Chương 26: Kiếm hồn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thiên Tứ thuận tay lấy từ bên trong túi trữ vật ra một viên Hoàn khí đan ra ăn. Giờ hắn đã có thể cách không luyện đan, lên mấy đan dược hồi phục linh lực cấp thấp này, chỉ cần để thần thức của hắn vào không gian hỗn độn hoặc Thông Thiên tháp luyện chế 1 lúc có mà đầy.

Tất nhiên để tránh mọi người chú ý, hắn cầm viên đan dược trong tay che đi ánh nhìn của mọi người. Thậm chí còn dùng linh lực bao phủ lấy viên đan dược không để mùi hương của nó bay ra.

Lúc này Mộng Cơ và Tiểu Lan cũng đã tới, thấy sắc mặt hắn đã tốt. Hai người cũng bớt lo. Sau cùng Tiểu Lan không nhịn được hỏi

- Ngươi biết luyện linh nữa sao?

Thiên Tứ gật gù đáp

- Biết một chút. Haha.

- Còn nói biết một chút, khi nãy ngươi luyện linh còn toả ra một ít khí tức, lúc cuối lại chẳng có chút khí tức nào. Không lẽ luyện linh thất bại rồi sao?

Tiểu Lan lại hỏi, Thiên Tứ thật sự không hiểu nổi vì sao mình lại thiếu sự tin tưởng như vậy.

- Cô nghĩ ta yếu kém đến vậy à?

Tiểu Lan giả bộ suy nghĩ một chút rùi gật đầu nói.

- Đúng là như vậy, nhìn ngươi có chút gì tin tưởng được đâu.

- Haiz, nếu cô đã không tin tưởng ta nhue vậy. Thì chơi cược với ta không?

Thiên Tứ cười híp mắt nhìn Tiểu Lan, bất quá cô nàng này cũng không dại lắm. Nàng ta biết Thiên Tứ sẽ không đưa ra cá cược vô nghĩa. Lên từ chối ngay, nàng không muốn bị hắn ép gọi hắn là Gia Gia nữa đâu.

Thấy Tiểu Lan không muốn chơi, Thiên Tứ cũng mỉm cười nói nhỏ với nàng ta.

- May cho cô không chơi đó, không thì cô xong với ta rồi.

Nói rồi gã đứng dậy, tiến đến mở nắp lô đỉnh ra. Nhiều người chứng kiến cảnh này còn nghĩ lúc mở nắp đỉnh, sẽ có luồng khí tức mạnh mẽ tràn ra. Nhưng không, ngay cả chút gió cũng không có.

Thiên Tứ từ từ lôi thanh kiếm ra, đó là một thanh kiếm theo kiểu dáng mới. Toàn thân màu tím đen, kiếm dài một thước hai mươi phân. Nặng 72 cân. Trên thân kiếm chạm khắc hoa văn kì lạ.

Gã vung thanh kiếm lên, cảm giác rất vừa tay. Một cỗ ý thức nhỏ bé trong thanh kiếm toả ra, gã hơi nheo mắt lại nhìn kĩ.

- Mé, kiếm này có hồn kiếm luôn rồi à. Không phải thế chớ.

Cỗ ý thức kia tuy yếu, nhưng cũng khẳng định bên trong thanh kiếm đã có linh hồn. Có vẻ nó đang ngủ, chưa xuất hiện ra bên ngoài, lên chỉ truyền 1 ít ý thức báo hiệu sự tồn tại của nó rồi tiếp tục ngủ say.

Mọi người nhìn thanh kiếm kì lạ của Thiên Tứ không khỏi hiếu kì.

- Thanh kiếm này nhìn giống kiếm lại vừa giống đao.

- Ta thấy nó có Ấn Linh thì phải.

- Kì lạ, Hoả Diện quặng có màu đỏ, sao giờ lại biến thành màu tím đen thế này.

- Thanh kiếm không toả ra khí tức nào. Vậy là luyện linh thất bại rồi sao.

Mọi người nhìn nhau bàn tán, bất quá Lã Điền lúc này lại căng cả hai mắt. Không tự chủ được mà chạy tới chỗ của Thiên Tứ. Miệng run run nói.

- Cho.... Cho. Ta xem kiếm.

Thiên Tứ nhìn điệu bộ như hổ đói nhìn con mồi của lão ta thì thu kiếm lại, lắc đầu nói.

- Ông muốn xem, cũng không phải không được. Chỉ cần ông đưa cho ta một cốc máu của ông để ta tế kiếm là được.

