộ y phục màu trắng đơn giản có thêu hoa mẫu đơn màu trắng rất là xinh đẹp.Thư Thư tỷ giúp ta tết lại mái tóc thành một mái tóc đuôi sam dài bằng một đoạn lụa trắng.Sau đó giúp ta cài một vòng trân  châu vòng quanh tóc.Lúc này trông ta thật sự vô cùng thanh tú khiến bất cứ ai cũng không thể không ngoái nhìn.


-Muội đúng là không có vẻ đẹp tuyệt thế giai nhân nhưng muội lại khiến cho người khác cảm thấy muội vô cùng xinh đẹp a…


Ta nghe Thư Thư tỷ khen không thể không thừa nhận là ta cảm thấy nở cái mũi đôi chút a…


-Tỷ cứ  nói quá thôi.


-Song Nhi cũng cảm thấy tiểu thư rất xinh đẹp a!-Song Nhi tươi cười xen vô.


-Muội chỉ giỏi mồm miệng thôi à!


Khẽ nhéo nhéo cái mũi xinh xinh của Song Nhi ta cười bảo.Song Nhi cũng đã thay một bộ y phục màu xanh biển nhạt .Nhìn hai chúng ta chơi đùa cùng nhau làm Thư Thư tỷ không khỏi thốt lên:


-Không ngờ ta lại có hai muội muội khả ái như vậy a…


Nhìn tỷ ấy chống tay trên bàn mắt mơ màng nhìn bọn ta mỉm cười làm ta không khỏi thốt lên:


-Đại mĩ nhân của ta ơi!Tỷ đừng làm bộ mặt đáng sợ đó nữa.


-Ha ha ha…


Tỷ cười to đáp trả.Ta và Song Nhi bĩu môi nói:


-Tỷ/Tiêu tiểu thư làm bọn ta nổi da gà ,da vịt hết rồi đó!


-Ha ha ha……


Đang cười vui vẻ bỗng:


-Mau gọi Tiêu Thư Thư ra đây hầu hạ bổn đại gia ta mau lên!


Một gã hán tử râu xồm,tướng tá bợm trợn đứng dưới lầu la hét.Quý mama khó xử nói:


-Khách quan không biết đó thôi,nơi này đã đổi chủ rồi nên việc hầu hạ của các cô nương phải có sự đồng ý của họ nên…


-Ý ngươi bảo ta không có tiền trả nổi nên mới nói như vậy chứ gì?


Gã ta la hét lên một cách giận dữ.Quý mama khó xử nói :


-Xin lỗi khách quan ta …


-Quý mama người đến là khách ta tất nhiên phải tiếp đón a !


Wa !!!!Ta hoa mắt sao ?Thư Thư tỷ mới đứng cạnh ta bỗng dưng biến mất mà lại xuất hiện dưới đại sảnh vậy nhỉ ?Chả lẽ tỷ ấy biết bay ?Không !Người sao biết bay chứ !Chả lẽ đây là võ công trong truyền thuyết a ?


Ta mở to mắt nhìn chầm chầm dưới lầu xem xét tình hình lúc này.Thư Thư tỷ đang mỉm cười nhìn gã hán tử râu xồm xấu xí kia.Giọng nói ngọt ngào như suối ngọt :


-Sao nào ?Chả phải ngươi muốn gặp ta sao lúc này lại không nói gì hết vậy ?


Từ khi nhìn thấy Tiêu Thư Thư,gã râu xồm không biết tốt xấu mà chảy nước miếng ròng ròng.Nữ nhân trên đời này có mấy ai có được sắc đẹp này cơ chứ ?Nếu nói nàng là tiên nữ hạ phàm cũng chẳng oa nha…


-Qủa ko hổ danh đệ nhất mĩ nữ sánh ngang với Bạch Sở Sở nha !Hôm nay bổn đại gia ta sẽ bao trọn nàng !


-Qủa là vinh hạnh cho tiểu nữ quá nhưng trước khi tiểu nữ hầu hạ người xin hỏi người một câu được không ?


