Chương 14: Khai mở bảo tàng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
huynh đệ và Lã Hùng. Nhưng tiếc thay họ chần chừ không nghe lời ta nên gia đình thọ hại. Ta cảm thấy có lỗi với hai người bọn họ. Ta cũng nghe được tin tứ vương gia bị chính thập nhị vương gia hại chết. Chỉ hi vọng nửa tấm bản đồ không lọt vào tay y.

Sau khi mọi việc lắng xuống, ta trở lại nơi này lần cuối, ngồi viết lại hết toàn bộ nội dung kế hoạch để nếu hậu nhân của ta hoặc của hai vị tướng quân có vào được nơi này sẽ hiểu chi tiết mọi chuyện.

Nếu hậu nhân hai nhà Đông Phương và Lã đọc được những dòng này, ta thành thật có lời xin lỗi các ngươi. Tuy rằng tiền nhân của các ngươi chủ động đồng ý tham gia vào kế hoạch nhưng cũng do ta lôi kéo, thúc ép họ. Ta cũng phần nào có lỗi.

Riêng Xung nhi, nếu con đọc được bức thư này, ta thành thật xin lỗi hai mẹ con. Ta là một kẻ si tình tuyệt vời nhưng là một người chồng, người cha tệ bạc. Tất cả những gì ta làm đều chỉ vì nàng ấy mà phần nào không nghĩ đến cảm nhận của hai mẹ con các ngươi.

Hàng ngày ta tiếp xúc với mẹ của con nhưng chỉ có bóng hình của nàng ấy trong tim, có lẽ hôn nhân của chúng ta cũng là một sai lầm khác của ta. Để giải thoát cho cả hai, ta quyết định bỏ hai mẹ con ngươi để ra đi. Quyết định đó có thể là hèn nhát nhưng theo ta là cần thiết ..."

Đến đây thì hắn phần nào đã hiểu được hết mọi chi tiết của vấn đề. Hắn quay sang nhìn nàng, "thật không ngờ ta và muội cũng thật có duyên, tất cả mọi việc này đều do cha ta si tình cô cô của muội"

"Phải, ta cũng không ngờ phụ thân huynh lại là kẻ si tình đến mức như vậy. Ông ấy bạc tình với mẹ con huynh nhưng suốt đời si tình với cô cô của ta"

"Muội có trách ông ta đã lôi kéo cha muội vào việc này không?" hắn đắn đo rồi hỏi

"Cũng khó mà trách được, là cha của muội tự nguyện, vì lợi ích của ông ta và cả tình cảm dành cho mẹ muội nữa. Thử hỏi, nếu giờ có ai ra tay bất lợi với Nghi Lâm thì huynh có khoanh tay đứng nhìn không?" nàng hỏi hắn

"Muội nói cũng đúng, yêu ai thì yêu cả đường đi lối về. Nếu có kẻ dám gây hại cho Nghi Lâm thì ta là kẻ đầu tiên không tha cho hắn"

Hắn im lặng một chút rồi bỗng cười phá lên, "ta tính ra may mắn hơn ông ta rất nhiều. Ông ta cả đời si tình một cô gái nhà họ Dương, ta thì mỗi ngày đều hai tay ôm ấp hậu nhân nhà họ Dương". Nói đoạn, hắn lấy tay ôm ngang người nàng, nàng vốn vẫn đang ngồi trên lòng hắn để cùng đọc chung bức thơ.

"Phải, sau chuyện này chàng càng phải biết trân trọng thiếp. Hậu nhân nhà họ Dương rất có giá đấy," nàng được dịp bắt nạt hăn, "nếu chàng có lỗi, ta sẽ bỏ đi cho chàng hối tiếc cả đời"

"Thật không ngờ nương tử của ta lại là hoàng thân quốc thích, cô cô muội lại còn là thái hậu nữa cơ đấy", hắn nói đùa rồi cắn vào vành tai nàng, "cả đời này ta sẽ không buông tay, muội đừng hòng rời khỏi ta. Dù có là hoàng đế tranh đoạt ta cũng không buông tay, ta khác với ông ấy"

"Tính ra mỗi người tham gia vào kế hoạch này đều có một số phận và mục đích khác nhau," nàng đăm chiêu.

