Chương 9: Độc cô cửu kiếm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lệnh Hồ Xung và Nghi Lâm lững thững đi về. Vì vừa trực tiếp chôn cất hai vị tiền bối bạc mệnh nên tâm trạng của ai cũng nặng nề, không nói cười vui vẻ như mọi ngày.



Khi đi ngang qua một ngôi miếu bỏ hoang, cả hai nghe một giọng khàn khàn:

"Ngươi nói cho ta chỗ cất giấu Tịch tà kiếm phổ, ta sẽ giúp ngươi giết sạch đám người phái Thanh Thành trả thù".



Lệnh Hồ Xung biết đây là Mộc Cao Phong đang tra khảo vợ chồng Lâm Chấn Nam về tung tích kiếm phổ. Hắn ra hiệu cho Nghi Lâm giữ im lặng, rồi cả 2 nấp ngoài miếu để rình xem. Nội dung cũng không có gì đặc biệt, một bên thì vừa đe dọa vừa đem lời ngon ngọt dụ dỗ nhằm chiếm được kiếm phổ, còn hai vợ chồng Lâm Chấn Nam quyết không cung khai vì sợ lão sẽ giết cả Lâm Bình Chi nhằm diệt cỏ tận gốc.



Làm theo nguyên tác, Lệnh Hồ Xung lớn giọng:

"Vãn bối Lệnh Hồ Xung, đại đệ tử phái Hoa Sơn. Vãn bối phụng mệnh sư phụ Nhạc Bất Quần kính mời Mộc Cao Phong tiền bối đến gặp mặt gia sư, người có việc muốn bàn bạc với tiền bối"



Vì phái Hoa Sơn cũng đang trú ngụ ở gần đây, lão vốn e dè Nhạc Bất Quần nên chạy mất. Hai người Lệnh Hồ Xung và Nghi Lâm vào gỡ trói cho vợ chồng Lâm Chấn Nam. Hai vợ chồng Lâm Chấn Nam chỉ kịp nhờ Lệnh Hồ Xung quan tâm, giúp đỡ cho Lâm Bình Chi, sau đó nói di ngôn về căn nhà cũ trong ngõ Quỳ Hoa ở Phúc Châu rồi cùng tắt hơi.



Lệnh Hồ Xung thương tiếc cho hai vợ chồng, bảo Nghi Lâm ở lại trông xác họ, còn mình đi tìm người của phái Hoa Sơn đến. Theo nguyên bản, hắn biết phái Hoa Sơn đang cự ngụ ở một khách điếm gần đó nên việc tìm được không khó khăn.



Lâm Bình Chi thấy cha mẹ qua đời, khóc rống lên đầy bi thương. Mọi người cùng phụ giúp hắn chôn cất vợ chồng Lâm Chấn Nam. Khi Lâm Bình Chi đang một mình quỳ gối trước mộ cha mẹ, Lệnh Hồ Xung tiến đến song song hắn và nói chỉ vừa nghe.



"Lâm bá bá có di ngôn,", hắn nói, "nhà họ Lâm còn có căn nhà cũ ở ngõ Quỳ Hoa, sư đệ nếu có dịp hãy đến dọn dẹp, giữ gìn vật tổ truyền của dòng họ. Tuy nhiên, tổ phụ Lâm Viễn Đồ có dặn con cháu nhà họ Lâm không được mở ra xem, nếu không sẽ gặp tai họa ghê gớm".



Hắn cố tình lựa lúc Nhạc Bất Quần không chú ý bèn nói với Lâm Bình Chi, hắn cũng không muốn Nhạc Bất Quần nghe được sẽ xới tung căn nhà ấy lên.



"Đây là nguyên văn di ngôn của cha đệ, ta không muốn người khác nghe được nên chỉ nói với một mình đệ mà thôi", hắn lại nói, "Ta biết đệ đang rất bi thương, sau này trong cuộc sống, nếu đệ cần gì mà ta có thể giúp được thì cứ nói với ta".



"Đa tạ đại sư huynh".



Hắn không tiếp tục quấy rầy Bình Chi, dời đi sang một bên. Ngày mai hắn và mọi người sẽ về Hoa Sơn, hắn cũng có vài lời dặn riêng với Nghi Lâm, hắn đã xem cô như một đứa em nhỏ của mình.



"Nghi Lâm,", hắn đến bên cạnh nàng, ngồi xuống và nói, "ngày mai ta phải về Hoa Sơn rồi, không biết khi nào chúng ta mới có dịp gặp lại."