-Mau mau hỏi đi đừng làm mất thời gian của ta ?!


-Ha ha…được ,tiểu nữ muốn hỏi chuyện của 12 năm trước tại Bình Nam  ?


Tự dưng khuôn mặt của Thư Thư tỷ tuy vẫn mỉm cười như cũ nhưng ánh mắt không khỏi loé lên một tia hàn ý khiến Xuân Hoa Lâu bỗng dưng không rét mà run.Những người khách yếu tim đều đã nhanh chân thoát trước,chỉ còn lại vài người to gan ham hố ở lại xem kịch vui.Ta đây cũng cảm thấy lạnh sống lưng vì lần đầu tiên cảm thấy hình tượng mĩ nhân tuyệt sắc trong lòng ta bỗng biến thành sát thủ máu lạnh a !


Gã râu xồm không khỏi chấn động,hắn trừng mắt nhìn Tiêu Thư Thư,lắp bắp :


-Ngươi…ngươi…là ai ?


-Hahaha…-Tiêu Thư Thư mỉm cười câm hận.Ánh mắt toát lên sự lạnh lẽo vô biên –Vào 12 năm trước ở Bình Nam có một gia đình hạnh phúc,chồng thì mở trường dạy chữ,vợ thì dệt vải,họ còn có một đứa con gái 8 tuổi.Nhưng bỗng một ngày có một người đàn ông bị thương ngất trước cửa nhà,hai vợ chồng đó thương người nên đã đưa người đàn ông đó vào nhà chăm sóc…


Tiêu Thư Thư mỉm cười chua sót.Nàng nhắm lại hàng mi xinh đẹp như cánh bướm rồi mở ra nhìn chầm chầm vào gã râu xồm bằng ánh mắt lạnh băng như hàng ngàn mũi tên đang nhắm vào tim hắn,nói tiếp :


-Thế nhưng không ngờ tên đó khi tỉnh lại không biết ơn mà còn dám có ý đồ xấu xa với người vợ xinh đẹp kia…


Nàng siết chặt hai tay lại làm cho ngón tay đâm sâu vào da thịt tới rớm máu nhưng nàng dường như không hề hay biết,nỗi đau của nàng  còn lớn hơn so với vết thương ấy…


-Hắn liền ra tay giết chết người chồng kia,cưỡng bức người vợ đó.Vì quá nhục nhã người vợ đã cắn lưỡi tự tử.Thế nhưng hắn chẳng những không chịu buông tay mà còn định giết nốt người con gái bé nhỏ của hai vợ chồng xấu số kia.Thế là hắn đã đem đứa bé gái ấy dìm xuống con sông trước nhà,vừa dìm đầu nó xuống vừa cười vô cùng vui thích,dìm mãi,dìm mãi cho đến khi đứa bé không còn thở nữa…(HHX :Sao ta thấy hắn giống biến thái vậy kìa ? (_ _|||)).


Gã râu xồm dường như thấy quỷ,liên tiếp lùi về sau.Hắn há hốc mồm dường như không thể tin được.Tiêu Thư Thư vẫn như thế,cứ như nàng đang kể một câu chuyện cổ tích xa xưa,ánh mắt nàng lạnh lùng vô cảm nhìn chầm chầm gã ta như một gã thợ săn đang ngắm nghía con mồi,nghĩ cách làm sao khiến con mồi chết một cách đau đớn,khổ sở nhất :


-Nhưng hắn không ngờ bé gái kia không những không chết mà còn được người cứu sống,dạy võ công trở về báo thù !!!


Bỗng dưng ‘’Vụt’’ một tiếng trong tay áo của Thư Thư tỷ xuất hiện một thanh kiếm bóng loáng sáng ngời khiến tất cả mọi người kể cả ta đều hít vào một ngụm khí lạnh.Lúc này tỷ ấy dường như biến thành một ác ma từ địa ngục đến đòi mạng gã râu xồm kia.Gã ta ngã ngồi trên mặt đất,khuôn mặt méo mó vì sợ hãi :


-Ngươi…ngươi đừng qua đây !


