Chương 14: Kế hoạch giải cứu Nhậm Ngã Hành

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


  Lệnh Hồ Xung mở mắt tỉnh dậy, hắn thấy một hòa thượng lớn tuổi và gầy gò đang xem mạch cho hắn.



"Lệnh Hồ thí chủ đã tỉnh", ông nói, "ta là Phương Chứng, trụ trì Thiếu Lâm Tự".



Hắn biết nàng cuối cùng đã đưa được hắn đến Thiếu Lâm. Hắn và Phương Chứng nói chuyện với nhau. Ông nói Dịch Cân Kinh hoàn toàn có thể chữa trị được cho hắn, nhưng yêu cầu hắn phải gia nhập làm đệ tử Thiếu Lâm.



Ông ta còn đưa cho hắn xem thư mà Nhạc Bất Quần gửi cho toàn thể võ lâm, trong đó nói đã trục xuất hắn khỏi sư môn vì hắn giao du với ma giáo, hạ nhục uy danh của Hoa Sơn. Dĩ nhiên là trong hắn không có bất kì một cảm giác đau buồn nào nhưng vẫn phải thể hiện cảm xúc ấy ra mặt. Hắn từ chối lời đề nghị của Phương Chứng, lấy cái cớ rằng dù bị trục xuất nhưng hắn cả đời vẫn mang ơn phái Hoa Sơn sâu nặng, tuyệt không gia nhập phái khác.



Đây chỉ là cái cớ, lí do thật là hắn không muốn dây dưa với Thiếu Lâm để mang thêm trong người một rào cản khi đến với nàng. Trong đầu hắn đã có sẵn 1 kế hoạch, trong kế hoạch đó Phương Chứng sẽ vui vẻ hai tay giao Dịch Cân Kinh ra cho hắn. Nếu kế hoạch theo đúng ý hắn, những kẻ hà hiếp hay có ý đồ xấu với Bại Bại của hắn thảm rồi. Hắn hơi nhếch mép cười rất kín.



Hắn từ chối Phương Chứng, rồi hỏi về nàng dù hắn biết thừa hiện giờ nàng ở đâu.



"Phương trượng", hắn hỏi, "không biết vị cô nương đi cùng tại hạ bây giờ đang ở đâu?"



"Lão nạp chỉ thấy thí chủ ngất xỉu ngay trước cổng thiếu lâm, không thấy vị cô nương nào cả. Có khi cô ấy bỏ đi rồi", ông ta hơi ngập ngừng khi nói dối hắn.



"Đại sư là người xuất gia không biết nói dối, hơn nữa ngài đức cao vọng trọng, tại hạ tin tưởng đại sư", hắn đá đểu.



Cái hắn cần chính là cảm giác mắc nợ hắn của Phương Chứng, ông ta càng áy náy càng có lợi cho hắn. Hắn thấy ông ta đôi lúc không dám nhìn thẳng vào mắt hắn. Tuy hắn không học Dịch Cân Kinh nhưng cũng ở lại Thiếu Lâm 2 ngày để dưỡng sức, sau đó hắn xuống núi.



Cánh cửa Thiếu Lâm đóng lại sau lưng hắn, hắn tự nói với lòng:



"Tiểu Bạch, chúng ta tạm chia tay một thời gian để ta đi làm những chuyện cần phải làm. Lần sau gặp lại, giữa chúng ta chỉ có nụ cười và nước mắt hạnh phúc. Sẽ không còn nước mắt khổ đau nữa, ta xin hứa"



Sau đó, hắn gạt bỏ nỗi nhớ, bước mạnh xuống núi. Mục tiêu bây giờ của hắn là gặp gỡ hai cha con họ Nhậm.



Hắn đi được một đoạn đường thì gặp người của phái Tung Sơn đang vây đánh một cô gái, dĩ nhiên đó là Doanh Doanh. Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy Doanh Doanh trực tiếp, không qua lớp mạng che mặt. Có lẽ cô ít tiếp xúc với ánh nắng mặt trời do ít ra ngoài, hoặc do luôn mang mạng mà nhìn khí sắc cô hơi nhợt nhạt, không sống động như Bại Bại của hắn.



Hắn đoạt được 1 cây kiếm, liên thủ với nàng ứng phó với bọn người của phái Tung Sơn. Công bằng mà nói, võ công của Doanh Doanh cũng không tệ. Kết hợp thêm với độc cô cửu kiếm của hắn thì dư sức đánh lui bọn người kia. Hắn và nàng có một cuộc trò chuyện xã giao ngắn ngủi, dĩ nhiên nàng có cảm giác hơi bất mãn khi hắn cố tình không nhận ra nàng.