Nghe tới đây, tất cả đều ngạc nhiên không hiểu Thiên Tứ dùng máu tế kiếm để làm gì. Lã Điền cũng không hiểu hỏi lại.

- Tế kiếm, tại sao phải tế kiếm?

Thiên Tứ tỏ ra dáng vẻ của bạc cao nhân, nhẹ nhàng giải thích.

- Kiếm này của ta luyện linh một lần thành công, tuy nhiên lưỡi kiếm lại chưa đủ sắc bén. Cần máu của người có Hoả tính làm vật dẫn để mài kiếm.

- Dùng máu để mài kiếm. Cái này không đúng!

Lã Điền nói nhỏ, lẩm bẩm nghĩ tới chuyện gì đó. Trước kia hắn cũng từng nghe nói có người thử dùng máu để luyện linh, biến nó thành huyết kiếm. Nhưng kết quả không được như ý. Máu tươi không có chút tác dụng nào lên thanh kiếm cả.

Nhưng lão cũng tò mò, muốn biết Thiên Tứ dùng máu của mình tế kiếm làm như thế nào. Và hắn cũng muốn cầm thanh kiếm của Thiên Tứ mà xem xét.

- Được! Ta cho ngươi!

Nói rồi lão không chút do dự, cắt 1 đường ở lòng bàn tay, nhỏ máu vào trong bát. Máu của cường giả Kết Đan kì đặc quánh, đỏ thẫm. Bên trong có chứa linh lực của lão lên dù chỉ là chút máu cũng cảm giác rất nặng.

Thấy lão cắt ra nửa chén nhỏ máu tươi, Thiên Tứ liền dơ tay lên nói

- Đủ rồi, không cần nữa!

Nói rồi gã cầm bát máu lên, lấy ngón tay chạm vào máu trong bát.

- Hệ thống phân tích máu của người này đi.

Rất nhanh hệ thống đã hiện ra thông báo

- Thông báo: hoàn tất quá trình sao chép máu của Lã Điền. Bắt đầu phân tích, thời gian ước tính hoàn thành 10p.

Mọi chuyện đã xong, gã chỉ cần hệ thống phân tích xong liền có được Tam muội chân hỏa của Lã Điền.

Gã đưa lại bát máu cho Lã Điền nói.

- Trả lại cho ông chỗ máu này.

Lã Điền ngạc nhiên khi thấy Thiên Tứ chỉ chạm nhẹ vào trong máu chứ không làm gì nữa cả.

- Sao ngươi nói, ngươi cần máu của ta để tế kiếm?

Thiên Tứ trung ra bộ mặt bất đắc dĩ đáp.

- Chỉ là ta muốn thử xem ông có lòng xem kiếm của ta hay không mà thôi. Đây! Ông cầm lấy!

Nói rồi gã giơ ngang thanh kiếm trước mặt, đưa cho Lã Điền xem. Lã Điền hai tay run run, nhận lấy thanh kiếm.

Vừa nhìn hắn đã biết thanh kiếm này không phải vật bình thường. Phẩm chất tối đa mà đồ vật rèn từ Hoả Diện quặng chỉ là trung phẩm. Nhưng thanh kiếm này đã có phẩm chất Thượng phẩm. Lã Điền sờ lên thân kiếm, một cỗ lực hút linh lực nhẹ nhàng, nhưng liên tục hút lấy linh lực xung quanh vào trong thân kiếm. Lượng linh lực không quá mạnh, nhưng đồng đều giống như tu sĩ đang tu luyện, chứ không bạo phát như vũ khí luyện linh thông thường.

- Cái này đã không phải là phẩm chất Thượng phẩm nữa rồi!

Gã càng kinh ngạc hơn khi chất lượng của thanh kiếm vượt qua ngoài sức tưởng tượng của gã. Phẩm chất này đã đạt đến thượng phẩm. Vũ khí thượng phẩm bình thường va chạm với nó chỉ vài lần sẽ bị phá hủy.

Chưa hết ngạc nhiên khi gã nhìn thấy Ấn Linh trên thân kiếm. Nhìn những gì được chạm khắc, gã nhận ra có nét tương đồng với Ấn Linh luyện linh lần 1. Nhưng cũng có nhiều chỗ khác biệt. Loại Ấn Linh này hắn chưa từng thấy bao giờ.

Đến khi hắn dùng tinh thần lực của mình kiểm tra thanh kiếm mới tá hoả. Cả người không tự chủ lui về phía sau mấy bước. Đầu đổ mồ hôi như tắm.