"Phải, cha ta là vì si tình, cha muội vì tình cảm với mẹ muội, còn Lã thúc thì vì cái quan niệm về trung quân của ông ta, sợ giang sơn rơi vào tay ngoại tộc. Cuối đời ông ấy thường hay ngồi hoài niệm, không biết ông ấy có cảm thấy hối hận hay không," hắn đáp lời

"Nếu chàng là ông ấy, chàng có tham gia kế hoạch hay không?" nàng hỏi

"Ta không làm chuyện ngu ngốc như vậy, mấy cái quan niệm nhà nho cổ hủ ta không quan tâm. Với ta chỉ có hạnh phúc của muội và hài tử của chúng ta sau này là quan trọng nhất," hắn không ngần ngại trả lời.

"Tính ra cha của huynh rất biết nhìn người và thuyết phục người khác," nàng nói

"Phải, chỉ trừ việc thuyết phục bản thân phải quên đi cô cô của nàng," hắn nói và cầm lấy một bức thư khác trong bì thư và bắt đầu đọc.

Bức thư này chỉ là kiểm kê lại các vật phẩm trong kho tàng, số lượng tài sản cực lớn nhưng hắn không quan tâm lắm.

" ... ta để lại hai tấm áo hộ thân, vố dĩ ta định dùng để cùng nàng thoát thân trong kế hoạch. Tấm áo này phải rất khó khăn ta mới cướp đoạt được từ sứ thần nước La Sát (nước Nga), đao kiếm bất xâm. Quả là hai kiện bảo vật ..."

Đọc đến đây hắn giật mình, chạy đi tìm bằng được hai chiếc áo. Hai chiếc áo không biết được làm bằng chất liệu gì, rất nhẹ và màu đen tuyền. Hắn lấy một thanh kiếm gần đó, đâm thử và đúng là không xuyên được qua được. Trong tác phẩm "Lộc Đỉnh Kí" có nhắc đến hai chiếc áo này, một được Vi Tiểu Bảo dùng và một được Khang Hy sử dụng. Không ngờ trong đời này đều bị cha hắn nẫng tay trên, thật là hảo thủ đoạn.

"Quả là bảo vật," nàng quan sát rồi nói, "đao kiếm bất xâm. Theo muội dự đoán, chưởng lực nếu gặp tấm áo này chắc hẳn cũng sẽ bị vô hiệu hóa hết 3 hoặc 4 thành"

"Phải, nếu muội và ta mặc vào, dù là 5 tên cao thủ kia liên thủ cũng khó lòng đả thương chúng ta được," hắn giục nàng, "nàng mau mau cởi áo ngoài, mặc vào cho ta xem thử"

Nàng chiều ý hắn, cởi quần áo và mặc vào mỗi tấm áo lót màu đen. Chiếc áo rất nhẹ và co giãn, bám sát vào thân hình lồi lõm của nàng. Nàng thử xoay xở và không gặp bất kì khó khăn nào. Màu đen tương phản với da nàng càng làm cho nàng trở nên khiêu khích.

"Muội thật quyến rũ," hắn cười nham nhở, kéo nàng vào lòng và tranh thủ hôn hít.

"Sắc lang," nàng chu mỏ mắng và xấu hổ đến ửng hồng đôi má. Nàng phát hiện kể từ sau khi gặp nạn, hắn càng ngày càng say đắm nàng. Chỉ riêng hôm nay hắn đã khen nàng xinh đẹp đến hai lần. Nàng cười hạnh phúc.

"Ta vốn là một đại sắc lang," hắn cười, "nàng mặc tấm áo này vào khiến ta yên tâm thêm rất nhiều. Với võ công của nàng, thêm tấm áo này ta tin chắc không còn ai có thể đả thương nàng nữa rồi"

"Chàng cũng phải mặc vào đi," nàng thè lưỡi trêu.

"Phải, phải, ta cũng sẽ mặc. Xem ra cha chồng để lại cho nàng dâu bảo vật thật quý giá. Đây là lần đầu tiên ta muốn cảm tạ ông ấy".

Bức thư vẫn còn dài, hắn quay trở lại đọc tiếp tục, hi vọng sẽ lại có thêm niềm vui bất ngờ.

"... năm xưa ta đứng đầu học sĩ trong triều, được tự tiện vào kho sách của hoàng cung. Sách vở trong này thật là nhiều, ta rất thích. Đại Minh chúng ta vốn đã chinh phục Đại Lý, đánh bại quân Nguyên nên sách vở trong cung rất hỗn tạp, gồm cả chiến lợi phẩm từ Đại Lý và từ một số nước bị nhà Nguyên xâm lược như Tây Hạ, Thổ Phồn ...

