Chương 14: Khai mở bảo tàng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


  Lệnh Hồ Xung vẩn vơ đi xung quanh một vòng nhưng vẫn không tìm được bất kì phương án thoát thân khả dĩ nào. Với khinh công của hắn, việc ôm nàng lên khỏi miệng vực tuy khó khăn nhưng vẫn khả thi. Tuy nhiên, lên đến miệng vực sẽ có 5 tên cao thủ và một lũ lâu la đang chờ sẵn, như vậy chỉ có đường chết. Nếu không tìm cách thoát thân, sáng hôm sau 5 tên kia sẽ xuống đây, kết quả dành cho vợ chồng hắn cũng chỉ là cái chết.

Hắn quyết định quay về bên nàng, nằm xuống ôm nàng và tận hưởng những giây phút ngọt ngào cuối cùng của cả hai. Gặp và yêu được nàng ở kiếp này, hắn cảm thấy thỏa mãn. Điều duy nhất day dứt là thời gian của hai người quá ngắn, chỉ hơn 2 năm. "Càng nhìn em, yêu em hơn và yêu em mãi...", hắn nhìn nét mặt nàng lúc đang ngủ mà cảm thấy đau xót.

Trời gần sáng, hắn đi ngắm quang cảnh xung quanh để tìm chút hi vọng cuối cùng, dù rất mong manh. Cảnh vật xung quanh vẫn tối tăm và lạnh lẽo. Bỗng một sự kiện khiến hắn chú ý. Hắn thấy le lói chút ánh sáng từ dưới mặt đầm nước hắt lên. Hắn sững người tự hỏi tại sao lại có sự lạ lùng này?

Một ý nghĩ táo bạo khiến mạch máu toàn thân hắn như dừng hẳn lại, đầm nước này chắc hẳn thông đến một nơi khác. Nếu hắn đoán đúng, mặt bên kia của đầm nước quay về hướng đông, nơi sẽ hứng ánh sáng mặt trời trước. Điều này chỉ quan sát được vào buổi sáng sớm, khi ánh sáng le lói truyền từ phần sáng sang phần tối của hồ nước, khi cả hai mặt đều đã sáng thì không ai nhận ra được. Hắn ngay lập tức quay trở về, đánh thức nàng dậy. Hắn cởi áo của bản thân, buộc tay hai người dính chặt với nhau, như vậy nàng không thể trôi xa khỏi hắn được.

Sau một đêm nghỉ ngơi, nàng cũng đã hồi phục được đôi chút. Phu phụ hắn vận nội công Dịch Cân Kinh, cùng nín thở và lặn xuống hồ nước. Thời gian quá gấp gáp, họ không có lựa chọn nào khác. Với cao thủ như họ, việc nhịn thở dưới nước lâu hơn người thường gấp nhiều lần. Do nàng còn yếu, hắn là người phải bơi về hướng có ánh sáng và kéo nàng theo. Sau một quãng đường khá dài dưới nước, cuối cùng hắn và nàng cũng trồi lên được. Cả hai hít thở thật căng, chưa bao giờ họ cảm thấy việc còn thở được lại hạnh phúc đến như vậy.

"Đây là một bờ vực khác," hắn quan sát nhanh rồi nói với nàng, "như vậy là có hai dãy núi thông với nhau, hồ nước này chảy ngầm bên dưới"

"Xem như chúng ta thoát được một kiếp nạn," nét mặt nàng hiện lên sự hạnh phúc, dù vẫn còn vẻ mệt mỏi.

