MỞ ĐẦU

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Gió qua cửa chính, đình viện sâu lạnh lẽo. Lời thề trọn đời bình an, ai còn đang đợi? Nàng ngồi đó, nấu một ấm trà, bẻ một cành trúc xanh, bàn tay nắm chặt trâm Thủy Tích long lanh như giọt lệ...Hạnh đào nở đầy trước sân, hoa rơi như gió bụi, một mảnh sầu muộn vụt ngang qua....
"Ta đợi chàng trở về!"
----------------------------------------------
Bắc quốc trải dài núi xanh thăm thẳm, vạn dặm đường xa....
Khói lửa mịt mù, bóng ngựa kỵ sĩ nơi chân trời, tay nắm thương dài huyết chiến vạn dặm. Đạp lên sóng gió, tóc xanh ngày nào nay đã dãi dầu trắng sương. Trường ca một khúc, nhật mộ thiên nhai.
Tình khó viết ra, ý nan bày tỏ, duyên vương vấn, nếu có là kiếp sau, nếu có thế giới bên kia, nó sẽ là một tài sản vô tận.

Nhớ mãi hoàng hôn cuối trời ngày ấy, vĩnh viễn không quên...
"Ngươi thấy không?!...Thái bình rồi!"
----------------------------------------------
Ngón tay gảy đàn quẩn quanh ngưng đọng, đẹp tựa hồ như một giấc chiêm bao.
Giang hồ như sóng nước trào cuộn, khi trước nắm tay cùng đi, cuối cùng vẫn một thân một bóng mà thúc ngựa trở về. Nhớ lại một năm ấy, thiếu nữ áo đỏ lộng lẫy tay cầm trường kiếm ngồi trên cành phong. Cặp mày thanh, mắt hạnh đào, mái tóc đen thướt tha tùy y buông thả trong gió.
Sau mỗi cuộc tranh chấp rồi hòa hợp, tình nào không cuồng loạn? Bao nhiêu yêu, bấy nhiêu hận. Cứ ngỡ là hữu duyên nhưng chung quy vẫn là vô duyên, người hữu tình thì nhiều lắm, chỉ có ông trời là vô tình....Nỗi cô tịch không thể nào xóa nhòa.
"Tình, là một thanh kiếm hai lưỡi, có thể cho người ta hạnh phúc khoái hoạt, cũng có thể cho người ta vạn kiếp bất phục."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net