Kho sách vở này vốn không có ai đụng đến, ta phải ngồi phân loại từng quyển nên rất mất thời gian, rất may là ta yêu mến sách nên tìm được rất nhiều tư liệu quí. Có một số sách chắc là về võ học, ta vốn không biết gì về lãnh vực này nhưng cũng thuận tay thu lấy, hi vọng hậu nhân nếu có cơ hội cũng nên luyện tập để nâng cao sức khỏe. Ta cảm thấy sức khỏe của mình dạo này cũng yếu đi ..."

Hắn bước vội đến giá sách, nhìn xem cha hắn lén vơ vét được thứ gì từ triều đình. Những gì hắn tìm được quả thật đáng kinh hỉ. Nước Đại Lý vốn bị Chu Nguyên Chương tiêu diệt, ghép vào tỉnh Vân Nam. Cha hắn đã tìm được hai quyển kinh thư "Nhất Dương Chỉ" và "Lăng Ba Vi Bộ" trong mớ sách vở tịch thu được từ hoàng gia Đại Lý.

Về phần Tây Hạ, cha của hắn không hiểu vì nguyên có gì thu gom được được hai quyển bí tịch "Bạch hồng chưởng pháp" và "Tiểu vô tướng công". Sau một hồi ngẫm nghĩ, hắn nhớ lại thì ra Lý Thu Thủy từng là hoàng thái phi của Tây Hạ nên võ công của bà tồn tại ở đây cũng không phải quá lạ.

Hắn còn thấy ghi chú của cha hắn trên cuốn sách "Tiểu vô tướng công" là "Không tìm thấy 'đại vô tướng công', thật đáng tiếc. Có lẽ cuốn sách này chỉ ghi lại những điều nhập môn, nhưng lão phu vẫn để lại cho hậu nhân". Hắn cười sằng sặc, nếu Lý Thu Thủy mà biết cha hắn chê võ công của bà chỉ vì chữ "tiểu" chắc hắn sẽ uất lắm.

Thấy hắn coi trọng bộ sách như vậy nàng cũng tò mò lật xem. "Thật sự là những võ công rất huyền ảo, không thua kém gì Quỳ hoa bảo điển và Dịch cân kinh", nàng ngạc nhiên lẫn vui mừng.

"Muội từng nhớ ta kể cho muội về phái Tiêu Dao không?" hắn cười, "Tiểu vô tướng công và Bạch hồng chưởng pháp là tuyệt thế võ công của phái Tiêu Dao. Có điều ta phải nói rõ cho muội, võ công phái Tiêu Dao có một đặc điểm nổi bật, đó là người luyện dù đã già hơn 80 tuổi vẫn giữ được vẻ thanh xuân".

"Thật sao?", nàng sửng sốt nhìn hắn, phụ nữ có ai không thích đẹp và trẻ lâu.

"Phải, dù luyện tập cũng không tăng thêm được võ công của muội bao nhiêu đâu. Võ công của muội vốn đã gần đến cảnh giới cao nhất rồi, luyện thêm các môn võ công khác cũng vậy thôi," hắn cười, "nhưng mà giữ được trẻ lâu cũng thật là đáng luyện, phải không?"

Nàng cười hì hì với hắn. "Nhưng muội phải cẩn thận," hắn dặn nàng, "trong lịch sử đã có người kiêm tu Dịch Cân Kinh và Tiểu Vô Tướng Công quá gấp gáp dẫn đến tẩu hỏa nhập ma, muội cứ từ từ, đừng gượng ép". Hắn nghĩ đến Cưu Ma Trí nên thầm nhắc nhở nàng.

"Dĩ nhiên là muội biết rồi," nàng biết hắn lo lắng cho nàng, "huynh đừng quên, về võ công ta còn là sư phụ của huynh đấy". Nàng lại thè lưỡi trêu hắn.

"Phải, phải, vì quá lo lắng cho muội nên ta quên mất," hắn cười trừ, "nói về võ học nàng là tông sư, ta chỉ là học việc".

"Còn về Nhất Dương Chỉ và Lăng Ba Vi Bộ kia?" nàng hỏi. Dù sao đây cũng là những võ học thất truyền quá lâu, nàng không biết cũng phải. Hắn cũng phải bịa ra vô tình đọc được sách cổ trên Hoa Sơn và hỏi thăm Phong Thanh Dương mới biết được những điều này.