"Nhanh như vậy sao? Muội biết rồi", nàng lại hơi sụt sùi.



Hắn nhìn nàng một chút rồi nói tiếp:



"Sau này, khi có việc buồn, muội cứ tìm một nơi nào đó mà khóc cho nhẹ lòng. Nhưng muội cố đừng khóc trước mặt người khác, người ta sẽ không vì muội khóc mà trân trọng muội hơn đâu, thế gian này luôn bắt nạt kẻ yếu.", không hiểu nàng có hiểu được hắn nói gì không, nhưng hắn vẫn tiếp tục, "Ta muốn muội vẫn cứ là một cô gái nhân từ, đồng cảm, yêu thương mọi người. Nhưng muội cũng phải là một cô gái mạnh mẽ".



"Muội biết rồi, Lệnh Hồ đại ca,", nàng quệt nước mắt, "huynh sợ phụ nữ khóc lắm phải không?"



"Khi một người phụ nữ mà huynh quan tâm khóc trước mặt huynh", hắn nói, " huynh sẽ cảm thấy mình rất nhỏ bé và bất lực, không bảo vệ được cô ấy. Lúc ấy trong lòng huynh sẽ đau lắm, huynh sẽ ghét bản thân mình."



"Muội sẽ không khóc nữa đâu", nàng nói, "muội sẽ nghe lời huynh". Nàng duy trì một nét mặt vừa đang khóc, nín khóc rồi lại hơi mỉm cười, rất đáng yêu.



"Nha đầu ngốc, còn nữa,", hắn hơi cốc nhẹ lên đầu nàng, "phải biết chăm sóc bản thân. Chỉ có khi tự lo cho bản thân tốt rồi mới lo cho người khác được"



Chẳng hiểu hôm nay sao hắn lại nói nhiều với nàng như vậy, có lẽ tâm lý của bất kỳ ai khi đứng trước một cô gái ngây thơ như thế đều muốn bảo vệ, che chở.



Đoàn người khởi hành về Hoa Sơn, còn Nghi Lâm thì quay về nơi cư trú của phái Hằng Sơn gần đó. Hắn nhìn theo bóng Nghi Lâm, thầm nói: "nàng sắp có một tỉ tỉ tốt, cô ấy sẽ bảo vệ nàng. Còn ta, ta sẽ bảo vệ cả hai chị em nàng".



Về đến Hoa Sơn, đúng như dự kiến, hắn bị Nhạc Bất Quần phạt lên Tư Quá Nhai diện bích 1 năm. Tiểu sư muội đứng ra năn nỉ giúp hắn, nhưng cũng hoài công vô ích. Đối với hắn điều này càng tốt thôi, hắn cần một khoảng thời gian yên tĩnh sau quá nhiều việc đã phát sinh.



Ban ngày hắn luyện kiếm, luyện nội công miệt mài để quên đi sự cô độc. Nhưng về đêm, đêm nào hắn cũng nhớ về nàng, về Đông Phương cô nương của riêng một mình hắn. Trời đã vào đông, ban đêm trên Tư Quá Nhai lạnh lắm. Cái lạnh có thể làm mọi thứ co lại, chỉ trừ nỗi nhớ.



Mỗi khi hắn có thời gian để suy nghĩ là hắn lại nghĩ về nàng, Đông Phương muội, nàng đang làm gì? Muội có đang nhớ đến ta không?



Sư đệ mang đồ ăn lên cho hắn, đôi khi có vài món ngon. Mấy món này là sư nương làm cho hắn, tình cảm của bà làm hắn rất cảm động. Bà là một người mẹ tốt. Hắn lại nghĩ đến nàng, nàng đã ăn món này bao giờ chưa nhỉ? Rồi hắn tự cười, nàng là giáo chủ, nàng có thiếu thứ gì đâu. À không, có lẽ nàng thiếu một người hiểu nàng như hắn, một người để cùng nàng tâm sự. Địa vị người ta càng cao, người ta càng khó có bạn.



Khi ngồi nghỉ lúc luyện kiếm, hắn viết tên nàng lên cát. Tổng cộng hắn viết bao nhiêu lần thì chính hắn cũng không nhớ. Hắn không viết tên đầy đủ của nàng, chỉ hai chữ thôi: "Đông Phương". Hắn viết nắn nót, như sợ làm đau cả tên nàng. Rồi có lúc hắn cố tình viết thật xấu, cười khanh khách: "nàng thấy không, nàng trông xấu lắm", nhưng rồi ngay lập tức lại xóa đi, viết lại thật đẹp.