-Ta chờ cơ hội này 12 năm rồi ngươi có biết không ?Ta biết ngươi ham mê tửu sắc,thường dạo quanh các kĩ viện vì vậy ta mới tìm đến kĩ viện này ở đây chờ ngươi…cuối cùng đã chờ được ngươi !
Tiêu Thư Thư như âm hồn bước từng bước nhẹ nhàng về phía gã râu xồm.Gã ta nhanh chóng bò dậy,cúi đầu quỳ lạy :


-Xin cô nương tha mạng cho ta…ta không muốn chết a…


-Câm miệng !-Tiêu Thư Thư gầm nhẹ,ánh mắt như hiện ra tia lửa-Dương Đại ngươi ngày xưa ngươi giết người thống khoái lắm mà,sao giờ lại xin tha mạng như một con chó ?


-Ta…ta là chó !Xin cô nương tha cho ta a !


-Ngươi ko xứng đáng được tha mạng !


Thấy Tiêu Thư Thư bước về phía mình,gã râu xồm nhanh chóng bỏ chạy.Một nhát kiếm vung lên từ phía sau :


-A A A……


Gã râu xồm hét lên đầy đau đớn.Hắn ngã lăn ra sàn máu me bê bết.Tất cả mọi người trong Xuân Hoa Lâu hét lên,vài người đã bỏ chạy khỏi hiện trường.Ta trố mắt nhìn.Wa !!!Võ công trong truyền thuyết đây sao ?Thư Thư tỷ ra tay lúc nào mà ta không nhìn thấy rõ vậy nhỉ ?Nhanh,gọn,lẹ và tuyệt đẹp a !Qủa thật muốn tỷ ấy biểu diễn lại lần nữa ghê a 1(HHX :Nguyên tỷ…tỷ mới là biến thái nhìn người ta giết người mà còn tâm trạng khen tặng như vậy a ?!)


-Ngươi đừng lo,ta không giết chết ngươi đâu…tuy ngươi đáng chết nhưng ta không phải loại người như ngươi giết người không gớm máu,ta chỉ cắt đứt gân chân của ngươi để ngươi không làm hại ai được nữa…


Nắm lấy cổ áo tên râu xồm,ném thẳng hắn ra ngoài cửa.Một nữ tử như Tiêu Thư Thư không ngờ lại mạnh như vậy,với vóc người nhỏ nhắn,khuôn mặt xinh đẹp như thiên tiên kia ai nghĩ rằng lại có võ công cao cường như vậy.Gã ta bị ném mạnh xuống đất,Tiêu Thư Thư nghiến răng nói :


-Tốt nhất ngươi đừng cho ta gặp lại ngươi nếu không  lần sao ta không chỉ cắt gân chân nhẹ nhàng như vậy đâu.CÚT !!!!


Nói xong,nàng quay lưng bỏ vào trong.Nhìn khắp lượt quang khách trong Xuân Hoa Lâu còn sót lại,khẽ nhúng người mỉm cười :


-Thư Thư xin lỗi làm mọi người hoảng sợ,xin được thanh toán tất cả tổn thất của các vị đêm nay.


Thế là Xuân Hoa Lâu nhanh chóng khôi phục làm ăn buôn bán như cũ,cứ như chả từng xảy ra chuyện gì vậy.Đúng là cổ đại có khác !Xem ra họ đã quen với những việc đánh đấm của giang hồ rồi a…


-Làm muội hoảng sợ rồi chăng ?


Tỷ ấy bước đến bên cạnh ta từ khi nào.Ta bĩu môi nói :


-Hơi giật mình một chút vì đây là lần đầu tiên thấy cảnh này ngoài đời a…


Nói thật lúc trước xem phim cổ trang,hành động mĩ thấy cảnh chém giết này ta xem riết nên cũng thấy bình thường thôi.Ta vẫn có một thắc mắc nên hỏi :


-Sao tỷ nhận ra được hắn ta vậy ?Chả phải đã hơn 12 năm rồi sao ?