"Phải, hiện giờ trời đã sáng, bọn chúng khó lòng phát hiện được hồ nước thông sang nơi khác trong một khoảng thời gian ngắn," hắn tính toán, "chúng ta phải ngay lập tức tìm cách thoát khỏi nơi này"

Hắn bế nàng lên khỏi mặt nước, tiến đến vách đá để tìm cách thoát lên trên. Giờ này, bọn người kia hẳn con đang sục sạo từng tấc đất ở nơi hắn vừa thoát khỏi. Hắn ngồi vận công điều tức nửa canh giờ để phục hồi sức lực, sau đó lại một lần nữa buộc nàng thật chặt vào lưng. Hắn rút thanh kiếm đeo ở phần hông, sau đó nhún người phi thân lên vách đá. Mỗi khi đuối sức, hắn lại lấy kiếm đâm thật sâu vào vách, hớp một hơi không khí rồi lại tiếp tục lao lên trên. Công việc đèo thêm một người, phi thân lên vách đá cao thẳng đứng quả thật là một việc nặng nhọc khủng khiếp, nhưng vì tình yêu hắn cắn chặt răng và dồn hết sức lực bản thân. Rất may nội công của hắn hùng hậu và khinh công của hắn cũng thuộc loại tuyệt thế vô song mới thực hiện nổi.

Khi lên được đến bờ vực thì thanh kiếm của hắn cũng vừa gãy, cơ bắp của hắn gần như muốn rách thành từng mảnh. Thanh kiếm của hắn sử dụng là thanh Hi Di kiếm, vốn là một thanh danh kiếm được Nhạc Bất Quần sử dụng khi trước. Sau này, sư nương giao lại cho hắn để phát huy thêm kiếm pháp Hoa Sơn, phần nào lấy lại thanh danh của bổn phái. Hắn không từ chối và vẫn sử dụng cho đến hôm nay. Xem như thanh kiếm này đã hi sinh để cứu hắn một mạng.

Dù rất đau nhức trong người, hắn vẫn cố gắng dìu nàng đi xuống núi và tìm vào một thôn gần đó. Tại đây, hắn xin tá túc tại nhà một ông lão nửa buổi để hồi sức, sau đó nhờ ông mua một cỗ xe ngựa cũng như thuê người đánh xe để rời đi. Xem như tính mạng của vợ chồng hắn được bảo toàn trong gang tấc.

Hắn thầm cảm ơn trời đã nghe lời khấn nguyện của hắn và cũng tự hứa sẽ yêu nàng nhiều hơn, khi gần mất nàng hắn mới hiểu nàng quan trọng với hắn như thế nào, quan trọng hơn cả bản thân hắn.

"Xem ra số mạng của muội là phải bị rớt xuống vực một lần," hắn thầm nghĩ, "nhưng khác với nguyên tác, ta không bỏ rơi muội mà chúng ta đã cùng nhau vượt qua. Hi vọng từ giờ muội không còn phải gánh bất kì một tai vạ nào nữa". Hắn khẽ vuốt tóc nương tử đang gối đầu lên đùi hắn say ngủ.

Sau 5 ngày, nàng hoàn toàn hồi phục và bọn hắn đã đào thoát về một thành ở phía đông nam Bắc Kinh. Lúc này thì cho dù 5 người bọn chúng đuổi đến hắn cũng không sợ nữa. Hắn và nàng thuê một khách điếm và bắt đầu xem xét chiến lợi phẩm mà bọn họ suýt phải dùng mạng sống để đổi. Hắn ráp 2 mảnh bản đồ với nhau, địa điểm bí mật nằm giữa một vùng đồi núi.

Tuy nhiên, các ký tự trong bản đồ bị người vẽ cố tình biến đổi, thành một loại mật mã để che giấu thông tin. Đây lại đúng là ngành học kiếp trước của hắn, hắn bảo nàng cho hắn một chút thời gian suy nghĩ rồi ngồi lì trong phòng. Sau hơn 2 ngày ngồi suy nghĩ và kiểm nghiệm, hắn bước ra nhoẻn miệng cười cùng nàng

"Chúng ta phải đi đến Tứ Xuyên một lần rồi, họ chôn giấu kho tàng tại dãy núi Đại Tuyết Sơn"

"Đại Tuyết Sơn? Trùng hợp vậy ư?" nàng khẽ kêu lên.

"Trùng hợp?" hắn cũng ngạc nhiên không kém.

Lúc này nàng mới kể cho hắn nghe câu chuyện về lão hòa thượng của phái Tuyết Sơn, người vốn là huynh đệ kết nghĩa của Tả Lãnh Thiền. Từ khi hắn hồi phục trí nhớ có quá nhiều chuyện xảy ra nên chuyện này nàng chưa đề cập đến.