Đôi lúc hắn hận cái thời đại này, không có facebook, không Internet, không có cả điện thoại. Hắn thèm được nhìn ảnh nàng trên mạng, được đọc status của nàng xem hôm nay nàng đi đâu, làm gì, hắn thèm nghe tiếng nàng.



Hắn không biết hắn có yêu nàng hay không, nhưng hắn thấy nhớ nàng da diết.



Tiểu sư muội ban đầu cũng hay lên tìm hắn, nhưng dạo này ít dần đi, nghe Lục Hầu Nhi bảo nàng bận luyện Ngọc Nữ kiếm pháp với Lâm Bình Chi. Hắn không biết có nên ngăn cản nàng lao vào cuộc tình này hay không?



Một hôm tiểu sư muội lên đưa cơm cho hắn, không hiểu sao hắn lại nảy ra một ý tưởng rất lạ lùng.



"Tiểu sư muội à, muội có thể gọi tên ta, gọi "Lệnh Hồ Xung" vài lần cho ta nghe được không?", hắn nói.



"Sao sư huynh yêu cầu kì lạ vậy? Huynh có bị gì không?", nàng tròn mắt nhìn hắn



"Ta ở trên này lâu quá, không có ai gọi tên ta, ta sợ chính ta cũng quên mất ta tên gì", hắn cười buồn.



Nhạc Linh San cười trêu hắn, nhưng cũng đáp ứng:



"Lệnh Hồ Xung! Lệnh Hồ Xung! Lệnh Hồ Xung!, đại sư huynh ngốc", nàng vừa cười vừa gọi tên hắn 3 lần rất nhanh. Nhanh đến mức hắn không có cảm xúc gì.



"Ta đúng thật ngốc", hắn cười theo tiểu sư muội, nhưng trong lòng sao thấy trống quá.



Hắn khẳng định cách nàng gọi tên hắn thật đặc biệt, ít ra là đối với hắn. Thật là ngốc khi nhờ người khác làm giống những gì nàng làm để bớt nhớ nàng, nó chỉ làm cho hắn càng nhớ nàng hơn.



Bẵng đi một thời gian không thấy tiểu sư muội đến, một hôm nàng lại lên núi đưa đồ ăn cho hắn lúc trời đang đổ tuyết. Nàng bị thương ở chân, trợt chân làm rơi hết cả đồ ăn. Hắn xem vết thương cho nàng, hai năm học y giúp hắn bó vết thương thật gọn gàng. Đêm đó nàng ngủ lại, hắn đốt thêm nhiều lửa và ngồi ngoài cửa động. Cô bé Linh San này ngủ nhìn thật là hiền, hắn nghĩ. Hắn muốn có được năng lực để thay đổi vận mệnh cho nàng.



Sáng hôm sau, Lâm Bình Chi lên đón nàng về. Hắn nhân cơ hội này để chỉ dạy cho Lâm Bình Chi thêm về kiếm pháp Hoa Sơn. Hắn không ghét Lâm Bình Chi, ngược lại còn cảm thương cho y. Hắn muốn cho Lâm Bình Chi một cơ hội, hi vọng Bình Chi không phát triển cực đoan như trong kịch bản, nhưng e rằng sẽ khó.



Hắn dặn Bình Chi phải gìn giữ cơ thể, có ngày đêm luyện công cũng phải giữ gìn cơ thể cha mẹ đã ban cho. Dặn vậy thôi nhưng hắn không chắc Bình Chi sẽ vượt qua được cám dỗ của Tịch Tà kiếm pháp. Hắn cũng dặn Bình Chi phải đối tốt với Linh San, vì Linh San như cô em gái nhỏ của hắn. Hắn thấy Linh San nhìn hắn ra điều ngạc nhiên, đại sư huynh dạo này rất lạ. Rồi hắn tiễn hai người xuống núi.



Hắn bật cười suy nghĩ, không biết các ông bố vợ khi con rể ra mắt có suy nghĩ gì, có săm soi kĩ như hắn săm soi Bình Chi hôm nay không nhỉ. Hắn cũng nghĩ đến phong tục ngày cưới ở phương Tây, khi ông bố dắt tay cô dâu đi một đoạn đường trước khi trao cho chú rể để hai người họ đi nốt quãng đường dài còn lại trong đời. Đó là một sự giao phó đầy niềm tin vào tương lai tốt đẹp. Dù đám cưới phương đông không như thế, hắn suy nghĩ liệu có ai sẽ dắt tay Đông Phương trong ngày ấy không nhỉ? Nàng chỉ có mỗi mình hắn, nhưng vậy là đủ rồi. Nàng và hắn là hai người lạc lõng trong thế giới này. Chết rồi, sao việc gì cũng dẫn đến liên tưởng về nàng trong hắn.



