CHAP 6 : Ném nàng ta ra ngoài ! (1).

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cũng vì vậy mà còn cháu của ông, ngoại trừ Hoàng thượng, hoàng hậu và một số người đứng đầu, quyền cao chức trọng mới có tư cách trừng phạt. Nếu không, cho dù là công chúa đi chăng nữa cũng không có tư cách trừng phạt. Huống chi, Tây Môn Nguyệt San chỉ là quận chúa !

Quân Tử Thần cũng vừa ám chỉ, muốn trừng phạt hắn, trừ phi nàng trở thành Hoàng thượng, nhưng Hoàng thượng vẫn đang sống khoẻ mạnh trong cung, nếu không giết vua đoạt vị thì không có khả năng Tây Môn Nguyệt San trừng phạt hắn.

Tây Môn Nguyệt San tái mặt, muốn nàng đi giết vua, cho nàng mười cái lá gan cũng không có dám đi !

Lão tướng quân Quân Nguyên nhìn bóng lưng nhỏ bé của Quân Tử Thần, trái tim đột nhiên reo lên, cháu trai ông thay đổi rồi, có lẽ từ một lần đi qua Quỷ Môn quan, Thần nhi đã hoàn toàn chết tâm với vị quận chúa kia, vậy cũng tốt, biết đâu sau này Thần nhi của ông có thể tìm được nữ nhân tốt hơn ?

Tây Môn Nguyệt San thu lại bộ dáng như mèo xù lông, khuôn mặt thanh tú dần trở nên lạnh nhạt :

- Quân Tử Thần, ngươi chỉ là một phế vật mà thôi, cùng lắm dựa hơi lão tướng quân mới được làm hôn phu của ta.

Tây Môn Nguyệt San liếc mắt qua lão tướng quân Quân Nguyên, lời nói cùng vẽ mặt đều là trào phúng :

- Lão tướng quân, ngươi vì một phế vật liệu có phải quá vô nghĩa không, đừng mong có tâm tư tương lai leo được lên giường của ta. Lão tướng quân cũng nên về miền cực lạc sớm đi thôi.

Quân Tử Thần vốn không muốn nói chuyện vô nghĩa với nàng, định bước về phòng lại nghe Tây Môn Nguyệt San nói như vậy, chân liền lập tức dừng bước, đáy mắt ánh lên một tia lạnh lẽo.

Hắn quay đầu, tựa tiếu phi tiếu nhìn nàng, sau đó lại nhìn lão tướng quân Quân Nguyên, nói :

- Gia gia, phủ có ẩn vệ không ?

Lão tướng quân cùng mọi người kinh ngạt, đột nhiên Quân Tử Thần hỏi ẩn vệ, trong tình huống này làm gì cần ẩn vệ ? Lão tướng quân Quân Nguyên mỉm cười, gật đầu nói :

- Có chứ, nếu cháu muốn thì cứ sử dụng.

Hắn mỉm cười gật đầu, quay lại nhìn Tây Môn Nguyệt San, ánh mắt mang theo lạnh lẽo không che giấu phóng về phía nàng.

Tây Môn Nguyệt San chỉ cảm thấy một luồng khí lạnh chạy dọc theo sống lưng, cả người không tự chủ hung hăng run rẩy.

- Ẩn vệ, ra đây !

Hắn gằn giọng, thanh âm lạnh lẽo vang lên, khí thế bức người. Các ẩn vệ trong bóng tối khẽ giật mình, như con rối gỗ bất tri bất giác đi ra, quỳ xung quanh Quân Tử Thần.

Nếu hộ vệ quá vô dụng không dám đụng tới quận chúa cũng không nghe mệnh lệnh của mình, trực tiếp sài ẩn vệ có phải tốt hơn ?

Mọi người nhất là Quân Đình như bị doạ sợ, ánh mắt hoảng hốt nhìn hơn mười ẩn vệ ở xung quanh, miệng mở lớn hết cỡ.

Ẩn vệ Quân gia, trừ lão tướng quân Quân Nguyên thì không nghe lệnh bất kỳ ai, từng người từng người đều là ẩn vệ được đào tạo vô cùng kỹ lưỡng. Kể cả hoàng thất cũng phải có ba phần kiêng kỵ.

Vậy mà bây giờ ẩn vệ không chần chừ gì mà nghe lệnh của một tiểu hài tử, mà tiểu hài tử này chỉ là một phế vật không hơn không kém, nhu nhược nhát gan.

Mấy người ẩn vệ cũng có chút khó tin, bỗng bắt gặp ánh mắt sắc bén như dao của hắn quét qua, đều không khỏi rùng mình.

Đây đâu phải ánh mắt của một tiểu hài tử, rõ ràng đây là ánh mắt của một sát thủ !

- Các ngươi là ẩn vệ, nhiệm vụ của các ngươi là nghe lệnh gia gia ta, nay gia gia cho ta tùy ý sử dụng các ngươi, các ngươi có ý kiến ?

- Không có !

Hơn mười ẩn vệ đáp, môi của Quân Tử Thần nâng lên, phất tay nói :

- Tốt, ném ả cùng năm tên ẩn vệ của ả ra ngoài, nếu dám phản kháng, tứ chi, phế !!!!

Một từ cuối hắn nhấn mạnh. Mà ẩn vệ tướng quân phủ bị doạ sợ, vấn đề không phải là ném quận chúa hoàng thất ra ngoài, mà là vì sao một tiểu hài tử không thể tu luyện lại biết vị quận chúa này có năm ẩn vệ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net