"Thật thú vị, lại có kẻ dám tìm nương tử Đông Phương Bất Bại của ta gây sự," hắn cười, "nhân tiện dịp này ta cũng muốn xem mặt mũi phái Tuyết Sơn này thế nào"

Hai phu thê hắn lại lên đường đi đến dãy núi được đề cập đến trong câu chuyện "Liên Thành Quyết" của Kim Dung, nơi đây được mô tả là dãy núi quanh năm tuyết phủ. Bây giờ cũng đã chớm bắt đầu mùa đông, quang cảnh nơi này chắc cũng đẹp lắm. Sau mọi chuyện xảy ra, quả thật hắn muốn cùng nàng đi đến nhiều vùng đất lạ, có thêm thời gian bên nhau. Hắn không bao giờ thấy thời gian bên nàng là đủ cả. Kiếp trước lúc nào hắn cũng mong có cơ hội đến thăm núi Phú Sĩ ở Nhật, được ngắm tuyết cùng người con gái mà hắn yêu.

Sau nhiều ngày rong ruổi trên đường, hắn và nàng cũng đã đến được khu vực Đại Tuyết Sơn. Bộ quần áo lông cừu trắng tinh khôi càng tôn thêm màu da sáng của nàng. Nếu quả thật thế gian có hoa tuyết, nàng sẽ là đóa hoa tuyết rực rỡ nhất.

"Tiểu Bạch, muội thật đẹp," hắn nhìn nàng trìu mến

"Huynh thật là lẻo mép mà, đã lấy nhau rồi mà vẫn còn khéo nịnh," nàng vênh mặt rồi khẽ nở nụ cười khoe hàm răng ngọc với phu quân.

"Muội biết không, ngày nào được nhìn thấy nụ cười của muội là ngày bình an đối với ta," hắn vòng tay qua lưng nàng, kéo nàng đi sâu vào khu làng phía trước.

Quanh khu vực Tuyết Sơn cư dân quả thật rất thưa thớt, chỉ có vài khu làng nhỏ. Người dân ở đây tương đối nghèo và hiền hậu. Hắn ngầm hỏi về phái Tuyết Sơn thì người ta trỏ đến một ngôi chùa nằm ở đằng xa, dưới chân ngọn núi tuyết lớn nhất, đó là đại bản doanh của môn phái. Nơi này quá xa với kinh thành, khí hậu lại khắc nghiệt nên hầu như không chịu sự quản lý của quan phủ. Tuyết Sơn phái là thế lực cai quản toàn bộ khu vực này, bọn chúng còn thay mặt cả quan phủ để thu tiền thuế, thích làm gì thì làm mà không ai dám phản đối.

Hắn tạm thời không quan tâm đến môn phái này, trước tiên hắn cần đi vào kho tàng của cha hắn để lại để tìm hiểu tường tận câu truyện về thân thế của cả hai. Theo bản đồ của ông để lại, khu vực này có 5 ngọn núi tuyết liền nhau, nơi chôn giữ bảo vật nằm trong hang động ở lưng chừng ngọn núi tuyết lớn nhất.

Hắn và nàng mua một ít vật dụng và một đàn chó kéo xe rồi tìm đường lên núi. Bản đồ đã được vẽ lại hơn 30 năm trước, hắn dự kiến để tìm được hang động chắc cũng phải mất vài ngày nên đã mua đầy đủ lương thực và đồ giữ ấm mang lên núi.

Sau hai ngày tìm kiếm vất vả theo vết một số kí hiệu trên núi vẫn còn được giữ lại sau nhiều năm, cuối cùng hắn đã tìm thấy lối vào vẽ trên tấm bản đồ. Đó là một cửa động khá lớn, có thể cho hơn năm người song song bước vào. Chắc hắn đây là một hang động thiên nhiên được bọn họ tìm thấy và mở rộng thêm.