Trời càng lúc càng lạnh, còn hắn thì càng lúc càng nhớ nàng. Đã hơn 4 tháng chưa được gặp nàng. Có nhiều hôm hắn nhìn những cánh chim bay lượn trên trời, phải chi hắn có thể nhờ cánh chim chuyển giúp nỗi nhớ. Đêm ấy hắn lại nhớ đến điệu múa và ánh mắt của nàng nơi đồng cỏ.



Một hôm hắn nhớ nàng, múa kiếm xả hết sự bực dọc và nỗi nhớ vào các vách đá. Nhờ vậy mà hắn chặt hết được dây leo, lộ ra hang động nơi các trưởng lão ma giáo bỏ thân. Hắn có thêm một mớ kiếm pháp để tập luyện và để vơi nỗi nhớ.



Một hôm khác, Nhạc Bất Quần và sư nương lên núi kiểm tra kiếm pháp của hắn. Hắn vô ý múa ra mấy chiêu kiếm trong hang động và bị Nhạc Bất Quần lên lớp về kiếm tông, khí tông, ma đạo. Hắn nghe nhưng bỏ ngoài tai. Hắn thấy sư nương hắn ho húng hắng, hắn đến vỗ lưng bà, dặn bà giữ gìn sức khỏe. Điều đó quan trọng hơn cái mớ lý thuyết đang lên men bốc mùi của lão.



Một buổi sáng định mệnh trong đời hắn, hắn đang luyện kiếm thì nghe tiếng ĐBQ gọi: "Lệnh Hồ huynh đệ!". Hắn mỉm cười, biết rằng ngày quan trọng đã đến. Như vậy là ĐPBB đã tìm được Nghi Lâm, hắn mừng cho hai chị em họ và mừng cho vận mệnh của mình nữa. Hắn thấy hắn làm bao nhiêu việc hoàn toàn không uổng phí.



"Điền huynh, chúng ta hẹn nhau 6 tháng mà, sao lên sớm thế?"



"Ta đến mời Lệnh Hồ huynh đi gặp tiểu sư phụ Nghi Lâm một chuyến", Điền Bá Quang nói.



"Ta đang bị phạt diện bích, không đi được đâu", hắn chờ ngày này lâu lắm rồi.



Thời khắc quan trọng đã đến khiến hắn có chút hồi hộp, lo lắng. Không biết Phong Thanh Dương đang ở đâu, hắn để ý khắp nơi nhưng không thấy ông ta xuất hiện bao giờ. Ông ta có còn tại thế hay không?



Rồi hắn và ĐBQ tỉ thí, trận đầu hắn thua ngay sau 10 chiêu. Hắn vào trong động, ghi nhớ thêm một loạt chiêu thức cổ quái. Lần này hắn cầm cự được hơn 20 chiêu mới bị ĐBQ đá văng kiếm.



Hắn định vào động lần nữa thì ĐBQ thách thức:



"Sao không gọi người ấy ra đây, trốn ở trong động làm gì. Phái Hoa Sơn các người còn ai là cao nhân nữa chứ! Cho dù là sư phụ của ngươi cũng không dễ dàng đánh bại ta. Các vị tiền bối hàng chữ Phong thì đã chết hết từ lâu rồi."



Lệnh Hồ Xung đúng là đang mong chờ những câu thách thức, bôi nhọ phái Hoa Sơn như thế này từ y. Chàng chờ đợi và hi vọng.



Một viên đá nhỏ từ đâu bay đến, đánh văng ĐBQ ra đất.



"Ai nói phái Hoa Sơn không còn cao thủ?"



Một giọng già nua nhưng uy nghiêm cất lên, Phong Thanh Dương râu tóc bạc trắng xuất hiện bên cửa động. Lệnh Hồ Xung mừng đến phát khóc, hắn hầu như khóc thật, khóe mắt hơi ướt. Hơn hai năm nay, hắn chịu mọi đớn đau, khổ sở để chờ ngày này. "Đông Phương muội", hắn lại nghĩ đến nàng, "ta cuối cùng cũng đợi được Phong Thanh Dương rồi!". Hắn kín đáo quệt khóe mắt, làm sao để hai người kia thấy hắn khóc được.