-Nếu muội từng hận một ai đó đến mức muốn ăn xương ,uống máu hắn thì cho dù hắn hoá thành tro muội cũng sẽ nhận ra…


-Ồ !


Ta ồ lên một tiếng rồi trầm ngâm một chút rồi hỏi :


-Sao tỷ không giết hắn luôn ?Tỷ hận hắn lắm mà.


-Giết hắn thì sao chứ ?-Thư Thư tỷ mỉm cười chua xót-Cha mẹ ta sống lại được sao ?


Ta im lặng thở dài.Tự dưng ta ôm lấy tỷ ấy,dụi khuôn mặt vào lòng tỷ ấy nói :


-Muội cho tỷ mượn vai nè có muốn khóc không ?


-Ha ha ha…


Thư Thư tỷ không khóc mà ôm ta cười thật tươi.Tỷ đưa tay xoa xoa đầu ta :


-Muội thật là đáng yêu a !


Thư Thư tỷ đi đến bên cây đàn trong phòng nói to làm cho cả Xuân Hoa Lâu đều nghe rõ :


-Thư Thư xin chuộc lỗi vì đã làm kinh động tới các vị bằng một bài hát do Thư Thư sáng tác mang tên ‘’Phong Ba Kiếp’’.


Ngón tay nhẹ khẩy trên dây đàn,tiếng nhạc cất lên làm Xuân Hoa Lâu ồn ào nhanh chóng chìm vào im lặng.Tất cả mọi người đều im lặng chìm vào từng khúc nhạc êm dịu như dòng suối ấy…


-‘’Giông tố cuộc đời kéo ta vào vòng xoáy,cố thoát ra nhưng càng lún sâu,phải chăng hận thù trả rồi sẽ được thanh thản ?Có thể làm quay lại ngày xưa?Có thể đưa ta về chốn cũ? Hay chỉ là làm mình lún sâu hơn ?Ta tự hỏi ta tự trả lời,chén rượu bi ai không say được.Kiếp này ta chỉ có thể sống mà ko thể làm theo ý mình há uổng phí đời ta ?Giông tố không đốn ngã ta,ta cứ sống.Dùng lời ca tiếng hát làm thanh thản bản thân…’’


Giọng hát buồn mà cao vút,làm trái tim tất cả mọi người rung động.Ta không khỏi cảm thấy trái tim mình đập mạnh mẽ,có lẽ khi viết bài hát này Thư Thư tỷ đã vằn vặt với nỗi lòng của bản thân,xem có nên trả thù hay không ?Trả thù xong thì làm gì ?Được gì ?Một đời người ai biết sẽ xảy ra những gì ?Số mệnh con người nào ai đoán được ?Rồi ta lại nhớ tới bản thân ta cũng là một người trôi dạt giữa dòng đời,muốn níu kéo kỉ niệm nay còn đâu...


-Muội đang nghĩ gì vậy ?


Nghe tỷ hỏi ta mới giật mình thì ra ta chìm đắm trong ca từ của tỷ mà không hay biết Thư Thư tỷ đã đàn xong từ bao giờ ?Ta tự dưng cũng muốn học đàn tranh như tỷ ấy :


-Tỷ có thể dạy muội đàn được không ?Muội muốn học !


-Được !


Thư Thư tỷ trả lời ngay lặp tức và nhìn ta mỉm cười :


-Muội muốn học,ta dạy muội !


Thế là từ đó ngoài việc Thư Thư tỷ là chị em kết nghĩa ra thì tỷ ấy trở thành sư phụ của ta.Tin ta đi !Ta nhất định sẽ giỏi hơn sư phụ của mình cho coi hắc hắc hắc….(HHX :Nguyên tỷ leo xuống a !Coi chừng đụng máy bay !*Nguyên tỷ (nở mũi) :He he ta thích vậy đó a !Làm gì ta nào ?Với lại thời này đâu có máy bay a~~ ^.^)   

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net