"Trong này có rất nhiều cạm bẫy chết người, muội tuyệt đối phải đi vào đúng các vết chân của huynh nhé", hắn nói. Hắn xua đàn chó chạy xuống núi vì hiện chúng đã hết tác dụng, rồi cầm đồ đạc mang theo bước vào hang động. Nàng lập tức bám sát theo sau.

Đến lúc này, bộ thân pháp của Lã thúc truyền cho hắn mới bắt đầu phát huy tác dụng. Trong hang động có xây rất nhiều bậc đá để đặt chân bước đi, nhiều bậc đá trong đó là miếng mồi nhử, chỉ cần bước sai 1 bước có thể kích hoạt cơ quan phóng ám khí để kết liễu người xâm nhập. Hắn theo bộ thân pháp, bước từng bước xâm nhập vào trong. Hắn và nàng cầm sẵn trên tay mỗi người một ngon đuốc để soi đường. Trên đường đi vào, hắn có gặp vài ba xác người chết khô, đây có thể là vài kẻ xấu số vô tình phát hiện được hang động và bỏ mạng vì tò mò.

Càng đi sâu, hang động càng hẹp dần nhưng đoạn cuối lại mở rộng để đi đến một gian phòng. Gian phòng này được ngăn cách bởi một lớp cửa rất dày. Sử dụng chiếc chìa khóa do cha hắn để lại, hắn và nàng hồi hộp vì sắp tiếp xúc với bí ẩn mà cả hai đã tốn quá nhiều công sức để tìm hiểu. Nếu không có chiếc chìa khóa, chắc hẳn cũng không ai dám sử dụng thuốc nổ trong hang động vì có thể sẽ chôn vùi tất cả.

Tất cả tài sản của cha hắn và của nhiều người khác thu thập đều được tập trung trong sơn động này. Hắn đốt sáng tất cả các ngọn nến đã được chuẩn bị sẵn trong hang và chiêm ngưỡng tác phẩm của cha mình. Một góc của sơn động được dùng để chứa vàng, toàn vàng khối. Hắn cũng không có khả năng phán đoán tổng cộng có bao nhiêu lượng vàng, cả đời hắn chưa được thấy nhiều vàng như vậy. Bên cạnh vàng còn có các giá sách chứa một ít sách vở, hắn cười thầm, đúng là tính cách của cha hắn. Chỉ không biết đây là sách vở gì mà ông xem trọng như thế. Ở một góc khác của sơn động là một chiếc bàn đá, trên đó để sẵn một ít giấy tờ. Có lẽ đây chính là đầu mối quan trọng của mọi chuyện. Hắn cảm thấy trong hang động không khí rất thoáng, thật phục sự sắp đặt của tiền nhân, không biết họ lấy các đường thông khí ở đâu.

Hắn bình tĩnh ngồi xuống chiếc bàn đá, nàng thì ngồi lên lòng hắn, cả hai bắt đầu đọc các tài liệu được chuẩn bị sẵn trên bàn.

"Hậu sinh nhã giám, lão phu tên Lệnh Hồ Thu Vũ, là Nội các Đại Học sĩ - Lại bộ Thượng thư triều Minh, đời hoàng đế Gia Tĩnh. Năm 19 tuổi, lão phu đỗ tiến sĩ, bắt đầu làm một chức quan nhỏ trong triều. Đỗ được làm quan, lão phu quyết đem hết sở học phục vụ cho nước nhà để thỏa chí tang bồng.

Những năm đầu, lão phu được Dương đại học sĩ lão tiền bối, khi đó là Lễ bộ Thượng Thư trong triều giúp đỡ và dìu dắt rất nhiều, lão phu thật sự cảm kích Dương đại nhân. Dần dần, quan hệ giữa lão phu và ông ta càng trở nên thân thiết, lão phu cũng hay lui tới gia thất của ông ta. Lão phu đã quen biết nàng, Dương Nhã Khanh là con gái của Dương đại nhân trong thời gian đó. Càng tiếp xúc, lão phu càng đem lòng yêu mến nàng, ta tin tưởng nàng cũng dành tình cảm tốt đẹp cho ta. Trong thời gian này, ta cũng quen biết Đông Phương Thiết Tâm huynh đệ, y vốn là một viên tướng trẻ có tài cũng đang đem lòng yêu thương Dương Tuyết Vân, là em gái nàng ..."