Người ta nói đàn ông là động vật chuyên tâm, não của anh ta hầu như một lúc chỉ làm được một việc. Khi đi săn anh ta cũng chỉ tập trung vào một con mồi, và hắn nghĩ khi yêu cũng như vậy. Trái tim của hắn chỉ tràn ngập hình ảnh của tiểu Bạch, ngồi cạnh Doanh Doanh mà sao đầu óc hắn cứ bay ngược về tiểu Bạch của hắn. Giờ này nàng đang làm gì? Hắn thấy hắn là một sự tương phản rõ nét với chính Lệnh Hồ Xung trong nguyên bản, tên kia lúc nào cũng nói nói - cười cười. Lúc này hắn ngồi cạnh Doanh Doanh mà chủ yếu là nàng nói, hắn nghe. Nàng như một con họa mi, hót líu lo liên tục bên hắn. Còn hắn, hắn đang nghĩ đến một câu hát trong một bài hát nổi tiếng ở tiền kiếp:



Chim vẫn hót trong vườn đấy thôi

Chỉ có trong tôi, ngày đã sang đêm lâu rồi



"Bạch! Sao khi xa em, anh thấy mọi thứ đều nhạt màu mất rồi". Hắn lại cầm một nhành cây theo thói quen vạch trên cát hai chữ Đông Phương. Rồi hắn lặng lẽ xóa đi, không để cho Doanh Doanh thấy. Hai chữ ấy ở trong tim hắn là được rồi.



Đêm đó, hắn ngồi trên 1 bãi cỏ với Doanh Doanh. Vì để đạt được mục đích, mong nàng dắt hắn đi tìm Nhậm Ngã Hành mà hắn kể cho nàng chuyện hắn bị nội thương, chuyện "bà bà" dạy đàn cho hắn, đưa hắn lên Thiếu Lâm. Hắn cố tình làm ra vẻ không phân biệt được ai là bà bà, dồn mọi việc cho ĐPBB để càng thôi thúc các ý định sẵn có trong đầu của Doanh Doanh.



Nàng nói sẽ dẫn hắn đi tìm một người, người này chắc chắn có thể chữa khỏi nội thương cho hắn. Hắn đồng ý đi theo nàng. Sáng ngày mai họ sẽ lên đường. Nàng đã lên xong kế hoạch giải cứu cha nàng nhờ sự xuất hiện của hắn.



"Ta thấy chân khí trong người nhộn nhạo, muội kể cho ta nghe 1 câu chuyện để phân tán sự chú ý được không?", không hiểu sao hắn lại nói với Doanh Doanh như vậy.



Có lẽ hắn muốn ngừng nói, để nàng liến thoắng một lát và tranh thủ nghỉ ngơi. Doanh Doanh ngồi trầm ngâm, chắc để suy nghĩ ra một câu chuyện để kể. Rồi nàng bắt đầu.



"Câu chuyện này là mẹ của muội kể cho muội nghe khi bé..."



"Trước khi muội kể chuyện, hãy kể về mẹ của muội được không?", hắn cố tình hỏi



"Mẹ của muội rất yêu thương muội, khi muội 6 tuổi thì mẹ muội bị bệnh. Bệnh vài ngày thì bà mất", giọng nàng trầm buồn.



"Huynh xin lỗi đã hỏi muội chuyện thương tâm. Bà ấy ở trên trời thấy muội trưởng thành như vậy chắc hắn cũng được an ủi lắm", hắn nói thật lòng.



Như vậy mẹ của nàng do bệnh mà chết, không liên quan đến tiểu Bạch của hắn, chí ít trong thế giới này là như vậy. Hắn thấy tiểu Bạch của hắn như vậy là không nợ gì Doanh Doanh cả. Hắn sẽ nói tiểu Bạch giải độc tam thi não thần đan cho nàng, mặc dù việc trúng độc hoàn toàn là do đời cha ăn mặn - đời con khát nước. Nhưng hắn không nỡ thấy một cô gái bị độc hành hạ.



"Ở tây phương có một nước lớn tên là Phất Lâm.", nàng bắt đầu kể, "Ở đất nước đó có một học giả nổi tiếng tên Ni Mạc Đa. Có một lần ông ra ngoài du ngoạn, nhặt được một bộ trang phục rất đẹp. Đặc biệt nhất là bộ y phục đó biết nói chuyện"



"Ồ, câu chuyện thật là thần quái rồi", hắn khích lệ nàng, "ta thích những chuyện như vậy".



Nhưng trong lòng hắn thì thực sự nghĩ, nếu ai có một bộ quần áo như vậy thì thật sự thê thảm rồi. Ngay cả lúc ngươi đi nhà xí mà vẫn có một giọng nói lải nhải bên tai thì làm sao tập trung được.