- Ấn.. Ấn Linh khắc chìm vào thân kiếm. Cái này đâu phải là Ấn Linh luyện linh lần 1 nữa đâu. Chuyện gì xảy ra thế này.

Gã thất kinh lẩm bẩm 1 mình, mọi người xung quanh không hiểu nổi vì sao một vị luyện linh sư cấp 4 như lão lại có thể xúc động với một thanh kiếm luyện linh lần 1 như vậy.

Tiểu Lan kéo kéo góc áo của Thiên Tứ hỏi nhỏ

- Ông ta làm sao vậy?

Thiên Tứ nhìn ông ta đang sờ loạn thanh kiếm giống như đang âu yếm tình nhân của mình, không khỏi rùng mình một cái đáp

- Chắc do ban nãy ông ta mất nhiều máu quá lên tâm thần không tỉnh táo thôi.

Tiểu Lan gật đầu, nàng cũng chỉ thấy thanh kiếm này bề ngoài khác một chút so với thông thường. Còn lại cũng không có gì đặc biệt. Ngay cả khí tức của vĩ khí luyện linh lần 1 cũng chẳng có. Vậy mà tên luyện linh sư kia lại kích động như bị ma ám vậy.

Nhưng Mộng Cơ đứng bên cạnh hai người nãy giờ lại cảm thấy không đúng. Ban nãy khi Thiên Tứ cầm kiếm, nàng có cảm nhận được giao động từ thanh kiếm phát ra. Loại giao động này không phải do linh lực mà là thần hồn. Mặc dù chỉ thoáng qua, nhưng nàng tuyệt đối không cảm nhận sai.

- Thanh kiếm này không bình thường.

Nàng cũng không hỏi Thiên Tứ ngay, dù sao nơi này có rất nhiều người. Thiên Tứ chỉ là phàm nhân lại sở hữu thanh kiếm tốt, khó tránh khỏi rắc rối.

Bất quá lúc này, Thiên Tứ đi tới trước mặt Lã Điền. Đưa tay thu lại thanh kiếm vào trong túi trữ vật.

- Kiếm đã xem xong. Vậy ta đi trước.

Hắn vừa quay lưng muốn rời đi thì Lã Điền tỉnh mộng, gã thậm chí không biết Thiên Tứ lấy lại thanh kiếm từ lúc nào.

- Thiếu niên, cậu bán cho ta thanh kiếm này. Ta trả cho cậu 5000 linh thạch hạ phẩm.

5000 linh thạch hạ phẩm là 1 con số không hề nhỏ đâu. Nó bằng 1 tháng tiền lãi kinh doanh của Tụ Bảo Các. Bình thường với số tiền này người ta có thể mua được mấy thanh vũ khí luyện linh ba lần đấy.

Nhưng Thiên Tứ rửng rưng như không nghe thấy gì, đi tới gọi 2 cô nàng kia trở về quán trọ. Thấy Thiên Tứ ra vẻ như mình ra giá quá rẻ, Lã Điền cắn răng nói.

- 1 Vạn... 1 vạn linh thạch hạ phẩm.

- Cái gì?

- Một vạn linh thạch đó.

- không thể nào, thanh kiếm đó đáng giá 1 vạn!

Mọi người xung quanh chấn kinh hô lớn. Linh thạch không phải đá sỏi ngoài đường nói 1 vạn là có 1 vạn được. Ngay cả Tụ Bảo Các cũng phải điều chuyển vốn liếng mới có thể bỏ ra được con số này.

- Không bán!

Thiên Tứ thẳng thừng đáp, sau đó cầm lấy một viên quặng trong quầy lên, đi xuống dưới lầu. Hai nàng kia muốn nói gì nhưng thấy gã đã muốn rời đi thì cũng không tiện nói thêm. Lã Điền cũng chạy theo, có ý muốn được sở hữu thanh kiếm kia.

Đám đông hiếu kì chạy theo, cũng muốn biết rốt cuộc thanh kiếm của Thiên Tứ có gì đặc biệt mà 1 vị luyện linh cấp 4 lại thèm muốn như vậy.

Gã đi tới trước quầy, thanh toán viên quặng vừa cầm. Chỗ quặng này hắn sẽ làm bao kiếm. Dù sao để một thanh kiếm có Hồn Kiếm tự do ở ngoài, cũng sẽ mang lại chút phiền phức.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#hjl