Đọc đến đây, hắn và nàng quay sang nhìn nhau, sự thật quả là bất ngờ, thì ra người cha hắn yêu là chị ruột của mẹ nàng. Hèn gì ông ta lấy tên là Vũ Hoài Khanh khi về ở ẩn, mục đích để tưởng nhớ đến bà ta.

"... Tạo hóa thật không chiều lòng người, trong một lần xuất cung vi hành, hoàng đế Gia Tĩnh ghé thăm phủ Dương lão, nhìn thấy nàng và cũng đem lòng si mê nhan sắc của nàng ấy. Hoàng đế sau đó ra chiếu nạp phi, triệu nàng vào cung. Ta đau khổ nhưng cũng đành buông tay, ông ấy là chí tôn hoàng đế, ta làm sao có thể ngăn cản.

Vài năm sau đó, trong một lần ra ngoài điều tra một vụ án vơ vét ngân khố, ta được Mai Hương muội cứu mạng khỏi bọn sát thủ hung tàn. Hương muội thổ lộ đã đem lòng thầm yêu ta, ta cũng có cảm tình tốt đẹp với muội ấy nên cả hai đã nên duyên phu phụ. Về sau ta mới biết đây là một quyết định sai lầm, tình cảm đó không phải là tình cảm yêu đương mà chỉ là sự biết ơn, trong tim ta lúc nào cũng vẫn nhớ đến Nhã Khanh muội muội.

Gia Tĩnh đối với nàng thật ra cũng khá tốt, điều đó khiến ta được an ủi. Sau hai năm, nhân hoàng hậu băng hà, ông ta đã phong cho nàng lên làm hoàng hậu để thay thế. Ông ấy và nàng cũng đã có với nhau một nam hài, ta thầm thấy may mắn cho số phận của nàng.

Nhưng một lần nữa tạo hóa trêu người, phiên bang tiến cống một mĩ nhân nhan sắc thiên kiều bá mị, vốn không thua kém gì nàng. Gia Tĩnh vốn là một kẻ hoang dâm vô độ nên liền say đắm giai nhân ngoại tộc, ông ta có mới nới cũ và dần ghẻ lạnh với nàng. Khi hoàng đế và vị phi tử ấy có con, ta nghe phong phanh được ông muốn phế hậu, đày nàng vào lãnh cung để lập y thị làm hậu. Quả thật vết thương của ta vừa lành thì ông ta lại muốn chọc ngoáy, đụng đến từng ngóc ngách sâu nhất trong nỗi đau của ta. Đời này ta khi ta còn sống ông ta đừng hòng động được đến nàng. Ta thừa hiểu cuộc sống của một phế hậu trong lãnh cung là thế nào.

Ông ta đã cướp đoạt của ta thứ quý giá nhất, khi chán chê ông ta liền quay sang chà đạp, vứt bỏ. Ta cảm thấy phẫn nộ và quyết định phải phế ông ta. Lòng ta đã quyết, tình cảm và sự tự tôn của một nam nhân trong ta đã thắng cái thứ quan niệm ngu trung si ngốc. Trong những năm sau đó, ta lên kế hoạch phải hành động thế nào.

Về nguồn tài chính, ta bắt đầu thay đổi bản chất làm quan của mình, vì nàng ta bất chấp tất cả. Ta bắt đầu vơ vét của cải, chèn ép quan lại bên dưới, bòn rút chi phí dành cho quân sự, nông nghiệp, dân sinh. Bất kỳ thứ gì bòn rút được ta đều bòn rút. Gia Tĩnh hoang dâm và mê mẩn Đạo giáo, lão giao tất cả cho triều thần trong triều, mà đứng đầu chính là ta. Ta biết đời sau sẽ đánh giá ta là một kẻ đại gian thần, sử sách sẽ thóa mạ ta nhưng ta không để tâm.