"Ta xin lỗi đã cắt ngang, muội kể tiếp đi", hắn nhe răng cười với nàng



"Bộ y phục này miệng nói tiếng người, nó nói nó là bộ y phục của một vị quận chúa Phất Lâm quốc. Vị quận chúa này bị yêu pháp nhập vào, phải có người lấy bộ quần áo này trao tận tay quận chúa mới có thể hóa giải yêu pháp, giúp nàng được tự do. Ni Mạc Đa nảy sinh lòng hiệp nghĩa, đã leo đèo lội suối, vượt trăm ngàn gian khổ để tìm và trao được bộ y phục cho nàng. Khi được hóa giải yêu pháp, vị quận chúa này mới nảy sinh lòng ngưỡng mộ, muốn gả cho Ni Mạc Đa."



"Quả thật là một câu chuyện hay, Ni Mạc Đa thật có phúc", hắn lại nhe răng cười với Doanh Doanh.



"Nếu câu chuyện chỉ như vậy thì mọi việc kết thúc vui vẻ rồi. Ni Mạc Đa phải về bẩm báo với cha mẹ trước khi cưới quận chúa. Ai ngờ tên yêu nhân lại nhập vào chàng, khiến chàng hôn mê và quên mất tiểu quận chúa.", nàng lại kể, "Xung ca, nếu chàng là tiểu quận chúa thì chàng sẽ làm gì?"



"Chắc là tìm hắn để nói rõ", hắn đáp hờ hững. Hắn đã quá già cho thể loại truyện thiếu nhi này rồi.



"Nhưng trong lúc Ni Mạc Đa hôn mê, chàng được 1 cô gái khác cứu. Chàng đem lòng cảm kích và muốn cưới cô gái này", nàng lại tiếp tục.



Hắn biết nàng đang muốn nói việc tiểu Bạch giả danh nàng để đi với hắn. Hắn vẫn cười khẩy và tiếp tục nghe.



"Lúc gặp lại tiểu quận chúa, Ni Mạc Đa xem nàng ta như người qua đường. Tiểu quận chúa rất đau khổ", nàng ta lại tiếp tục.



Câu chuyện của nàng ta chủ yếu là tiếp tục oán trách cô gái kia cướp đoạt chàng trai của tiểu quận chúa, và tiểu quận chúa quyết tâm giành lại bằng được. Nàng kể xong, quay sang nhìn hắn, vẻ mặt ra chiều oán trách. Nàng đang đợi hắn nói vài câu bênh vực và khen ngợi vị tiểu quận chúa kia.



"Câu chuyện của nàng thật là hay Doanh muội à", hắn nói, "nhưng ta thấy vị tiểu quận chúa đó quả thật cũng hơi nhỏ nhen. Nàng chỉ gặp người ta có một lần mà đã đòi hắn lấy nàng. Hắn có quyền được yêu một người con gái khác chứ. Xét ra là nàng ta nợ ơn hắn, chứ hắn có nợ gì nàng ta đâu."



Đây là hắn nói theo nội dung câu chuyện của nàng. Còn thực tế, là hắn nợ nàng hay nàng nợ hắn vào lúc này thật khó nói.



Dừng một chút rồi hắn lại tiếp tục: "Còn cô gái đã ra tay cứu chàng trai, cô chắc cũng phải hi sinh rất nhiều, giữa họ cũng trải qua bao nhiêu kỉ niệm. Ta thấy tình cảm của họ là xứng đáng hơn. Nếu ta là tiểu quận chúa thì ta sẽ đi tìm người khác biết trân trọng nàng ta hơn chứ không xen vào làm gì".



Hắn lại nhớ đến tiểu Bạch, nàng đã bao nhiêu lần suýt mất mạng khi cứu hắn. Hắn thấy Doanh Doanh nhìn hắn, thất thần. Chắc nàng không thể ngờ được hắn lại phản ứng hoàn toàn khác với mong đợi của nàng. Hắn muốn cho nàng quen dần và chấp nhận thực tế hắn sẽ không yêu nàng.



"Có thể ta hơi tối dạ, không hiểu nổi câu chuyện của nàng. Nhưng đó là một câu chuyện hay, cảm ơn nàng kể cho ta nghe", hắn nói, "ta cũng mệt rồi, ta đi nghỉ trước đây. Sáng mai chúng ta phải đi sớm".



Hắn nằm xuống và thấy nàng vẫn còn ngồi đó, nhìn bâng khuâng.



Sáng hôm sau, hắn và nàng lên đường đi đến Mai Trang, tìm Giang Nam Tứ Hữu để giải thoát phụ thân nàng.

 



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net