"Vị tiền bối này là...?", ĐBQ hỏi hắn.



"Tại hạ cũng không biết, xin hỏi người là...", hắn giả vờ hồ đồ.



"À, ta đoán ra rồi", ĐBQ tranh nói, "năm xưa phái Hoa Sơn bùng phát 1 đợt dịch bệnh. Chỉ có một người khi đó đang ngao du thiên hạ thoát được. Vị tiền bối này chắc là Phong Thanh Dương lão tiền bối".



"Thật không ngờ trẻ tuổi như ngươi mà có thể đoán được danh hiệu của lão phu", ông ta nói.



"Đệ tử Lệnh Hồ Xung bái kiến Thái sư thúc", Lệnh Hồ Xung chào lão thật sâu.



"Con đến đây,", lão nói, "ta sẽ dạy cho con phương pháp kết hợp kiếm pháp Hoa Sơn".



Rồi lão đọc ra thứ tự hàng loạt các chiêu, không theo thứ tự Nhạc Bất Quần dạy chàng. Chàng dùng thứ tự đó đánh với ĐBQ, hơn 30 chiêu thì hắn đánh văng được kiếm của chàng nhưng chàng cũng điểm được huyệt của hắn, không cần Phong Thanh Dương nhắc nhở như trong nguyên tác.



Hắn thấy ông ta vuốt râu, mỉm cười hài lòng. Có lẽ hắn đã qua được bài thử nghiệm của ông. Ông ta vào động và bảo hắn vào theo. Hắn biết cơ hội của mình thật sự đã tới, hắn đã gây được ấn tượng tốt với PTD.



Ông ta kể cho hắn nghe về chuyện các trưởng lão ma giáo, như thế nào là kiếm pháp sống, vô chiêu thức, không cách phá giải. PTD nói ông đã quan sát hắn nhiều ngày nay, hắn là một hạt giống tốt, chăm chỉ, có quyết tâm, có ngộ tính nhưng suýt bị Nhạc Bất Quần làm hỏng rồi.



Ông ta không muốn tung tích của mình bị tiết lộ, do đó muốn hắn đánh thắng ĐBQ và bắt y thề độc sẽ không tiết lộ. Ông ta muốn hắn trong một đêm luyện được 3 chiêu kiếm, nhưng rồi tự bảo sẽ khó lắm.



"Thôi trước hết không cần học chiêu thứ 2, chỉ cần chiêu thứ 1 và thứ 3.", ông lẩm nhẩm, "chỉ riêng chiêu thứ 1 đã bao hàm 365 cách biến hóa, hài tử à, khó cho con rồi".



Rồi ông tự đọc và lẩm nhẩm 1 tràng khẩu quyết, tính toán trong đầu nên dạy thế nào. Lệnh Hồ Xung có trí nhớ tốt, ngoài ra hắn đã tìm hiểu Kinh Dịch hơn 2 năm nay. Độc cô cửu kiếm lấy nền tảng biến hóa dựa vào kinh dịch, nhờ mớ kiến thức ấy mà Lệnh Hồ Xung không cảm thấy những từ ngữ đó xa lạ, chàng hoàn toàn ghi nhớ hết những gì ông đọc. Chàng đọc lại cho PTD nghe, khiến ông sửng sốt và cười



"Hảo hài tử! Có hi vọng, có hi vọng rồi"



Một già một trẻ thức trắng đêm ấy, luyện tập 2 chiêu kiếm pháp. Nhờ đã chuẩn bị trước kiến thức cần thiết, Lệnh Hồ Xung khiến PTD ngạc nhiên về khả năng lĩnh ngộ của chàng. Tuy ông không nói ra nhưng hắn thấy được ánh mắt hài lòng của ông.



Lần tỉ thí này, ĐBP dù ra tay rất nhanh nhưng luôn bị Lệnh Hồ Xung đánh vào những sơ hở trong đao pháp, chỉ hơn 10 chiêu thì hắn đã bại.



"Xem ra từ nay ta không phải là đối thủ của Lệnh Hồ huynh đệ rồi", hắn ủ rũ, "cuộc hẹn 6 tháng của chúng ta cũng không cần tỉ thí nữa".



Hắn thề độc không tiết lộ hành tung của PTD rồi xuống núi. Lệnh Hồ Xung sung sướng, thiết tha khẩn cầu PTD truyền thụ độc cô cửa kiếm cho mình.



"Lúc về già mà tìm được một đệ tử tốt như con cũng là hạnh phúc của ta", lão nói.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net