Ta bắt đầu lôi kéo hai vị tướng quân trọng yếu trong triều là Đông Phương Thiết Tâm tướng quân và Lã Hùng tướng quân. Đây là hai vị tướng trụ cột trong triều, một người là Bình Bắc đại nguyên soái, một người là Tây Chinh đại nguyên soái. Cả hai nắm giữ hơn phân nửa binh lực của quốc gia.

Với Đông Phương huynh đệ, ta dùng tình cảm và phân tích thiệt hơn để thuyết phục. Ta biết đệ ấy rất yêu thương thê tử của mình. Nếu nàng bị đày vào lãnh cung, hẳn thê tử của đệ ấy cũng sẽ đau khổ cho tỉ tỉ của mình. Quan trọng hơn, đệ ấy lúc đấy sẽ dính dáng đến một vị phế hậu, sẽ trở thành cái gai trong mắt Gia Tĩnh và tương lai cả gia đình chưa biết sẽ thế nào. Không có gì nguy hiểm bằng trong tay nắm quyền lớn nhưng trở thành hậu họa trong mắt hoàng đế. Như vậy, Đông Phương huynh đệ đồng ý gia nhập kế hoạch với ta.

Với Lã Huynh đệ, ta cũng không khó khăn tìm được lý do. Ông ta là một người tư tưởng bảo thủ, lúc nào cũng giữ những quan niệm lề lối cố hữu. Ta bảo nếu Gia Tĩnh phế hậu, lập phi tử ngoại bang kia lên làm hậu, con của nàng ta sẽ nối ngôi vua. Như vậy ngôi hoàng đế sẽ trở thành hoàng đế của dòng máu ngoại bang, như vậy cả đời ông ta bảo vệ cho giang sơn này để làm cái gì khi nó bị pha tạp bắt nguồn từ chính người đứng đầu. Chúng ta có trung là trung với gia tộc nhà Chu, không phải trung với một mình Gia Tĩnh. Thà như lật đổ Gia Tĩnh, vốn đã là một hoàng đế hoang dâm và không có tài năng, trao quyền cho một vị vương gia xứng đáng còn hơn. Mưa lâu thấm đất, dần dần ông ta bị ta thuyết phục.

Kết nối được với binh lực, việc cuối cùng ta chỉ cần thuyết phục một vị vương gia tham gia vào kế hoạch. Ta quyết định chọn tứ vương gia, ông ta cũng là một người có tài và có danh vọng tốt. Việc thuyết phục vị vương gia này càng dễ dàng hơn, trên đời này có ai dễ dàng từ bỏ cám dỗ của ngai vàng.

Như vậy, trong suốt hơn 3 năm chúng ta chuẩn bị mọi mặt về quân sự, tài chính và cả kế hoạch tấn công. Mỗi người chúng ta ai cũng đều đóng góp tiền của, sức lực vào kế hoạch. Chúng ta gom góp hết tài lực vào nơi này. Trong thời gian này, Gia Tĩnh nhiều lần đề xuất phế hậu nhưng không thành vì bị nhiều triều thần trong triều can ngăn, ông ta làm ta ngày càng căm ghét đến cực điểm.

Chúng ta tạo nên 2 bức bản đồ, 1 chìa khóa kho tàng và 1 nguyên tắc để di chuyển trong nơi này, mỗi người nắm giữ một thứ trong tay. Nơi này trùng trùng cơ quan, bẫy rập, nếu di chuyển chỉ cần sai một bước chân thì hậu quả khó lường. Trên mặt sau của bản đồ chỉ vẽ lại các cơ quan cạm bẫy chính, phải có thêm qui tắc di chuyển để tránh các bẫy rập ẩn, vốn không được vẽ ra. Như vậy, không ai có thể tự tiện vào đây nếu không có đủ 4 mảnh ghép. Nhưng thật sự, ta ghi nhớ hết tất cả mọi thứ trong đầu, ta có thể ra vào bất kỳ lúc nào.