"Lăng Ba Vi Bộ vốn cũng là một thân pháp của phái Tiêu Dao, tiền nhân của Đại Lý vô tình học được nên chắc để lại cho hậu nhân của họ. Bộ thân pháp này chuyên để tránh né, dựa vào Kinh Dịch để di chuyển, gần giống như Độc Cô Cửu Kiếm của ta. Chỉ khác Độc Cô Cửu Kiếm là dùng thân pháp để tấn công kẻ thù, chỉ tiến chứ không lui. Lăng Ba Vi Bộ này thì dùng để né tránh, hai mục đích hoàn toàn khác nhau do đó cũng không có tác dụng với ta nhiều lắm", hắn nói.

Hắn nói đúng sự thật, cả hai đều sử dụng Kinh Dịch nên gần gần tương tự, do đó hầu như loại trừ nhau. Hắn vẫn thích tấn công hơn là phòng thủ, nên Lăng ba vi bộ này hắn xem như có thêm cho vui thôi. Đây đơn thuần chỉ là một thân pháp, còn khinh công đường dài vẫn do nội lực quyết định, lăng ba vi bộ hơi bị thần thánh hóa lên trong tiểu thuyết của Kim Dung. Cái hắn quan tâm nhiều hơn chính là bộ Nhất Dương Chỉ kia.

"Nhất Dương Chỉ này thì khác, sẽ có tác dụng rất lớn với ta. Nội lực Dịch Cân Kinh của ta vô cùng hùng hậu nhưng ta không biết xuất chưởng ra như thế nào cho hiệu quả nhất. Nhất Dương Chỉ này vô tình lại là một môn võ công dùng ngón tay công kích tầm xa, rất thuận tiện cho ta", hắn cười.

Trước giờ hắn vẫn thấy bản thân giống Trương Vô Kỵ khi học xong "Cửu Dương Thần Công", không biết vận dụng thuần thục cho đến khi học được "Càn khôn đại nã di". Hắn chỉ giỏi mỗi kiếm pháp, công phu quyền cước vẫn còn kém. Có bộ Nhất Dương Chỉ này sẽ giúp hắn khai thông các thắc mắc về vận dụng nội lực để xuất chưởng. Lúc này hắn mới có thể xem như quyền cước và kiếm pháp toàn tài, sẽ lại phát triển lên một tầng cao mới.

Hắn còn tiếp tục sục sạo kho sách của cha hắn, phần lớn đều là sách về binh pháp, quân sự. Hắn tìm thấy một cuốn "Tiên thiên công" bị cha hắn ghi chú là "Sách dạy tu tiên, có phần vớ vấn" và xếp vào trong xó. Hắn đọc sơ qua mấy trang, đúng là có bàn luận về hòa hợp giữa cơ thể và thiên nhiên, giúp sống lâu trường thọ. Chắc cha hắn ban đầu cũng tò mò đọc thử, sau khi đọc xong thì không tin. Thật ra đây là võ công đắc ý nhất của Vương Trùng Dương truyền lại cho hoàng đế Đại Lý lúc đó.

Nếu ông ta biết cha hắn gọi võ công của ông là thuật tu tiên chắc sẽ đội mồ sống dậy mắt. Hắn nói cho nàng nghe để cùng cười. Xem ra cha hắn đã để lại cho cả hai 5 bộ võ học rất quý giá. Triều đình đúng là nơi Ngọa Hổ, Tàng Long. Loại bí tịch gì nếu cẩn thận cũng có thể tìm thấy.

"Ta quyết định sẽ luyện thử Nhất Dương Chỉ, nàng thì tập luyện thử võ công của phái Tiêu Dao nhé," hắn đề nghị, "để xem chúng ta ai hoàn thành trước nào".

Bây giờ đang là mùa đông, đi lại khu vực này cũng khó khăn nên hắn chưa muốn đưa ra kế hoạch trả thù tên thập nhị vương gia vội. Hắn cũng cần phải có thời gian để nghĩ ra một kế sách chu toàn, thôi thì tận dụng chút thời gian thảnh thơi này cùng nàng ở nơi đây, sống an nhàn và tập luyện thêm một vài loại võ công cho vui.

Hắn mất 15 ngày để thành thục Nhất Dương Chỉ, có lẽ nhờ sẵn nội lực hùng hậu của Dịch Cân Kinh hỗ trợ. Cảm giác thật sự giống như Trương Vô Kỵ năm xưa, chỉ tốn vài canh giờ để luyện xong Càn Khôn Đại Nã Di mà người khác cả đời luyện không xong.