Tứ vương gia muốn lôi kéo thập nhị vương gia vào kế hoạch, ông ta vốn cũng là một tài năng quân sự, hơn nữa lại có quan hệ rất tốt với tướng lãnh khu vực kinh thành. Nếu có ông ta tham gia, khi binh lực vào đến kinh thành sẽ đỡ đổ máu hơn. Ta không quan tâm, mục đích chính của ta chỉ là giải thoát cho nàng nên tùy ý ông ta.

Để trấn an vị thập nhị vương gia này, chúng ta tạo nên một ấn soái để giao cho y nắm giữ. Khi liên quan tấn công, người nắm giữ ấn soái sẽ có tiếng nói chỉ đạo. Thật ra đây là cái hư vinh ta cố tình tạo ra cho y, khi kế hoạch chưa phát động, cái ấn soái đó thực chất chỉ là một trò hề vô dụng. Khi binh đã vào đến hoàng thành, ai làm vua ta cũng mặc kệ, ta chỉ cần đưa một cánh quân đi cứu nàng là đủ. Cứ để cho hai vị vương gia tranh giành ngai vàng với nhau, càng loạn lạc thì càng không ai chú ý đến ta.

Thập nhị vương gia là kẻ đến sau nhưng lại được nắm ấn soái của toàn kế hoạch thì hả hê lắm, y bèn đóng góp hơn nửa gia sản. Tài sản của tất cả chúng ta được bí mật đi cùng với những đoàn quân Tây chinh của Lã Hùng tập kết tại nơi này, là vùng phía tây của quốc gia, do đó không ai đem lòng nghi ngờ.

Tài sản chúng ta gom góp được tuy không thể nào bằng quốc khố nhưng tuyệt đối đủ chi dùng cho quân đội trong 1 năm để mua lương thực và nhu yếu phẩm cần thiết. Chỉ cần 1 năm thôi là mọi sự sẽ thành, tài sản đóng góp của một đại gian thần, 2 vị vương gia và 2 vị tướng quân thì làm sao có thể ít được. Kế hoạch đã sẵn sàng, chỉ còn đợi thời cơ chín muồi.

Thật ra thâm tâm ta cũng có phần nào lo lắng, lật đổ một vị quân vương đâu phải chỉ có tiền tài, quân sự là đủ, còn phải có thiên thời và nhân hòa. Nhưng vì nàng ta bất chấp mọi hậu quả, ta chỉ cần cảm thấy ta đã làm hết tất cả trong khả năng là đủ, kết quả là do trời.

Tuy nhiên một chuyện ngoài dự kiến xảy ra, khiến ta băn khoăn về kế hoạch. Gia Tĩnh sau khi bị triều thần phản đối, lão quyết định không phế hậu, con nàng vẫn là thái tử. Theo tin ta nghe được từ bọn thái giám bị ta mua chuộc, lão phát hiện vị vương phi kia có tâm ý xấu với lão nên cũng dần dần xa lánh bà ta và trở lại bên nàng.

Điều đó khiến ta băn khoăn. Kế hoạch này vốn dĩ là một canh bạc lớn. Nếu kế hoạch không thành công, có thể cả ta và nàng đều phải mất mạng, bây giờ nàng lại có cơ hội được sống một cuộc sống an nhàn.

Kế hoạch này tất cả lập ra vì nàng, nay lại vì nàng ta có thể buông bỏ tất cả. Ta cảm thấy ta đã làm hết tất cả những gì ta có thể làm được. Ta quyết định hủy toàn bộ kế hoạch, bất chấp sự phản đối của hai vị vương gia, đặc biệt là thập nhị vương gia. Y chắc hẳn đã thèm khát cái ngai vàng này lâu rồi. Đối với hai vị tướng quân, việc tạo phản cũng chỉ là bất đắc dĩ, do đó họ cũng cảm thấy nhẹ nhõm khi Gia Tĩnh hồi tâm chuyển ý.

Có lẽ việc lôi kéo thập nhị vương gia là sai lầm nhất của ta. Ta cảm thấy có thể có biến, thập nhị vương gia sẽ tìm cách ép chúng ta xuất binh nên đã từ quan bỏ trốn, ta cũng đã gửi thư cảnh báo cho Đông Phương

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net