Nhất Dương Chỉ là võ công chí dương, cực kì phù hợp với nội công cương dương của Dịch Cân Kinh, mỗi chỉ của hắn phát ra có sức công phá khủng khiếp. Công bằng mà nói, võ công này mỗi lần xuất ra rất tốn sức lực, may mà nội lực của hắn vô cùng dư dả. Hắn còn có một sự kết hợp rất sáng tạo, đó là dồn "Hàn Băng Chân Khí" và trong chỉ pháp, bảo đảm chỉ pháp dưới tay hắn đã được đưa lên một tầm cao mới, trong cương dương có âm hàn.

Trong thời gian rảnh, hắn có đọc và tu luyện thêm "Tiên Thiên Công" của Vương Trùng Dương, dĩ nhiên là chưa thể hiểu hết. Nhưng nhờ đọc bộ võ công này giúp hắn cũng giải thích được một số chỗ mù mờ khi học Dịch Cân Kinh, phải nói hai thứ này bổ sung khá tốt cho nhau. Như vậy võ công của hắn càng thêm hỗn tạp, kết hợp giữa Tăng và Đạo.

Nàng ngược lại chỉ mất 10 ngày để luyện hai môn võ công Tiêu Dao kia. Quả thật thiên phú võ công của nàng cao hơn hắn rất nhiều.

"Võ công của Tiêu Dao chú trọng sự nhẹ nhàng, uyển chuyển. Nó rất phù hợp với Quỳ Hoa Bảo Điển của muội tu luyện," nàng cười hớn hở, "thậm chí có một số chiêu trong Quỳ Hoa Bửu Điển trước đây muội thi triển còn gặp khó khăn, bây giờ thi triển dễ dàng hơn rất nhiều"

"Vậy còn Bạch Hồng Chưởng pháp thì sao?" hắn hỏi nàng.

"Chúng ta giao thủ đi, muội sẽ cho huynh thấy," nàng nhìn hắn và khiêu khích. Nàng cười hì hì như có âm mưu gì đó.

Hắn và nàng giao thủ với nhau, hắn dùng Độc Cô cửu kiếm kết hợp với Nhất Dương chỉ vừa học được để tấn công nàng. Nàng thì nhẹ nhàng, phiêu dật như một tiên nữ dùng quỳ hoa bửu điển tấn công hắn. Sau hơn 10 chiêu, nàng bất ngờ phóng một cây kim thêu về phía hắn. Hắn nghĩ nàng phóng trật, vì cây kim thêu bay chếch sang trái nhưng rồi bất ngờ bẻ ngược lại tấn công hắn. Hắn phải rất vất vả mới né tránh được.

"Điều này?..." hắn ngạc nhiên nhìn nàng.

"Đây chính là Bạch hồng chưởng pháp của phái Tiêu Dao, có thể điều khiển được hướng xuất thủ. Nếu kết hợp với quỳ hoa bảo điển của muội, bảo đảm có thể tung ra nhưng đòn tấn công không ai ngờ đến," nàng cười

"Nàng lúc này thật sự là Bất Bại, ta cũng không phải đối thủ của nàng," hắn cười. Bây giờ hắn mới nhớ lại được điều độc đáo trong chưởng pháp của Lý Thu Thủy. Không ngờ sự kết hợp này rất phù hợp với nàng. Nàng càng bá đạo hắn càng yên tâm hơn.

Hai vợ chồng đã ở trên núi nửa tháng, hắn và nàng lững thững ra ngoài, đi dạo xuống các thôn làng bên dưới. Hắn ngồi trò truyện với người dân nghèo, hỏi han về Tuyết Sơn phái. Người dân ở đây ai cũng bị môn phái này ức hiếp, đều tỏ ra căm giận. Nhiều người còn bị bọn hòa thượng phái này hạ sát vì dám không đóng những khoản xu thuế bất hợp lý. Ngay cả một số cô nương nhà lành cũng bị bọn chúng bắt lên chùa mua vui, thật sự đây là một ổ trộm cướp núp dưới bóng hòa thượng.

Hắn ngẩng đầu nhìn ngọn núi tuyết rồi lại nhìn ngôi chùa ở chân núi. Hắn khẽ kín đáo mỉm cười nhếch mép. Nàng nhìn thấy, với những gì nàng hiểu về trượng phu, nàng biết chắc sắp có người phải khốn khổ với hắn. Trượng phu của nàng vốn chưa bao giờ tự nhận là một quân tử.

Read more:   


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net